Lăng Nhân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lục Thiệu Đông đứng ở chỗ ngồi bên cạnh chủ nhiệm lớp chín, cười với cô.
Chủ nhiệm lớp chín: "Lục Thiệu Đông, vấn đề của cậu chúng ta còn chưa nói xong đâu, đừng nóng vội giúp bạn học khác giải vây."
Lục Thiệu Đông chẳng hề để ý mà cười nhạo một tiếng, từ trong túi quần đồng phục móc ra một phong thư màu hồng phấn, ném lên bàn làm việc của chủ nhiệm lớp Lăng Nhân: "Đây là bức thư tình kia."
Lăng Nhân cúi đầu xuống, không hiểu anh tại sao đột nhiên giúp cô.
Chủ nhiệm lớp mở thư tình ra, vừa nhìn vừa lẩm bẩm nói: "Chữ viết quả thật không phải bạn học Lăng Nhân lớp chúng ta. Xem ra thật sự là hiểu lầm."
Đổi một hơi, cô thu hồi thư tình, nói với Lăng Nhân: "Là hiểu lầm liền tốt. Trở về phòng học đi, chuyên tâm học tập, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi cuối tháng mười.”
Lăng Nhân gật gật đầu, trước khi đi nhìn Lục Thiệu Đông một cái. Vẻ mặt của anh như thường, không có gì khác thường.
Thời gian ôn thi trôi qua nhanh, tuần tới phải thi khảo sát.
"A Nhân, cậu ôn tập thế nào?" Vương Gia Lâm gặm một miếng sườn, hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu, "" Không biết."
Bị đại ma vương hành hạ hai tuần này, buổi tối không cách nào tập trung tinh lực tự học, buổi sáng lại ngủ chưa đủ, trạng thái kém vô cùng.
Cô cũng không biết chính mình ôn tập thế nào.
"Ài, Lục Thiệu Đông này uống lộn thuốc sao, một hai muốn làm khó dễ cậu!" Vương Gia Lâm bất bình nói.
Lăng Nhân cười khổ.
Ăn cơm trưa xong, Vương Gia Lâm đi ra cửa sau trường học đến quán trà sữa mới mở bên ngoài mua đồ uống.
"Quán trà sữa này ở trên mạng rất hot đấy. Đây là quán đầu tiên ở thành phố chúng ta, không biết có nhiều người xếp hàng không."
" Đi qua nhìn một chút."
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới cửa sau trường học, mới vừa ra cửa trường, đã nhìn thấy một đám người đánh nhau ở cửa.
Mười mấy nam sinh mặc đồng phục đỏ đen vây quanh ba người khác. Ba người bị vây lại đều mặc đồng phục trường Nhất Trung Nam thành, quay lưng về phía các cô, không thấy rõ mặt.
"Đó là người của trường đối diện. Những người đó so với Lục Thiệu Đông còn không nói phải trái, chúng ta mau chóng tránh xa một chút." Vương Gia Lâm thấp giọng nói.
Lăng Nhân cảm giác một bóng lưng trong đó có chút quen mắt, trong đầu đang tìm kiếm, người nọ bỗng nhiên quay người, lộ ra sườn mặt.
Thì ra là anh!
Lăng Nhân theo bản năng muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến anh lần trước ở văn phòng giúp mình, lại dừng lại.
Do dự hồi lâu, Lăng Nhân nói với Vương Gia Lâm: "Cho tớ mượn điện thoại di động của cậu dùng một chút."
Vương Gia Lâm một bên lấy điện thoại di động vừa hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
" Báo cảnh sát."
Vừa dứt lời, một cặp sách bỗng nhiên bay tới, Lăng Nhân tránh không kịp, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt bắt lấy.
Cô bị lực của cặp sách bay tới đẩy thụt lùi mấy bước, còn chưa đứng vững, liền có một giọng nói quen thuộc hài hước truyền tới — —
" Bốn mắt, giúp cầm cái cặp."
Lăng Nhân:...
"Còn muốn báo cảnh sát không?" Vương Gia Lâm cầm điện thoại di động, nơm nớp lo sợ hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu, Lục Thiệu Đông ném cặp tới, chính là vì cảnh cáo cô không cho phép làm bậy.
Bỗng nhiên, "Tuýt — —" Một tiếng, Chủ Nhiệm Giáo Dục thổi còi chạy tới, phía sau mấy bảo an đi theo.
Người của trường trung cấp dạy nghề sớm bị ba người Lục Thiệu Đông đánh bể đầu chảy máu, lúc này thấy tình thế bất thường, lập tức rút lui chạy.
Những người còn lại bị Chủ Nhiệm giáo Dục mời đến văn phòng, Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm cũng ở trong đó.
" Bạn học Lăng Nhân, em nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Chủ Nhiệm giáo Dục cầm thước thở phì phò hỏi, hai cọng râu cá trê vểnh lên thật cao.
Lăng Nhân vừa nhấc mắt, nhìn thấy Lục Thiệu Đông cao hơn một cái đầu với Chủ Nhiệm giáo Dục, ở đối diện cô làm một động tác cắt cổ.
Lăng Nhân:...
Thở dài một hơi, Lăng Nhân trả lời: "Thưa chủ nhiệm, mắt em bị cận thị, cái gì cũng chưa thấy."
Chủ Nhiệm giáo Dục trừng mắt, chuyển tới Vương Gia Lâm: "Còn em?"
Vương Gia Lâm sợ nhất bị thầy giáo huấn, thân thể không nhỏ run lẩy bẩy: "Thưa, thưa chủ nhiệm, em cũng không thấy rõ."
" Rất tốt!" Chủ Nhiệm giáo Dục ra lệnh một tiếng: "Lớp trọng điểm không lo học tập, tham dự quần ẩu, phạt các em mỗi buổi trưa đi sân bóng nhặt rác, kỳ hạn hai tuần."
"..... Chủ Nhiệm, bọn em chẳng qua chỉ đi ngang qua." Lăng Nhân ôn nhu kháng nghị.
Chủ Nhiệm giáo Dục: "Cặp sách trên tay em, là của Lục Thiệu Đông chứ?"
Lăng Nhân lúc này mới ý thức được, cô còn ôm cặp của Lục Thiệu Đông, chấp nhận gật đầu: "Vâng."
" Còn nói không tham dự?"
"..."
Giúp cầm cặp cũng coi là tham dự đánh nhau? Đi ra văn phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục, Lăng Nhân mặt không thay đổi ném cặp về cho Lục Thiệu Đông, quay đầu chạy.
Lục Thiệu Đông:...
"Thật lợi hại. Bốn mắt bây giờ tránh cậu như tránh ôn thần." Phó Kiêu Phong cười trêu nói.
Lục Thiệu Đông không tiếp lời, một chân đá vào khoeo chân cậu, chân Phó Kiêu Phong run lên thiếu chút nữa quỳ một gối xuống, vịn tường hét thảm "Ai da — —".
" Quân tử động khẩu không động thủ!"
"Con mắt nào của cậu thấy ôn thần là quân tử?"
"..."
Chuyện Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm tham dự đánh nhau lớp giáo bá rất nhanh truyền tới tai chủ nhiệm lớp, ngày hôm sau hai người bị phạt đứng bên ngoài lớp học cho tới trưa, sau bữa ăn trưa còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền đến sân bóng nhặt rác.
Giữa trưa mặt trời lên cao, mặt đất cũng sắp nứt ra.
Lăng Nhân sợ cháy da, mặc một áo khoác đồng phục bên ngoài áo thun, nóng đến trán toát ra mồ hôi.
"Ai, nghỉ một chút đi, mệt chết tớ." Vương Gia Lâm đặt mông ngồi ở trên khán đài sân bóng, một giây kế tiếp bật lên như ngồi trên lò xo, "Ai nha, nóng chết tớ."
Lăng Nhân mím miệng cười cười, nâng tay áo che trán, híp mắt nhìn về phía cô: "Xin lỗi, hại cậu bị phạt với tớ."
"Đừng nói những lời này. Tớ rất cao hứng có thể bị phạt cùng cậu nha. Chờ tương lai chúng ta trưởng thành, còn có thể cùng nhau nhớ lại năm kia chúng ta cùng nhặt rác. Tốt biết bao." Vương Gia Lâm cười ha ha nói.
Lăng Nhân cũng cong mắt cười theo, chỉ phía trước sân bóng nói: "Chúng ta tới dưới bóng cây phía trước tránh một lát đi."
Quầy bán quà vặt bên sân bóng.
Lục Thiệu Đông mua thêm hai lon coca lạnh ném cho Thạch Vũ, "Đưa qua."
Thạch Vũ mặt đầy ngơ ngác: "Đưa đi đâu?"
" Đương nhiên là sân bóng bên kia nha!" Phó Kiêu Phong chỉ cách đó không xa nói.
Dưới bóng cây có hai nữ sinh nhỏ đang đứng — — xác thực mà nói chỉ có một người nhỏ xinh, một người khác có hơi mập một chút.
Cậu nheo mắt lại, tay khoác lên vai Lục Thiệu Đông, mặt đầy mập mờ: "Khó trách cậu hôm nay bỏ gần tìm xa tới quán quà vặt này, thì ra là vì tặng ấm áp cho cô nương người ta?"
Lục Thiệu Đông thúc cùi chõ một cái đẩy cậu ra, "Cách tôi xa một chút, nóng."
Phó Kiêu Phong: "..."
Lục Thiệu Đông nhìn dưới bóng cây, sau đó quay đầu nhìn về phía Thạch Vũ còn đứng tại chỗ, "Cậu sao còn chưa đi?"
Thạch Vũ một tay cầm một lon coca, khó xử không thôi: "Tớ, tớ không dám nói chuyện với nữ sinh." Cậu thấy nữ sinh liền không nói ra lời, lớn như vậy cơ hồ chưa có nhìn thẳng nữ sinh, lúc này bảo cậu đi đưa coca, không phải ép cậu sao?"
Lục Thiệu Đông vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Cậu xem như giao chuyển phát nhanh. Thêm một kỹ năng bên người."
Thạch Vũ: "..."
Do dự một hồi, Thạch Vũ hít sâu một hơi, tựa như quyết tâm rất lớn vậy: "Vậy tớ phải nói thế nào? Dù sao cũng cũng không thể vô duyên vô cớ cho người ta coca."
"Cậu liền nói — —" Lục Thiệu Đông đưa mắt nhìn trời suy nghĩ một chút, nói: "Quầy bán đồ vặt đang giảm giá, tặng không, không lấy tiền."
Thạch Vũ: "..." Loại lý do này sẽ có người tin sao?
Coi như có đi. Không bận tâm nữa.
Dù sao cậu chỉ chuyển phát nhanh.
Dưới bóng cây.
Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm đang nói chuyện, vừa nhấc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một nam sinh đi tới.
" Cho... Cho cậu..." Nam sinh nói chuyện lắp ba lắp bắp, giọng còn mang theo run rẩy.
Lăng Nhân không nhận coca cậu đưa tới, dù sao vô công bất thụ lộc. Huống chi cô căn bản không biết người này.
" Tại sao cho tớ?" Cô hỏi.
" Quầy, quầy... "Thạch Vũ khẩn trương hoàn toàn không nói ra lời, cậu dứt khoát quay người, đưa lưng về phía cô, ngẩng đầu nhìn trời nói cực nhanh: "Quầy bán đồ vặt đẩy mạnh tiêu thụ tặng không không lấy tiền."
"..."
Loại này lý do này nghĩ cô sẽ tin sao?
Lăng Nhân nhìn về phía quầy bán đồ vặt, liếc nhìn hai người đứng ở cửa, người cao cao, bởi vì cách quá xa không thấy rõ mặt, bất quá thân hình một người trong đó — —
" Là Lục Thiệu Đông để cho cậu đưa tới?" Cô nói ra phỏng đoán trong lòng.
Thấy người đối diện gật đầu, cô thở dài trong lòng một hơi, người này theo dõi cô sao? Đi đến chỗ nào cũng có thể gặp phải.
Lăng Nhân mặc dù không biết Lục Thiệu Đông tại sao đưa coca cho cô, chỉ là cô biết mình cũng không nên có quá nhiều dây dưa rễ má.
Đẩy đẩy mắt kính, cô nói: "Cám ơn cậu. Cậu đến thùng đựng đồ cách 50 mét phía trước, phiền đặt coca ở đó."
Thạch Vũ tức khắc như được đại xá, cất bước liền đi, vừa đi vừa vỗ vỗ ngực mà thở mấy hơi.
Cô gái này còn thật thân thiện, biết cậu không được tự nhiên, không nhiều lời liền thả cậu đi.
Chỉ là — —
Cô nói đựng đồ là ở đâu?
Thạch Vũ tìm tìm, bỗng nhiên xác định nhìn một cái, bên trái phía trước bỗng nhiên có một thùng rác.
Ý cô là — — ném vào thùng rác?
Thạch Vũ:...
Cô gái này dẫn dắt có chút kín đáo nha!
Chủ nhiệm lớp chín: "Lục Thiệu Đông, vấn đề của cậu chúng ta còn chưa nói xong đâu, đừng nóng vội giúp bạn học khác giải vây."
Lục Thiệu Đông chẳng hề để ý mà cười nhạo một tiếng, từ trong túi quần đồng phục móc ra một phong thư màu hồng phấn, ném lên bàn làm việc của chủ nhiệm lớp Lăng Nhân: "Đây là bức thư tình kia."
Lăng Nhân cúi đầu xuống, không hiểu anh tại sao đột nhiên giúp cô.
Chủ nhiệm lớp mở thư tình ra, vừa nhìn vừa lẩm bẩm nói: "Chữ viết quả thật không phải bạn học Lăng Nhân lớp chúng ta. Xem ra thật sự là hiểu lầm."
Đổi một hơi, cô thu hồi thư tình, nói với Lăng Nhân: "Là hiểu lầm liền tốt. Trở về phòng học đi, chuyên tâm học tập, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi cuối tháng mười.”
Lăng Nhân gật gật đầu, trước khi đi nhìn Lục Thiệu Đông một cái. Vẻ mặt của anh như thường, không có gì khác thường.
Thời gian ôn thi trôi qua nhanh, tuần tới phải thi khảo sát.
"A Nhân, cậu ôn tập thế nào?" Vương Gia Lâm gặm một miếng sườn, hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu, "" Không biết."
Bị đại ma vương hành hạ hai tuần này, buổi tối không cách nào tập trung tinh lực tự học, buổi sáng lại ngủ chưa đủ, trạng thái kém vô cùng.
Cô cũng không biết chính mình ôn tập thế nào.
"Ài, Lục Thiệu Đông này uống lộn thuốc sao, một hai muốn làm khó dễ cậu!" Vương Gia Lâm bất bình nói.
Lăng Nhân cười khổ.
Ăn cơm trưa xong, Vương Gia Lâm đi ra cửa sau trường học đến quán trà sữa mới mở bên ngoài mua đồ uống.
"Quán trà sữa này ở trên mạng rất hot đấy. Đây là quán đầu tiên ở thành phố chúng ta, không biết có nhiều người xếp hàng không."
" Đi qua nhìn một chút."
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới cửa sau trường học, mới vừa ra cửa trường, đã nhìn thấy một đám người đánh nhau ở cửa.
Mười mấy nam sinh mặc đồng phục đỏ đen vây quanh ba người khác. Ba người bị vây lại đều mặc đồng phục trường Nhất Trung Nam thành, quay lưng về phía các cô, không thấy rõ mặt.
"Đó là người của trường đối diện. Những người đó so với Lục Thiệu Đông còn không nói phải trái, chúng ta mau chóng tránh xa một chút." Vương Gia Lâm thấp giọng nói.
Lăng Nhân cảm giác một bóng lưng trong đó có chút quen mắt, trong đầu đang tìm kiếm, người nọ bỗng nhiên quay người, lộ ra sườn mặt.
Thì ra là anh!
Lăng Nhân theo bản năng muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến anh lần trước ở văn phòng giúp mình, lại dừng lại.
Do dự hồi lâu, Lăng Nhân nói với Vương Gia Lâm: "Cho tớ mượn điện thoại di động của cậu dùng một chút."
Vương Gia Lâm một bên lấy điện thoại di động vừa hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
" Báo cảnh sát."
Vừa dứt lời, một cặp sách bỗng nhiên bay tới, Lăng Nhân tránh không kịp, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt bắt lấy.
Cô bị lực của cặp sách bay tới đẩy thụt lùi mấy bước, còn chưa đứng vững, liền có một giọng nói quen thuộc hài hước truyền tới — —
" Bốn mắt, giúp cầm cái cặp."
Lăng Nhân:...
"Còn muốn báo cảnh sát không?" Vương Gia Lâm cầm điện thoại di động, nơm nớp lo sợ hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu, Lục Thiệu Đông ném cặp tới, chính là vì cảnh cáo cô không cho phép làm bậy.
Bỗng nhiên, "Tuýt — —" Một tiếng, Chủ Nhiệm Giáo Dục thổi còi chạy tới, phía sau mấy bảo an đi theo.
Người của trường trung cấp dạy nghề sớm bị ba người Lục Thiệu Đông đánh bể đầu chảy máu, lúc này thấy tình thế bất thường, lập tức rút lui chạy.
Những người còn lại bị Chủ Nhiệm giáo Dục mời đến văn phòng, Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm cũng ở trong đó.
" Bạn học Lăng Nhân, em nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Chủ Nhiệm giáo Dục cầm thước thở phì phò hỏi, hai cọng râu cá trê vểnh lên thật cao.
Lăng Nhân vừa nhấc mắt, nhìn thấy Lục Thiệu Đông cao hơn một cái đầu với Chủ Nhiệm giáo Dục, ở đối diện cô làm một động tác cắt cổ.
Lăng Nhân:...
Thở dài một hơi, Lăng Nhân trả lời: "Thưa chủ nhiệm, mắt em bị cận thị, cái gì cũng chưa thấy."
Chủ Nhiệm giáo Dục trừng mắt, chuyển tới Vương Gia Lâm: "Còn em?"
Vương Gia Lâm sợ nhất bị thầy giáo huấn, thân thể không nhỏ run lẩy bẩy: "Thưa, thưa chủ nhiệm, em cũng không thấy rõ."
" Rất tốt!" Chủ Nhiệm giáo Dục ra lệnh một tiếng: "Lớp trọng điểm không lo học tập, tham dự quần ẩu, phạt các em mỗi buổi trưa đi sân bóng nhặt rác, kỳ hạn hai tuần."
"..... Chủ Nhiệm, bọn em chẳng qua chỉ đi ngang qua." Lăng Nhân ôn nhu kháng nghị.
Chủ Nhiệm giáo Dục: "Cặp sách trên tay em, là của Lục Thiệu Đông chứ?"
Lăng Nhân lúc này mới ý thức được, cô còn ôm cặp của Lục Thiệu Đông, chấp nhận gật đầu: "Vâng."
" Còn nói không tham dự?"
"..."
Giúp cầm cặp cũng coi là tham dự đánh nhau? Đi ra văn phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục, Lăng Nhân mặt không thay đổi ném cặp về cho Lục Thiệu Đông, quay đầu chạy.
Lục Thiệu Đông:...
"Thật lợi hại. Bốn mắt bây giờ tránh cậu như tránh ôn thần." Phó Kiêu Phong cười trêu nói.
Lục Thiệu Đông không tiếp lời, một chân đá vào khoeo chân cậu, chân Phó Kiêu Phong run lên thiếu chút nữa quỳ một gối xuống, vịn tường hét thảm "Ai da — —".
" Quân tử động khẩu không động thủ!"
"Con mắt nào của cậu thấy ôn thần là quân tử?"
"..."
Chuyện Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm tham dự đánh nhau lớp giáo bá rất nhanh truyền tới tai chủ nhiệm lớp, ngày hôm sau hai người bị phạt đứng bên ngoài lớp học cho tới trưa, sau bữa ăn trưa còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền đến sân bóng nhặt rác.
Giữa trưa mặt trời lên cao, mặt đất cũng sắp nứt ra.
Lăng Nhân sợ cháy da, mặc một áo khoác đồng phục bên ngoài áo thun, nóng đến trán toát ra mồ hôi.
"Ai, nghỉ một chút đi, mệt chết tớ." Vương Gia Lâm đặt mông ngồi ở trên khán đài sân bóng, một giây kế tiếp bật lên như ngồi trên lò xo, "Ai nha, nóng chết tớ."
Lăng Nhân mím miệng cười cười, nâng tay áo che trán, híp mắt nhìn về phía cô: "Xin lỗi, hại cậu bị phạt với tớ."
"Đừng nói những lời này. Tớ rất cao hứng có thể bị phạt cùng cậu nha. Chờ tương lai chúng ta trưởng thành, còn có thể cùng nhau nhớ lại năm kia chúng ta cùng nhặt rác. Tốt biết bao." Vương Gia Lâm cười ha ha nói.
Lăng Nhân cũng cong mắt cười theo, chỉ phía trước sân bóng nói: "Chúng ta tới dưới bóng cây phía trước tránh một lát đi."
Quầy bán quà vặt bên sân bóng.
Lục Thiệu Đông mua thêm hai lon coca lạnh ném cho Thạch Vũ, "Đưa qua."
Thạch Vũ mặt đầy ngơ ngác: "Đưa đi đâu?"
" Đương nhiên là sân bóng bên kia nha!" Phó Kiêu Phong chỉ cách đó không xa nói.
Dưới bóng cây có hai nữ sinh nhỏ đang đứng — — xác thực mà nói chỉ có một người nhỏ xinh, một người khác có hơi mập một chút.
Cậu nheo mắt lại, tay khoác lên vai Lục Thiệu Đông, mặt đầy mập mờ: "Khó trách cậu hôm nay bỏ gần tìm xa tới quán quà vặt này, thì ra là vì tặng ấm áp cho cô nương người ta?"
Lục Thiệu Đông thúc cùi chõ một cái đẩy cậu ra, "Cách tôi xa một chút, nóng."
Phó Kiêu Phong: "..."
Lục Thiệu Đông nhìn dưới bóng cây, sau đó quay đầu nhìn về phía Thạch Vũ còn đứng tại chỗ, "Cậu sao còn chưa đi?"
Thạch Vũ một tay cầm một lon coca, khó xử không thôi: "Tớ, tớ không dám nói chuyện với nữ sinh." Cậu thấy nữ sinh liền không nói ra lời, lớn như vậy cơ hồ chưa có nhìn thẳng nữ sinh, lúc này bảo cậu đi đưa coca, không phải ép cậu sao?"
Lục Thiệu Đông vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Cậu xem như giao chuyển phát nhanh. Thêm một kỹ năng bên người."
Thạch Vũ: "..."
Do dự một hồi, Thạch Vũ hít sâu một hơi, tựa như quyết tâm rất lớn vậy: "Vậy tớ phải nói thế nào? Dù sao cũng cũng không thể vô duyên vô cớ cho người ta coca."
"Cậu liền nói — —" Lục Thiệu Đông đưa mắt nhìn trời suy nghĩ một chút, nói: "Quầy bán đồ vặt đang giảm giá, tặng không, không lấy tiền."
Thạch Vũ: "..." Loại lý do này sẽ có người tin sao?
Coi như có đi. Không bận tâm nữa.
Dù sao cậu chỉ chuyển phát nhanh.
Dưới bóng cây.
Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm đang nói chuyện, vừa nhấc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một nam sinh đi tới.
" Cho... Cho cậu..." Nam sinh nói chuyện lắp ba lắp bắp, giọng còn mang theo run rẩy.
Lăng Nhân không nhận coca cậu đưa tới, dù sao vô công bất thụ lộc. Huống chi cô căn bản không biết người này.
" Tại sao cho tớ?" Cô hỏi.
" Quầy, quầy... "Thạch Vũ khẩn trương hoàn toàn không nói ra lời, cậu dứt khoát quay người, đưa lưng về phía cô, ngẩng đầu nhìn trời nói cực nhanh: "Quầy bán đồ vặt đẩy mạnh tiêu thụ tặng không không lấy tiền."
"..."
Loại này lý do này nghĩ cô sẽ tin sao?
Lăng Nhân nhìn về phía quầy bán đồ vặt, liếc nhìn hai người đứng ở cửa, người cao cao, bởi vì cách quá xa không thấy rõ mặt, bất quá thân hình một người trong đó — —
" Là Lục Thiệu Đông để cho cậu đưa tới?" Cô nói ra phỏng đoán trong lòng.
Thấy người đối diện gật đầu, cô thở dài trong lòng một hơi, người này theo dõi cô sao? Đi đến chỗ nào cũng có thể gặp phải.
Lăng Nhân mặc dù không biết Lục Thiệu Đông tại sao đưa coca cho cô, chỉ là cô biết mình cũng không nên có quá nhiều dây dưa rễ má.
Đẩy đẩy mắt kính, cô nói: "Cám ơn cậu. Cậu đến thùng đựng đồ cách 50 mét phía trước, phiền đặt coca ở đó."
Thạch Vũ tức khắc như được đại xá, cất bước liền đi, vừa đi vừa vỗ vỗ ngực mà thở mấy hơi.
Cô gái này còn thật thân thiện, biết cậu không được tự nhiên, không nhiều lời liền thả cậu đi.
Chỉ là — —
Cô nói đựng đồ là ở đâu?
Thạch Vũ tìm tìm, bỗng nhiên xác định nhìn một cái, bên trái phía trước bỗng nhiên có một thùng rác.
Ý cô là — — ném vào thùng rác?
Thạch Vũ:...
Cô gái này dẫn dắt có chút kín đáo nha!
Danh sách chương