Bóng của cô gái nhỏ dưới đèn đường kéo thật dài, Lục Thiệu Đông đẩy xe máy nặng nề, cứ như vậy đi theo cô một đường.

Cô gái nhỏ nhìn nhu nhu nhược nhược, trong xương lại rất cố chấp. Cô nói không cần đưa, thì thật sự không muốn anh đưa về.

Nghĩ đến điểm này, Lục Thiệu Đông liền một bụng uất ức.

Người ta cũng nói không cần đưa tiễn, anh còn đi theo, thật phạm tiện mà!

Gió đêm thổi phần phật, lướt qua trên mặt còn có chút lạnh.

Lục Thiệu Đông liếm liếm răng, nhìn thân thể nhỏ bé yếu đuối mong manh phía trước, nhận mệnh.

Nguyệt hắc phong cao, anh không yên tâm.

*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). (Theo Tra tuân công cụ đại toàn).

Hai người đi một trước một sau, Lục Thiệu Đông từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách năm bước chân với người trước mặt, vẫn luôn đi theo đến khi cô đi vào tòa nhà ủy ban thành phố an toàn, mới buông lỏng trái tim, cưỡi xe máy rời đi.

Lăng Nhân mới vừa đi vào tiểu khu, chợt nghe phía sau tiếng động cơ chuyển động, tựa như tiếng loa siêu trầm.

Quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không có.

Cô kỳ quái nhướng nhướng mày, bước nhanh lên tầng.

Trong nhà chỉ có người giúp việc dì Trương chờ cô, hâm nóng sữa bò.

" Ba còn chưa có trở lại sao ạ?" Lăng Nhân hỏi.

Dì Trương: "Lăng tiên sinh gọi điện thoại tới nói tối này tăng ca."

Lăng Nhân "Oh" một tiếng, bưng sữa bò vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa nghe được dì Trương nhỏ giọng nói: "Bà chủ đã ngủ."

Mẹ Đường Duyệt là bà chủ toàn chức, mỗi ngày ngoài lên ban công mân mê hoa hoa thảo thảo, chính là ăn chay niệm phật, mọi việc đều rất lạnh nhạt, bao gồm cả con gái của bà.

Từ khi cô có ký ức, cha mẹ vẫn tương kính như " băng", trong nhà thậm chí không có một tấm ảnh gia đình.

Tất cả vợ chồng trên đời đều như vậy sao? Cô từ trong cặp sách lấy ra phiếu điểm thi tháng lần này, một lúc sau, lại đặt vào.

Hiệu trưởng chắc đã sớm báo cho bọn họ rồi.

Rửa mặt chải đầu xong.

Lăng Nhân ngồi ở đầu giường, trong tay lật một quyển báo Anh ngữ, suy nghĩ bay tới một giờ trước, lúc Lục Thiệu Đông muốn đưa cô về.

"Cậu không muốn tôi đưa?"

Lúc ấy anh hỏi ra những lời này, mặt đều đen, rõ ràng rất tức giận.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ nổi giận, không nghĩ tới anh lại cũng không nói gì liền bỏ qua cho cô.

Có thể đúng như lời Vương Gia Lâm nói, đại ma vương biến thành người lương thiện rồi.

Nhưng bất kể như thế nào, sau này vẫn tận lực tránh một chút, dù sao không chọc nổi.

Ngày hôm sau, Lăng Nhân đánh mặt mình.

Nguồn gốc câu chuyện là chủ nhiệm lớp tạm thời mở hội nghị, lớp trưởng Hà Húc Dương giám sát mọi người tự học. Nhưng học chưa được mấy phút, lớp bên cạnh bắt đầu hò hét ồn ào, tựa như tôn ngộ không muốn đại náo thiên cung vậy.

Các bạn học đối với lần này than phiền không dứt, Hà Hú Dương bất đắc dĩ chủ động khai thông với lớp trưởng lớp chín, nhưng lớp trưởng lớp chín nói chuyện căn bản không có tác dụng, bảo cậu khai thông với lão đại lớp chín, sau đó vấn đề đã tới rồi — —

" Lão đại chúng ta chỉ nói chuyện với người đứng hạng nhất, có chuyện gì để cho hạng nhất của mấy người tới nói."

Người nói lời này là Phó Kiêu Phong. Hà Húc Dương lần trước bị cậu ném bài thi, biết cậu rất vô lý, không thể làm gì khác hơn là yếu ớt quay trở về phòng học.

Hà Hú Dương: "Bạn học Lăng Nhân, vì mọi người có thể có một hoàn cảnh học tập tốt đẹp, cậu làm ơn đi nói với bạn học lớp chín một chút. Bọn họ hình như khá thích nói chuyện với cậu."

"..."

Nhưng mà cô một chút cũng không thích nói chuyện với bọn họ.

"Không thể nói với chủ nhiệm lớp bọn họ sao?" Lăng Nhân hỏi.

Hà Hú Dương: "Chủ nhiệm lớp cả khối đang họp, chủ nhiệm lớp chín cũng đi. Bọn họ tiết này cũng là tiết tự học."

Tiết tự học đối với giáo bá mà nói, cơ bản tương đương với tự do hoạt động.

...

Vì vậy Lăng Nhân liền vả mặt.

Cô ở sau cửa lớp chín đứng một lúc lâu, người nọ tựa như không thấy cô vậy, nói chuyện với Phó Kiêu Phong bên cạnh.

"Phiền cậu gọi Lục Thiệu Đông một chút." Cô gõ gõ nam sinh ngồi cạnh cửa.

Nam sinh kia cũng không khách khí, gân cổ lên hô to: "Đông ca, có người tìm."

Bên trong phòng học nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang.

"Ai nha, bốn mắt tới, đi vào ngồi đi chứ."

Có người nhiệt tình chào hỏi với cô, tựa như người quen cũ tới xuyến môn*.

*Quán hàng.

Lăng Nhân: "..."

Cô lúc nào thì được bọn họ hoan nghênh như vậy?

Lục Thiệu Đông sớm liền thấy cô gái nhỏ chờ ở cửa, nhưng anh bởi vì chuyện tối hôm qua bị cự tuyệt, trong lòng cảm xúc còn nhảy loạn, liền làm như không thấy, tiếp tục trò chuyện về cuộc so tài bóng rổ tuần này với Phó Kiêu Phong.

Lúc này bị người gọi tên, không thể lại giả bộ không nhìn thấy.

Anh lười biếng đi tới, mắt nhìn xuống cô gái nhỏ còn thấp hơn mình một cái đầu: "Có việc?"

Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận.

Giọng có chút không kiên nhẫn.

Quả nhiên, mặt cô gái nhỏ hơi trắng.

Anh ảo não nghiêng đầu nhíu nhíu mày, đổi giọng: "Tìm tôi có chuyện?"

"Ừ..."

Lăng Nhân gật đầu.

Thật ra thì câu " có việc " trước đó vừa ra khỏi miệng, cô vốn cũng định từ bỏ. Đại lão rõ ràng tâm tình không tốt, vẫn không nên đụng tới họng súng.

Giờ phút này thấy giọng anh mềm xuống, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm: "Lớp trưởng để cho tớ tới thương lượng với cậu, phiền các bạn học lớp cậu nói chuyện nhỏ tiếng một chút."

"Lớp trưởng bảo cậu tới?" Mặt anh hơi lạnh.

Lăng Nhân không hiểu anh tại sao đột nhiên biến sắc mặt, nhưng vẫn gật đầu.

"Chính cậu không muốn tới?" Anh lại hỏi.

... Cái này còn cần hỏi sao.

Nếu không phải lớp trưởng kính nhờ, cô thế nào cũng không tới tìm anh.

Lăng Nhân không trả lời.

Điều này ở trong mắt Lục Thiệu Đông chính là cam chịu.

Quả nhiên không muốn gặp anh.

Mệt anh tối hôm qua còn lo cô gặp phải người xấu. Lá gan lớn như vậy, người xấu nên sợ cô mới đúng.

Anh cười nhạo một tiếng, thờ ơ nói: "Vậy cậu đi nói với bọn họ chứ. Miệng mọc ở trên người bọn họ, tôi quản không được."

Rõ ràng không muốn giúp đỡ.

Lăng Nhân mím mím miệng, xoay người rời đi.

Đi thật đúng mẹ nó tiêu sái!

Lục Thiệu Đông trong lòng văng tục, có chút ảo não thái độ vừa rồi không nên cứng như vậy, đang muốn gọi người lại, cô gái nhỏ chợt dừng lại.

Anh cong cong khóe miệng, chờ cô mở miệng.

Lăng Nhân vốn định đi luôn, dù sao so với ồn ào của " tự học buổi tối" cô đều nhịn được, một hai tiết tự học này có là gì.

Đi được mấy bước lại lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cô vẫn muốn thử một chút.

Thử tin tưởng người sẽ thay đổi.

"Lục Thiệu Đông,..." Cô ngước mặt nhìn về phía anh, tầm mắt khóa ở hai mắt đào hoa thấm thúy kia, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ đối với cậu mà nói, học tập không quan trọng, thi đại học cũng không quan trọng, nhưng đối với các bạn học khác mà nói, lại là chuyện quan trọng nhất, đây không chỉ là vì trên lưng bọn họ đeo kỳ vọng của cha mẹ, mà còn bởi vì chuyện này có khả năng thay đổi con đường duy nhất của bọn họ. Có người trời sinh liền có tiền đồ tươi sáng, nhưng có người cũng chỉ có con đường gian nan. Bọn họ đã đủ vất vả, hy vọng cậu không cần dậu đổ bìm leo."

Một phen nói đâu vào đấy.

Lục Thiệu Đông nghe nghẹn họng nhìn trân trối, cho đến khi cô quay vào phòng học lớp trọng điểm, anh mới một bụng tức giận quay trở lại chỗ ngồi.

Dậu đổ bìm leo?

Làm ồn người khác không phải anh, vì sao liền trách anh dậu đổ bìm leo?

Nếu muốn thật, anh chỉ ồn ào với mình cô — —

A!

Còn biết thu lại sau này tính sổ.

Cô chỉ không phải là là chuyện anh lúc trước ồn ào cô sao?

Lăng Nhân trở lại phòng học, tiếng ồn ào lớp bên cạnh lại vang lên.

Quả nhiên không có ích gì.

Cô xin lỗi hướng Hà Húc Dương lắc đầu, mới vừa ngồi xuống, chỉ nghe tường phía sau truyền tới một tiếng vang lớn, sau đó tiếng ồn ào đột nhiên biến mất.

Đợi mấy phút, bên cạnh vẫn yên lặng, không tạo tiếng ồn nữa.

Trong lòng cô thở phào một cái, nằm lên sách trên bàn cong khóe miệng.

...

Lớp chín.

Lục Thiệu Đông ở chỗ ngồi tức giận mấy giây, cuối cùng vẫn không thoát khỏi giọng nói yếu ớt của cô gái nhỏ trong đầu, bực bội mà ném cuốn từ điển Tân Hoa hướng bảng đen, phát ra tiếng vang lớn.

Nhóm giáo bá lập tức im tiếng, cũng không dám thở mạnh, mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ chịu vạ lây.

Dù sao nhìn tình thế bên ngoài vừa rồi, Đông ca hẳn là bị bốn mắt giáo dục.

Đều nói không cần quá gần gũi với bạn học lớp trọng điểm mà, bọn họ người người thành tích tốt còn biết ăn nói, không cẩn thận liền bị tẩy não.

Huống chi đối với Đông ca còn là hạng nhất của người ta.

Trong ngực Lục Thiệu Đông tích tụ một hơi, ném cuốn từ điển cũng không thẻ ném văng ra.

Còn đâu danh hiệu đệ nhất, sức chịu đựng nhỏ như vậy.

Anh bị cô đoạt nụ hôn đầu, cũng đã tính sổ với cô?

Tự mình buồn bực một hồi, Lục Thiệu Đông vẫn thuận theo ý cô gái nhỏ, phân phó mọi người: "Sau này trong giờ học không được quấy nháo."

Giọng anh cũng không lớn, nhưng đủ để cho mỗi một người nghe được.

Mọi người rối rít gật đầu, yên lặng trong lòng xúc động:

Đông ca bị bốn mắt tẩy não.

Tuyệt, đối!

Sau khi tan lớp, Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm đi quầy bán đồ vặt mua đồ ăn vặt, lúc ra cửa đụng phải Hà Húc Dương tới cám ơn.

"Bạn học Lăng Nhân, rất cảm ơn cậu. May mà có cậu, nếu không mọi người hôm nay cũng đừng nghĩ được học tập tốt. Đúng rồi, tuần tới có trận đấu bóng rổ, cậu sẽ đến cổ vũ cho nam sinh lớp chúng ta chứ?" Mặt cậu đầy mong đợi.

Lăng Nhân trước đó cũng chưa nghe nói gần đây có trận đấu bóng rổ, ngẩn ra một chút, cười đáp: "Có rảnh liền đi."

Hà Húc Dương cao hứng không thôi, rồi nói với Dư Yên Nhiên: "Hoa khôi của khối, cậu cũng phải đi đấy! Có cậu ở đó mọi người mói có động lực."

Dư Yên Nhiên đang mất mát, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm, trả lời Hà Húc Dương: "Nhất định sẽ đi."

Nói xong, cô nhìn về phía phương hướng Lăng Nhân rời đi, làm sao cũng không nghĩ ra, Lục Thiệu Đông dầu muối không ăn, làm sao lại cứ bị cô thuyết phục?

...

Mua xong quà vặt trở về khu dạy học, Vương Gia Lâm đột nhiên phát hiện quên lấy tiền thừa.

Vương Gia Lâm: "Sắp vào giờ học, cậu đi về trước đi, không cần chờ tớ. Tớ lát nữa từ phía sau chạy vào."

" Được." Lăng Nhân gật đầu.

Sau khi lên tầng, xa xa thấy Lục Thiệu Đông đứng ở bên ngoài hành lang lớp chín, lười biếng dựa ở trên tường, mấy nam sinh ở bên cạnh anh chơi đùa, ném bóng rổ tới, anh nâng đầu gối lên đá thật xa.

Lúc đi qua anh, nghe được anh hừ một tiếng, hừ xong liền chậm rãi rời đi, giọng không tính là hiền hòa, tựa như còn có giận dỗi.

— — Vui vẻ?

Anh tự hỏi như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện