Thanh âm Khương Vọng Thư rất nhẹ, Thang Tư Niên nhất thời không có nghe rõ nàng đến cùng đang nói cái gì, liền hỏi: "Chị vừa rồi nói cái gì?" Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, cười nói: "Chị nói. . . Cảm tạ em."

Thang Tư Niên trực giác lời này không phải lời Khương Vọng Thư nói lúc nảy, nhưng cũng cảm thấy rất cao hứng: "Đừng khách khí."

Khương Vọng Thư từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ cắn quả đào, bờ môi hồng nhạt có ánh sáng lóe lên ướŧ áŧ lộng lẫy, có vẻ vô cùng mê người.

Thang Tư Niên không tự chủ liền nhìn chằm chằm môi nàng, sau khi ý thức được ánh mắt của chính mình quá mức rõ ràng lúc này mới dời ánh mắt mà nhìn về phía nơi khác.

Khương Vọng Thư chú ý tới cô kỳ lạ, khẽ cắn bờ môi lại không nhịn được nở nụ cười.

Tựa hồ là nghe được tiếng cười, Thang Tư Niên quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư: "Làm sao vậy chị?" trong mắt Khương Vọng Thư đều là ý cười, "Không có gì. . . Chính là cảm thấy em thật đáng yêu nha Tư Niên."

Mấy ngày gần đây, Khương Vọng Thư nói với Thang Tư Niên nhiều nhất chính là hai chữ "Đáng yêu" này.

Thang Tư Niên không đánh giá này đến từ đâu, liền hỏi nàng: "Chị Vọng Thư, tại sao nói em đáng yêu a?"

Khương Vọng Thư hơi ngửa đầu, lộ ra cái cổ cũng khéo léo lộ ra nốt chu sa tinh xảo, cùng cô cười ôn nhu: "Bởi vì, chính là cảm thấy em rất đáng yêu mà."

Tóc dài nàng ướt nhẹp rối loạn xoã ở đầu vai, Thang Tư Niên nhìn cổ trắng tuyết của nàng lộ ra tại ở bên ngoài, còn có cái nốt sáng loáng kia, chỉ cảm thấy một trận khiếp đảm. Thang Tư Niên chỉ cảm giác trái tim mình bị cào mạnh một hồi, đột nhiên liền rất muốn há mồm cắn vào cái cổ kia của Khương Vọng Thư, ngậm lấy cái nốt ruồi son mê người.

Cô gái trẻ tuổi lại một lần nữa yên lặng mở mắt ra, có chút không được tự nhiên giơ tay xoa xoa vành tai mình, nhẹ nhàng trả lời một câu "Ồ" . Trên vành tai là một mảng nóng bỏng, Thang Tư Niên nghĩ thầm lỗ tai của cô giờ khắc này nhất định là đỏ thấu.

Không kịp nghĩ nhiều, Thang Tư Niên vội vã đứng dậy, cùng Khương Vọng Thư nói: "Chị vậy em về phòng trước xem luận văn, chị từ từ ăn."

Nói như vậy liền vội vàng nhảy xuống sô pha mang dép vào, cũng không quay đầu lại đã chạy về phòng ngủ của mình. Cái cửa được đóng lại nhẹ nhàng, Khương Vọng Thư nằm nhoài trên sô pha nhìn bóng lưng Thang Tư Niên, nghĩ đến cánh tay rắn chắc đối phương lộ ra bên ngoài, cắn quả đào một cái, nhẹ giọng thầm nói: "Cũng quá đáng yêu đi. . ."

Da mặt mỏng như vậy, căn bản không có trêu chọc tốt liền đã chạy trối chết, dáng dấp như vậy căn bản khiến người ta không đành lòng bắt nạt cô mà.

Tay Thang Tư Niên bị thương, ngày thứ hai lúc làm thí nghiệm dù sao cũng hơi không tiện. Buổi trưa ăn cơm trưa Khương Vọng Thư nhắn tin qua an ủi, Thang Tư Niên liền nói chuyện này.

Khương Vọng Thư cho là mình nên vì chuyện này chịu trách nhiệm, vì lẽ đó bữa tối của Thang Tư Niên liền do nàng phụ trách. Thang Tư Niên rất vui vẻ, nói chuyện như vậy tức là tối nay cô có thể nhìn thấy Khương Vọng Thư.

Tiếc nuối chính là, tới gần giờ tan việc, Khương Vọng Thư lại gọi điện thoại đến nói bản thân không thể đi đón Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên là ở lúc vừa tan việc nhận được điện thoại của Khương Vọng Thư, mà lúc này Khương Vọng Thư đã trên đường lái xe quay về biệt thự Khương gia khu Tùng Sơn.

Bởi vì thất hẹn, Khương Vọng Thư ở trong điện thoại xin lỗi nhiệt liệt.

Khương Vọng Thư trực tiếp gọi điện thoại làm Thang Tư Niên thụ sủng kinh nhược. Đeo bọc sách hướng về phía xe bus đứng trên đường, Thang Tư Niên luôn cảm giác mình được Khương Vọng Thư coi trọng, bởi vậy bước chân so với thường ngày cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Khương Vọng Thư vừa lái xe vừa cùng Thang Tư Niên giải thích: "Xin lỗi a Tư Niên, buổi chiều bà nội té lộn mèo một cái, chị chạy về nhà để nhìn xem."

"Đã đáp ứng rồi cùng em cùng nhau ăn cơm, nhưng không làm được, để đêm nay chị bồi thường cho em chút thức ăn bên ngoài đi."

"Tụ Phúc Lâu chưng giải ăn cực kỳ ngon, để xin lỗi, đêm nay cho ngươi chọn cái tốt nha? Nếu như nếu như rm không thích, chị lại chọn cái khác cho em."

Thanh âm Khương Vọng Thư từ tai nghe truyền đến, tổng khiến người ta cảm thấy có chút sai lệch. Thang Tư Niên đứng trước trạm xe buýt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đường chữ ăn cơm kiểu Tây đối diện quảng cáo ngày lễ, nở nụ cười một tiếng: "Chị không cần bồi thường cho em, tự em một mình ăn cơm tối cũng không sao."

Nhưng Khương Vọng Thư cảm thấy rất hổ thẹn: "Nhưng là chị lỡ hẹn a. . ."

Thang Tư Niên cầm điện thoại di động, buông con ngươi xuống, chân phải vô ý thức sượt sượt sàn nhà, lấy hết dũng khí như vậy nói: "Nếu như chị Vọng Thư thật sự muốn bồi thường cho em, vậy thứ bảy bồi ta em ngoài chơi được chứ?"

Thang Tư Niên muốn, cô lúc nào cũng muốn bước thêm một bước.

Khương Vọng Thư ở một đầu điện thoại khác nghe được lời mời sửng sốt một chút, "Thứ bảy?"

Trong giọng nàng nói do dự làm Thang Tư Niên nắm chặt điện thoại, "Đúng, thứ bảy không được sao? Lẽ nào Vọng Thư có hẹn trước rồi?"

Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút: "Có hẹn a ~ "

Nàng kéo dài âm cuối rất trêu chọc người, lại làm cho Thang Tư Niên cảm giác chờ mong trong nháy mắt thất vọng, tiếp theo khá là tiếc nuối đáp một tiếng "Ồ." Thang Tư Niên muốn, thứ bảy phỏng chừng là hẹn không được, "Vậy lần sau em sẽ hẹn lại chị Vọng Thư là được rồi."

Không có cái gì quá gấp, miễn là Khương Vọng Thư còn độc thân, cô vẫn có cơ hội.

Thang Tư Niên không chút nào che giấu tâm tình của chính mình, rõ ràng đem thất vọng của mình truyền qua cho Khương Vọng Thư.

Đoàn xe xếp hàng thật dài phía sau chờ đèn xanh đèn đỏ Khương Vọng Thư nghe được tiếc nuối sáng loáng của cô, nhẹ nhàng cắn vào bờ môi chính mình: "Em cũng. . . Không kiên trì một chút nữa sao?"

Thang Tư Niên vốn yên bẹp trong nháy mắt có tinh thần: "Lần này không được, còn có lần sau mà."

Khương Vọng Thư liền cười: "Vậy nếu lần sau chị không được thì?"

Thang Tư Niên chắc chắc: "Vậy thì lần sau sau."

Khương Vọng Thư trêu chọc nàng: "Vậy lần sau sau vẫn không có rảnh đây?"

Thang Tư Niên nói rằng: "Vậy thì lần sau sau sau, mãi cho đến khi có ngài chị rảnh rỗi ấy."

Khương Vọng Thư bật cười: "Rõ ràng là chị muốn bồi thường cho em, làm sao biến thành em muốn hẹn chị. Tư Niên, em liền muốn hẹn chị ra ngoài chơi như thế a."

Thang Tư Niên không tự chủ gật đầu: "Là muốn, rất muốn."

Khương Vọng Thư nghĩ thầm, Thang Tư Niên mặc dù coi như nhưng thành thật nhưng ở trên một số chuyện nào đó so với đại đa số người lại muốn nói lên. Khương Vọng Thư thừa nhận mình bị thái độ như vậy của cô lấy lòng rồi, thế là ngón tay đặt ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ gõ, "Vậy thứ bảy em có còn muốn hẹn chị?"

Thang Tư Niên không chút do dự: "Muốn a."

Khương Vọng Thư liền nở nụ cười, "Tối thứ bảy đã hẹn chị em cùng nhau ăn cơm, sợ em không có thời gian vì lẽ đó không có nói với em. Chỉ là ta ban ngày cũng có thời gian, cho nên muốn đi chơi cái gì em cứ quyết định là tốt rồi."

Tin tức này thực sự là quá để Thang Tư Niên kinh hỉ, cô rất vui vẻ cùng Khương Vọng Thư nói: "Được, liền quyết định như thế."

Sau khi Khương Vọng Thư đáp một tiếng này, Thang Tư Niên liền để nàng lái xe cho tốt, hai người liền cúp điện thoại.

Chờ Khương Vọng Thư lái xe trở lại biệt thự Khương gia thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại. Nữ quản gia của bà nội rất sớm đã chờ ở cửa, thấy nàng xuống xe liền ngay cả bận bịu cũng chào đón, "Tam tiểu thư."

Khương Vọng Thư đem chìa khóa xe tiện tay giao cho bảo vệ, để hắn đem xe lái xe đi bãi đậu xe, thấy nữ quản gia liền liền vội vàng hỏi: "Dì Lý, bà nội thế nào rồi?"

Chạng vạng lúc Khương Vọng Thư nhận được điện thoại của Lý quản gia, chỉ nói là bà nội Khương ngã một cái, cũng không có gì đáng ngại. Khương Vọng Thư hỏi là chuyện gì, Lý quản gia ấp úng không chịu nói, chính là để cho nàng quay về xem một chút.

Khương Vọng Thư nghe ra kỳ hoặc trong đó, liền không chút do dự mà liền lái xe trở về.

Lý quản gia cùng nàng đồng thời đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Khương đổng sự cũng không có việc lớn gì, chính là bị tức."

Có mấy lời không tiện nói ở trong điện thoại, thời điểm Lý quản gia đón Khương Vọng Thư đi vào thấp giọng nhắc nhở vài câu: "Buổi chiều Khương tổng lại đây, ở thư phòng cùng Khương đổng ầm ĩ một trận, dì không dám nghe nhiều."

"Qua một lúc lâu thư phòng không có mở cửa, sau đó Khương tổng liền đỡ Khương đổng đi ra, nói là Khương đổng khái đã bị thương đầu gối, để bác sĩ tới xem một chút."

"Tiếp theo Khương tổng liền bị Khương đổng đánh đuổi."

"Bác sĩ cũng theo đi về, Khương đổng ngồi ở trong đại sảnh không nói gì, cả cơm tối cũng không ăn." Lý quản gia thấp giọng nói, trong giọng nói hoàn toàn là lo lắng.

Từ tròn miệng dì Lý Khương đổng chính là bà nội của Khương Vọng Thư —Khương Như Lan, Khương Như Lan là Khương gia người thừa kế duy nhất đời đó, thế là bất đắc dĩ liền để bà kén rể vào cửa, nâng đỡ gia nghiệp.

Mà chồng Khương Như Lan chết sớm, mẹ Khương Vọng Thư— Khương Ngọc Thấu là con duy nhất của bà cùng chồng. Khương Như Lan lúc còn trẻ tác phong cứng rắn, giáo dục con gái duy nhất cũng cực kỳ nghiêm khắc, liền tạo thành quan hệ căng thẳng giữa hai mẹ con, thường xuyên có tranh chấp.

Bởi vậy dì Lý vừa nói như thế, Khương Vọng Thư liền biết là xảy ra chuyện gì.

Ước chừng là mẫu thân nàng lại làm chuyện gì trêu đến nàng bà nội không cao hứng.

Có được tín hiệu này, làm Khương Vọng Thư nhìn thấy bà nội ngồi ở trên sô pha phòng khách thì biểu hiện liền trở nên đặc biệt ngoan. Nàng ba chân bốn cẳng, chạy đến trước mặt bà nội, nằm nhoài bên chân một mặt thân thiết nói rằng: "Bà nội, con nghe dì Lý nói ngài té bị thương, ngài không có sao chứ?"

Khương Như Lan mặc một thân âu phục nữ sĩ, tóc chen lẫn chỉ bạc cẩn thận tỉ mỉ bới ở sau gáy, xem ra vô cùng uy nghiêm. Nhưng khi Khương Vọng Thư nằm nhoài bên cạnh bà thì, thật giống như gió xuân thổi tới trên mặt băng chút lãnh khốc uy nghiêm đều bị hòa tan.

Khương Như Lan đưa bàn tay gầy guộc của bản thân ra, sờ về phía đỉnh đầu Khương Vọng Thư, oán trách nhìn nàng một cái: "Gập ghềnh trắc trở rất bình thường, bà có thể có chuyện lớn gì."

"Đúng là con cái vật nhỏ này, còn nhớ về thăm bà nội a."

Khương Như Lan vươn ngón tay, chỉ trỏ chóp mũi của Khương Vọng Thư, một mặt từ ái. Thấy Khương Như Lan nở nụ cười, Lý quản gia chờ ở một bên căng thẳng quan sát ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ thầm muốn hống lão thái thái hài lòng, quả nhiên còn phải là Tam tiểu thư mới hữu dụng.

Khương Vọng Thư giải thích, "Gần đây trong cửa hàng nhiều chuyện, bận tối mày tối mặt."

Khương Như Lan đập nàng: "Lại bận bịu đến một tuần cũng không cho con về thăm bà một lần? Nhỏ không có lương tâm, sợ không phải ở bên ngoài dã quen rồi, không muốn trở về đến nhìn lão già như tôi đây."

Khương Như Lan thở dài một hơi, Khương Vọng Thư cũng chỉ cười theo, "Con nào có ~ "

Khương Như Lan xoa đầu của nàng, thở dài nói: "Ai, không nhắc tới con, ăn cơm tối không?"

Khương Vọng Thư lắc đầu một cái: "Một hồi liền chạy về đây, trong lòng lo lắng ngài mà. Nhìn thấy ngài không có chuyện gì, mới thấy bản thân đói bụng."

Khương Như Lan lôi kéo tay nàng: "Lần sau nghe kỹ nha, lên, bồi nội ăn một bữa cơm."

"Tiểu Lý, chuẩn bị cơm tối."

Lý quản gia nghe vậy, ở trong lòng đọc thầm một câu cám ơn trời đất, vội vàng để người hầu dọn thức ăn.

Bà cháu hai người ăn ý không có nói ra chuyện mẹ của Khương Vọng Thư, nhẹ nhàng bỏ qua mà ăn cơm tối.

.................

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng, mặt trăng tỷ tỷ là nhà người có tiền Đại tiểu thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện