Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Nguyên Đán, học sinh trở lại trường với sự tiếc nuối sau kỳ nghỉ " chưa thỏa thích ".

Năm mới đến làm cho học sinh lớp mười hai khẩn trương chưa từng có, bởi vì cách ngày thi đại học chỉ còn lại năm tháng, mà trong thời gian này còn một tháng nghỉ đông.

Thật ra thì dựa theo lệ thường năm trước của Nhất trung, nghỉ đông thông thường phải học thêm bắt đầu từ sau Tết Âm Lịch, kết thúc trước đêm rằm tháng giêng, trước sau tổng cộng chỉ có hơn mười ngày. Nhưng đầu năm ngoái, bộ giáo dục của tỉnh minh xác gửi công văn đi, nghiêm lệnh cấm các trường trung tiểu học ở trong kỳ nghỉ học thêm.

Nhất trung là cao trung trọng điểm của tỉnh, là đối tượng chú ý quan trọng " phía trên ", không dám ngược gió gây án, cho nên bắt đầu từ năm ngoái liền hủy bỏ chế độ học bù.

"Ai ai ai, thật chờ mong đến kỳ nghỉ đông, nhưng vừa nghỉ đến trước khi nghỉ còn phải trải qua kỳ thi cuối kỳ, liền sống không bằng chết." Vương Gia Lâm cầm sách vỗ lên đầu, một bộ không muốn đối mặt với thực tế.

Chu Vân Dạng từ phía trước xoay đầu lại, an ủi: "Thi cuối kỳ cũng không khủng bố thế đâu. Lăng Nhân không phải vạch ra điểm chính cho cậu rồi sao? Nhất định không thành vấn đề.”

"Trách tớ trước kia quá lười biếng, không học tập thật tốt, đọc các điểm chính mà tựa như đọc thiên thư." Vương Gia Lâm kêu rên một tiếng, vô cùng đáng thương nhìn về phía bạn tốt dày dặn kinh nghiệm bên cạnh: "Cầu thu nhỏ phạm vi hơn một chút."

Lăng Nhân buồn cười mà nhấp môi, gật đầu, nói: “Tớ bây giờ liền giúp cậu phân chia. Cậu không nên quá khẩn trương. Lần này thi đề thi chung, bài thi sẽ đơn giản hơn với thi khảo sát một ít."

"Tớ cũng cảm thấy như vậy. Dù sao còn có những trường học khác cùng thi, trình độ khó dễ của bài thi phải xem xét tới trình độ bình quan mỗi trường học, không có khả năng sẽ khó như thi khảo sát của chúng ta." Chu Vân Dạng phụ họa nói.

Hai vị bạn tốt trấn an làm Vương Gia Lâm hơi chút an lòng, cô trời sinh lạc quan liền rất nhanh ném nôn nóng ra sau đầu, nghiêng đầu nói: "Đều nói gần đèn thì sáng gần mực thì đen. Tớ mỗi ngày cùng quậy với hai học bá, thành tích học tập sao lại không tăng lên chút chứ?"

Nói xong vỗ đầu một cái, cười hì hì nói: "Nhất định là bị tên Phó Kiêu Phong kia kéo thấp chỉ số thông minh.”

……

Phó Kiêu Phong bị Vương Gia Lâm " oán trách ", đang ở lối vào quán in bên ngoài cửa Nhất trung Nam Thành.

Hôm đó sau khi đếm ngược bước qua năm mới ở đỉnh núi, mọi người hồi tưởng lại những đau khổ ngọt ngào trước khi ngủ, buổi sáng khi tỉnh lại lại may mắn gặp mặt trời mọc, vì thế liền chụp một tấm ảnh tập thể. Cậu hôm nay tới in hình, muốn phát cho một người một tấm, làm kỷ niệm.

Một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, Phó Kiêu Phong bỗng nhiên không khỏi cảm giác sống lưng lạnh buốt, quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Thiệu Đông đứng ở phía sau mình.

"Cậu cũng tới đây làm gì?" Cậu hỏi.

Người phía sau hơi nhướng mày kiếm, khốc khốc ném ra ba chữ: "Lấy ảnh chụp."

Phó Kiêu Phong liếc mắt xem thường, nói vậy không phải vô nghĩa sao? Cậu chính là muốn hỏi, làm gì mà cùng tới đây lấy ảnh chụp.

"Cậu chẳng lẽ không yên tâm ở tớ?" Cậu hỏi ra phỏng đoán trong lòng.

Lục Thiệu Đông: "Ừ."

"..."

“Không thể làm bi kịch tái diễn.”

“Ha hả.”

Phó Kiêu Phong lấy ra một biểu tình " hữu tận* ", quay đầu trở lại, nhìn thấy một cô gái từ trong tiệm in đi ra. Cô gái mặc đồng phục học sinh Nhất trung, vẻ mặt không được tự nhiên, lúc thấy cậu, giống như bị giật mình, cúi thấp đầu chạy đi.

*ý giống như không còn là bạn, tình bạn kết thúc tại đây:)))

"Cô gái vừa rồi kia... Hình như đã gặp qua ở đâu rồi phải, có chút quen mặt." Cậu nói với Lục Thiệu Đông, bên gãi đầu bên lục soát trí nhớ.

Lục Thiệu Đông từ trước đến giờ không chú ý tới người không quen biết, nghe được lời Phó Kiêu Phong, anh không hứng thú lắm nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một cái bóng lưng.

"Cùng một trường, gặp qua rất bình thường."

"Như vậy sao? Tớ sao cảm giác cậu ấy hình như cũng biết tớ?"

Phó Kiêu Phong lẩm bẩm, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu cái gì cũng không nhớ nổi, liền dứt khoát không nghĩ nữa, sải bước đi vào tiệm in, lấy ảnh chụp đưa cho nhân viên cửa hàng, nói: “Tôi tới lấy ảnh chụp."

Nhân viên cửa hàng rất nhanh đối chiếu tìm ra hình.

"Là cái này sao?" Cô hỏi.

Phó Kiêu Phong nhận lấy, gật đầu: "Không sai, tổng cộng sáu tấm."

Nhân viên cửa hàng hơi hơi mỉm cười, sau đó lấy ra một hình chụp khác, đưa cho Lục Thiệu Đông: “Của cậu cũng đã in xong."

“Cảm ơn.” Hai ngón tay Lục Thiệu Đông từ trong túi áo lấy ra một tờ đơn, để lên quầy, sau đó nhận lấy ảnh chụp trong tay nhân viên cửa hàng.

"Cậu đúng là tới lấy hình sao?" Phó Kiêu Phong rướn cổ lên muốn nhìn trộm, nhưng chỉ thấy tay anh thoáng một cái, liền cất ảnh chụp vào túi.

"Thần bí như vậy. Không cần đoán, nhất định là ảnh chụp tiểu tiên nữ." Phó Kiêu Phong nghi ngờ nói.

Lục Thiệu Đông không có phủ nhận, hừ cười, nói: "Đi thôi."

“Không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận. Chậc, cậu định sau này đi trường quân đội, dựa vào ảnh chụp của tiểu tiên nữ sống qua ngày sao?" Phó Kiêu Phong vừa nói vừa cất ảnh chụp vào trong túi, cười hì hì cùng đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nghe được một nhân viên số 2 nói ——

"Đây không phải là người nam sinh trong hình vừa rồi sao? Người thật còn đẹp hơn trong hình."

"Chị nói tôi sao? Người thật còn đẹp hơn trong hình?" Ngón tay Phó Kiêu Phong chỉ chính mình, vui vẻ hỏi.

Nhân viên số 2 lắc đầu, chỉ chỉ Lục Thiệu Đông: “Bạn của cậu."

“……”

Lấy ảnh chụp thôi cũng gặp phải đả kích, còn có để người sống không hả?

Phó Kiêu Phong vạn lời mà rung đùi đắc ý, nói: "Thật ra nhìn cẩn thận, người thật của tôi cũng đẹp hơn trong ảnh mà."

Nhân viên số 2 phụt cười, nói: “Trên ảnh chụp không có cậu."

“Sao có thể không có, chúng tôi sáu người... " Nói được một nửa, cậu bỗng nhiên nhớ tới tấm ảnh bị Lục Thiệu Đông giấu đi, "Là cậu... "

“Không phải.” Lục Thiệu Đông đi trở về quầy, hỏi nhân viên cửa hàng: “Ảnh chụp chị nói, có thể cho tôi nhìn xem không?" Giọng nói cũng lạnh lùng như biểu tình trên mặt anh.

Nhân viên số 2: “Ảnh chụp đã bị lấy đi rồi. Cô gái kia chân trước mới vừa đi, sau đó các cậu liền vào."

Phó Kiêu Phong vỗ đầu một cái: "Không phải cô gái kia là... Mẹ nó, tớ nhớ ra rồi! Cậu ta không phải tiểu tùy tùng bên cạnh hoa khôi sao?"

Tuỳ tùng của Dư Yên Nhiên?

Lục Thiệu Đông nhíu mày, nói với nhân viên cửa hàng: "Trên ảnh chụp ngoài tôi ra, còn có ai không?"

Nhân viên cửa hàng số 2: “Còn có một cô gái rất xinh đẹp."

"Là người này sao?" Lục Thiệu Đông móc ra ảnh chụp trong túi, chính diện hướng về phía nhân viên cửa hàng.

“Đúng vậy, chính là cô gái này."

Lớp trọng điểm.

Lăng Nhân giúp Vương Gia Lâm vạch ra điểm chính, liền đặt bút ghi chép giảng giải với cô.

"Lúc học tập phải kết hợp với 《 bài tập 》, mỗi lần học xong một kiến thức, liền làm một số bài tập tương ứng, tăng cường trí nhớ."

"Ồ. Được."

"Làm bài tập căn bản là được rồi, nâng cao có thể tạm thời không cần làm..."

Lăng Nhân đang nói được một nửa, trong phòng học bỗng nhiên xôn xao lên.

Vừa nhấc mắt, thấy Vương Liên mang theo mấy giáo bá khí thế hung hăng xông vào, đi tới tổ phía trước. Hắn dừng ở vị trí của Dư Yên Nhiên mấy giây, sau đó dịch sang bên trái một chút, đứng ở trước bàn học Mạnh Thanh Thanh.

" Tình huống gì vậy?" Con người bát quái trong cơ thể Vương Gia Lâm trong nháy mắt thức tỉnh, không chớp mắt mà nhìn về phía hàng trước.

“Không biết.”

Lăng Nhân lắc đầu, cũng chuyển lực chú ý tới hàng phía trước.

……

Vương Liên một chưởng vỗ xuống trên bàn học Mạnh Thanh Thanh, nói: "Đưa ảnh chụp lên, đi theo tôi."

"Ảnh, ảnh chụp gì chứ?" Mạnh Thanh Thanh sợ hãi mà hỏi lại, hàm răng run lên.

"Ảnh chụp cậu hôm nay lấy ở tiệm in."

Mạnh Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu sao lại biết... "Nói đến một nửa, bỗng nhiên ý thức được chính mình lộ tẩy, vội vàng che miệng.

Vương Liên cười lạnh một tiếng: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Đi thôi. Đông ca bảo tôi hỏi " mời " cậu."

Mạnh Thanh Thanh mặt trắng bệch, không dám phản kháng nữa, thành thành thật thật mà từ bàn học lấy ra một tấm ảnh chụp, run run mà đứng dậy.

" Lục Thiệu Đông tìm cậu làm gì?" Dư Yên Nhiên kéo vạt áo của cô ta hỏi.

Mạnh Thanh Thanh cắn chặt môi yên lặng mấy giây, sau đó nói: "Yên Nhiên, tớ... Lần trước cậu gửi cho tớ hình, tớ chưa xóa."

Dư Yên Nhiên sửng sốt, ngay sau đó ý thức được cô ta chỉ là ảnh chụp nào, lập tức đại kinh thất sắc: “Cậu sao lại... Cậu vì sao..."

"Thật xin lỗi."

Nói xong câu đó, Mạnh Thanh Thanh liền đi theo Vương Liên đi ra ngoài.

……

Hàng cuối cùng phòng học.

Lăng Nhân thu hồi tầm mắt, nhớ tới vừa mới nghe được từ mấu chốt " ảnh chụp ", " Đông ca ", trong đầu vẫn mơ hồ.

Đã xảy ra chuyện gì?

"Tớ hỏi Phó Kiêu Phong một chút!" Trong lòng Vương Gia Lâm cũng cực kỳ tò mò, vội vàng gửi wechat cho Phó Kiêu Phong.

【 các cậu vì sao lại bắt Mạnh Thanh Thanh vậy? 】

……

Lớp chín.

Phó Kiêu Phong nhận được tin nhắn của Vương Gia Lâm, liếc mắt nhìn nữ sinh trước mắt một cái, sau đó nhắn lại ba chữ: 【 đang thẩm vấn. 】

Trả lời xong tin nhắn, cậu ném điện thoại di động vào túi quần, sau đó cầm lấy ảnh chụp Vương Liên lục soát tới đưa cho Lục Thiệu Đông.

Trong ảnh chụp, một nam một nữ ôm nhau, cô gái mặc đồng phục có kích cỡ lớn hơn cô rất nhiều, chàng trai chỉ mặc một cái áo mỏng, phía sau bọn họ là khu dạy học.

Lục Thiệu Đông liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là cảnh tượng lần trước sau khi thi khảo sát xong, anh gặp Lăng Nhân ở bên ngoài phòng thi.

Con ngươi nháy mắt nhiễm một tầng băng, biểu tình trên mặt lạnh đến mức tận cùng.

Nhiệt độ trong phòng học tựa như cũng bởi vì anh mà giảm mấy độ.

Phó Kiêu Phong cũng thu hồi điệu bộ hi hi ha ha ngày thường, hỏi Mạnh Thanh Thanh: "Cậu định dùng tấm hình này làm gì?"

Mạnh Thanh Thanh bị dọa đến nói năng lộn xộn: “Tớ... Tớ không muốn... Không muốn làm gì cả... "

Phó Kiêu Phong: "Người lần trước tố cáo Lăng Nhân, là cậu đúng chứ? Lần trước tố cáo không thành công, muốn cầm ảnh chụp tố cáo lần nữa?"

Mạnh Thanh Thanh cúi đầu không nói lời nào, không dám phủ nhận, cũng không dám thừa nhận.

Phó Kiêu Phong thấy người không mở miệng, cười nhạo một tiếng, ôm hai tay, nói: "Tôi cho cậu một phút đồng hồ nói thật, nếu không... " Cậu liếc mắt nhìn ngoài hành lang: "Tôi liền ném cầu từ tầng bốn xuống."

Những lời này rõ ràng là hù người.

Nhưng Mạnh Thanh Thanh tin, vội vàng xin tha: “Tớ... Tớ cũng không dám nữa... "

"Người chụp hình là tớ, cậu không nên làm khó cậu ấy." Dư Yên Nhiên bỗng nhiên đi vào cửa, đánh gãy lời Mạnh Thanh Thanh.

"Yên Nhiên!" Mạnh Thanh Thanh vội vàng trốn phía sau Dư Yên Nhiên.

Phó Kiêu Phong nhìn về phía Lục Thiệu Đông, dùng ánh mắt dò hỏi: Còn muốn thẩm vấn sao?

Lục Thiệu Đông nhìn cũng không nhìn Dư Yên Nhiên một cái, ném ảnh chụp trong tay tới trên bàn học, tầm mắt quét về phía Lưu Dịch.

Nhóm giáo bá cũng rối rít nhìn về phía Lưu Dịch. Bọn họ cũng rất rõ ràng, Đông ca đang đợi Lưu Dịch tỏ thái độ.

Tất cả mọi người đều biết Lưu Dịch thích Dư Yên Nhiên, cái nhìn này của Đông ca ý tứ rất rõ ràng — —

Nếu như Lưu Dịch muốn vì Dư Yên Nhiên cầu tha thứ, vậy Đông ca sẽ bán cho hắn ân tình này.

Lưu Dịch nhìn lão đại nhà mình, lại nhìn nhìn Dư Yên Nhiên, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng cầu tình: “Đông ca……”

Câu nói kế tiếp không có nói ra, cũng không cần nói ra.

Lục Thiệu Đông chậm rãi chuyển tầm mắt qua trên người Mạnh Thanh Thanh, lạnh lùng mà phun ra bốn chữ: "Không có lần sau.”

Dư Yên Nhiên cùng Mạnh Thanh Thanh nghe vậy đều sửng sốt, làm sao đột nhiên buông tha các cô?

Lưu Dịch hướng lão đại nhà mình một ánh mắt cảm kích, sau đó nói với Dư Yên Nhiên: "Về không không cần lại làm loại chuyện như vậy."

Dư Yên Nhiên lại giống như không nghe được hắn nói, nói " cảm ơn " với Lục Thiệu Đông, liền kéo Mạnh Thanh Thanh rời đi.

Hai người một đường đi tới cuối hành lang.

"Cậu vì sao muốn làm như vậy?" Dư Yên Nhiên hỏi, biểu tình hết sức nghiêm túc.

Mạnh Thanh Thanh: “Yên Nhiên, tớ cũng chỉ muốn giúp cậu, cậu không cần tức giận..."

"Tớ không phải nói cậu xóa ảnh rồi sao?"

Dư Yên Nhiên vừa tức giận lại hối hận.

Ngày đó ở phòng thi không biết vì sao, thấy Lăng Nhân nộp bài trước tiên, trong lòng cô ta không phục, cũng nộp bài trước, sau khi rời khỏi liền gặp hai người bọn họ đang ôm nhau.

Lúc ấy trong lòng có chút tức giận, liền chụp ảnh, còn gửi cho Mạnh Thanh Thanh. Mạnh Thanh Thanh sau khi nhìn thấy ảnh chụp, nói muốn đăng lên Tieba cho lộ ra bên ngoài, cô ta khi đó mới ý thức được điều chính mình làm có bao nhiêu xấu xa, lập tức xóa ảnh chụp đi, đồng thời yêu cầu Mạnh Thanh Thanh xóa ảnh.

Không thể tưởng được Mạnh Thanh Thanh lại không xóa.

"Về sau không cần làm loại chuyện này. Nếu một hai muốn làm, cũng đừng dùng danh hiệu " giúp tớ " này."

Nói xong, Dư Yên Nhiên phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Mạnh Thanh Thanh sững sờ tại chỗ.

Hồi lâu, Mạnh Thanh Thanh thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm: “Vì sao cậu lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Tớ... Tớ không cam lòng... Nhưng mà không cam lòng thì có biện pháp gì? Lục Thiệu Đông đối với cậu cũng chỉ là khinh thường, huống chi là... Tớ."

Cùng lúc đó, Phó Kiêu Phong thẩm vấn xong Mạnh Thanh Thanh, liền một lần nói lại chuyện đã xảy ra cho Vương Gia Lâm.

Sau đó Vương Gia Lâm lại thuật lại cho Lăng Nhân, nói xong còn không quên phát biểu cảm tưởng: "Không nghĩ tới Mạnh Thanh Thanh vậy mà sẽ làm ra loại chuyện này. Thật may Phó Kiêu Phong cùng Lục Thiệu Đông hôm nay ở tiệm in đụng phải cậu ta, nếu không để cho chủ nhiệm lớp thấy tấm hình kia, liền không nói được."

" Đúng vậy."

Lăng Nhân nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, là cô quá sơ suất, mới để lại nhược điểm trên người.

May mắn Lục Thiệu Đông…… Khoan đã... Chuyện hôm nay ồn ào như vậy, có bao nhiêu người xem qua bức ảnh kia?

Sau khi tan học, Lục Thiệu Đông trả lời cô vấn đề này ——

"Trừ tôi cùng Phó Kiêu Phong ra, chỉ có một mình Vương Liên thấy được ảnh chụp."

" Vậy thì tốt." Thở phào một hơi.

"Nhưng mà năng lực miêu tả của Vương Liên vô cùng xuất chúng, một mình cậu ta thấy, chẳng khác nào cả lớp đều thấy được."

"..."

"Tôi có thể ngăn cản cậu ta, nhưng mà tôi không muốn."

"..."

“Lưu Dịch thích Dư Yên Nhiên, tôi không muốn làm cho người cậu ta thích khó chịu, cho nên không có truy cứu chuyện này nữa."

Anh bỗng nhiên chuyển đề tài."

Lăng Nhân ngơ ngác nửa giây, hỏi: “Lưu Dịch là……?”

"Bạn học lớp chúng tôi, cậu chắc không có ấn tượng gì."

"Ồ."

Mặc dù đối với Lưu Dịch ấn tượng không sâu, nhưng cô biết tất cả bạn học lớp chín trọng tình trọng nghĩa với anh, Lưu Dịch tự nhiên cũng ở trong đó.

"Cậu làm rất đúng." Cô cười nói với anh.

Từ sau chuyện ảnh chụp qua đi, Lăng Nhân liền không còn nói chuyện cùng Dư Yên Nhiên, cho đến trước khi nghỉ đông, cùng ngày công bố bảng thành tích thi cuối kỳ.

Khi đó cô đang muốn đi nhìn bảng, Dư Yên Nhiên bỗng nhiên từ trong đám người đi ra, gọi cô lại: "Lăng Nhân."

Lăng Nhân dừng bước lại, lễ phép hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì cả, tớ chỉ là muốn chúc mừng cậu, thi được hạng nhất."

Lăng Nhân hơi ngạc nhiên: "Tớ còn chưa xem bảng vinh quang, nhưng mà cảm ơn cậu."

Dư Yên Nhiên hé miệng, cười có chút lúng túng, cách một hồi, cô nói: "Chuyện trước kia... Thật xin lỗi." Nói xong, sải bước rời đi.

" Dư Yên Nhiên tới nói xin lỗi với cậu sao. Quá thần kỳ!" Đồng hành Vương Gia Lâm kinh ngạc không thôi.

" Có thể lương tâm bộc phát." Lăng Nhân nhàn nhạt mà nói, sau đó đi xem bảng.

Trước bảnh vinh quang vây quanh không ít bạn học lớp chín, nhưng mà khác với lần trước, bọn họ lần này không chỉ không có cản cô, còn vô cùng ngang ngược giúp cô mở đường, xếp thành hai hàng đứng hoan nghênh.

"Chị dâu, phải xem bắt đầu từ tên thứ mười đấy." Vương Liên làm một động tác " mời ", mặt đầy đắc ý.

Lăng Nhân cười đáp một tiếng " được ", liền đi tới trước bảng vinh quang, tầm mắt trực tiếp rơi vào tên thứ mười, ba chữ quen thuộc đập vào mắt — —

Lục Thiệu Đông.

Tiếp theo, nghe được Vương Liên nói: "Chị dâu, quay đầu."

Vừa quay đầu lại, thấy Lục Thiệu Đông đứng ở cách đó không xa, thân hình cao ngất, mặt mày thâm thúy.

Tầm mắt trong nháy mắt dừng lại.

Cô vẫn luôn biết anh lớn lên rất đẹp, nhưng không biết vì sao, đột nhiên cảm giác được thời khắc này anh đặc biệt đẹp mắt, đẹp làm cô không rời mắt được.

"Chúc mừng cậu!"

Cô chạy chậm tới, ngửa đầu nhìn về phía anh, cười còn vui vẻ hơn chính mình thi hạng nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện