Ánh đèn từ trên sân bóng rổ rơi xuống người Lục Thiệu Đông, chiếu sáng ngời nụ cười của anh.
"Cậu không phải đang rất buồn bực sao? Cười thành như vậy." Thạch Vũ ném bóng rổ cho Phó Kiêu Phong, đi lên trước hỏi.
"Người trúng tiếng sét ái tình là như vậy đấy, tựa như bị bệnh thần kinh vậy, khóc rồi cười." Phó Kiêu Phong giơ tay bắt lấy bóng, vỗ trên đất mấy cái, sau đó ném cho Lục Thiệu Đông: "Còn đánh bóng nữa không đây?"
Lục Thiệu Đông vừa không chú ý, suýt nữa bị bóng đập phải.
"Đánh." Anh dùng đầu gối nẩy bóng lên, một tay bắt lấy, trên mặt còn mang ý cười.
Phó Kiêu Phong liếc một cái, "Tớ nhớ cậu nói trong điện thoại rằng, tâm tình không tốt, cần đánh bóng giải tỏa."
"Hiện giờ tốt rồi." Lục Thiệu Đông sờ sờ hình trái tim trước ngực kia, khí thuận, ngực cũng không còn nghẹn nữa.
" Tiểu tiên nữ đưa sao?" Không đợi anh trả lời, Phó Kiêu Phong chịu không nổi mà lắc lư đầu, nói: "Hơn nửa đêm bị cậu cưỡng ép gọi ra đút một miệng cẩu lương, tớ thật là buồn mà."
"Cộng 1." Thạch Vũ hai tay chống nạnh, "Nếu không phải nhận được điện thoại của cậu, tớ bây giờ đang dẫn em gái đánh boss rồi, cậu thì vui sướng rồi."
Lục Thiệu Đông mỉm cười: "Vậy thì thật là tốt, giúp các cậu giải tỏa nỗi buồn."
"..."
"..."
Còn có công lý nữa hay không? Phó Kiêu Phong ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, sau đó chỉ ngón tay vào ngực anh: "Nghiêm túc mà nói, cậu có thể tháo hình trái tim kia xuống không? Qúa lẳng lơ."
Mày kiếm giương lên, không đáp.
"Cậu sau này thật sự đeo nó đi trường học sao?" Phó Kiêu Phong lại nói.
"Đánh bóng."
Lục Thiệu Đông ném bóng qua, đề tài kết thúc.
...
Ngày hôm sau, Phó Kiêu Phong lấy được đáp án.
Ở giữa đồng phục màu trắng xanh có chút hồng, thật giống như trái tim xuân tâm nhộn nhạo của thiếu nữ vậy.
"Qúa lẳng lơ rồi." Phó Kiêu Phong không nhịn được mắng sau đó cong khóe miệng lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: "Hôm nào bảo tiểu mập mạp cũng đưa tớ một cái, đè ép lẳng lơ của cậu đi."
Nói xong phủi mông một cái đứng dậy, định đi đến hành lang chặn Vương Gia Lâm.
Vương Liên thấy cậu đi ra, lập tức tiến lên trước, đại biểu cho quần chúng ăn dưa rộng lớn hỏi nghi ngờ trong lòng: "Sau này có phải gọi tiểu tiên nữ là " chị dâu " không?"
Phó Kiêu Phong: "Cậu có thể thử xem, cậu ấy chắc hẳn sẽ không đánh chết cậu đâu."
"..."
Trái tim cũng gắn lên đồng phục, còn chưa thể sửa miệng?
Chẳng lẽ trái tim kia không phải tiểu tiên nữ đưa?
Không thể nào! Nếu như không phải là tiểu tiên nữ đưa, Đông ca căn bản sẽ không mang.
Vương Liên gãi gãi sau đầu, hoàn toàn không hiểu.
Lớp trọng điểm.
Lăng Nhân thừa dịp giờ giải lao, lật đọc tiếng Anh, nghỉ ngơi đầu óc tràn đầy các phương trình.
"A Nhân, cậu nghe nói không? Đồng phục học sinh Lục Thiệu Đông mặc hôm nay có gắn thêm một trái tim màu hồng, được loan truyền trên Tieba, còn có người chụp hình, mọi người đoán có thể là cô gái nào đó đưa cho cậu ấy." Vương Gia Lâm sống động nói.
Tay đang lật sách dừng một chút.
Lăng Nhân theo bản năng lấy tay che túi phía bên trái trên áo khoác đồng phục, nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng.
"Cậu sao lại bình tĩnh như thế? Có cô gái đưa cho cậu ấy đấy! Cậu thật sự không để tâm chút nào sao?"
Cái này phải để ý như thế nào? Dù sao cô gái kia chính là cô...
Lăng Nhân do dự một chút, sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một cái ghim cài hình trái tim màu hồng, nói: "Là cái dạng này sao?"
"!!!!" Vương Gia Lâm sợ ngây người, nửa giây sau: "Là cậu sao?"
Lăng Nhân giơ ngón tay lên làm động tác " im lặng ", sau đó gật đầu khẳng định.
Vương Gia Lâm vội vàng che miệng, sau đó thấp giọng hỏi: "Vậy các cậu hiện giờ là..."
Lời phía sau cô còn chưa nói hết, nhưng Lăng Nhân nghe hiểu.
Các cậu hiện giờ là quan hệ gì?
Cô còn chưa có suy nghĩ cẩn thận.
Tối hôm qua cảm giác được cảm xúc của anh không tốt, đoán chừng anh để ý chuyện cô đọc thơ diễn cảm cùng Triệu Thư Yến, cho nên lặng lẽ ở trên đồng phục học sinh của anh kẹp hình trái tim lên, hy vọng anh có thể vui vẻ chút.
Nhưng không nghĩ tới — — Anh hôm nay liền quang minh chính đại đeo tới trường học như vậy.
Người này... Đúng là không để tâm ánh mắt người khác chút nào.
...
Lục Thiệu Đông quả thật không ngại ánh mắt người khác, anh luôn luôn cao hứng như thế này, mặc kệ người khác nói gì.
Nói đùa sao, cô gái nhỏ vất vả chủ động đặt ký hiệu ở trên người anh, anh làm sao có thể không mang chứ?
Đang trong giờ học, Lục Thiệu Đông tâm tình tốt mà đi dạo trên hành lang, vô tình gặp được một hình " trái tim " khác.
Dù sao cũng là " trang phục tình nhân " mà, một người một cái mới đúng.
— — Kết quả lại thất vọng rồi.
"Của cậu đâu?" Anh nhìn người trước mặt, hỏi.
Lăng Nhân nhấp nhấp miệng: "Để ở nhà rồi."
Trang phục tình nhân để ở nhà còn có thể coi là trang phục tình nhân sao?
Lục Thiệu Đông thất vọng bĩu môi, lại hỏi: "Vậy cậu định lúc nào mang."
“Chờ cậu thi lên top một trăm."
"..."
Anh nhìn chằm chằm người trước mắt một lúc lâu, chắc chắn cô nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, mới nói: "Có thể đổi cái khác không? Tôi không thích học tập."
Người trước mặt im lặng không lên tiếng, hiển nhiên không thương lượng đường sống.
Anh thở dài một hơi, đang muốn thỏa hiệp, chợt nghe cô nói — —
"Chậm rãi liền sẽ thích, coi như là... Bồi dưỡng sở thích chung."
Nửa câu sau giọng có chút do dự, giống như xoay mấy vòng trong lòng mới ra khỏi miệng.
Bồi dưỡng sở thích chung?
Lần đầu nghe có người nói " mỗi ngày học tập thật tốt tiến về phía trước " thanh lệ thoát tục như vậy.
Lục Thiệu đông cong môi cười nói: “Chỉ để tôi học cậu, không công bằng nhỉ?"
"Cậu có yêu thích gì, tớ cũng có thể học." Lăng Nhân bình tĩnh nói.
"Tôi sao — —"" Lục Thiệu Đông nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Yêu thích lớn nhất của tôi chính là — — mỗi ngày khen tôi đẹp trai 800 lần, nếu không cậu cũng thử xem?"
"..."
" Không cần tám trăm lần, một ngày khen tám lần cũng được."
"..."
Lăng Nhân vừa buồn cười vừa tức giận, dứt khoát xem như không nghe thấy, bước chân rời đi.
Lục Thiệu Đông:...
Một ngày khen anh đẹp trai tám lần thôi mà, điều này còn đơn giản hơn nhiều thi vào top 100 chứ?
"Cho chút khích lệ đi mà." Anh chưa từ bỏ ý định gọi theo bóng lưng rời đi của cô.
Sau đó liền tuyệt vọng.
— — bởi vì không có được bất kỳ câu đáp lại nào.
Tuy rằng không thể mặc trang phục tình nhân như ý nguyện, nhưng mà viên trái tim màu hồng kia cũng đủ làm cho Lục Thiệu Đông tiêu tan chuyện đọc thơ diễn cảm, hai tuần kế tiếp vẫn luôn chủ động tập luyện cùng Lăng Nhân.
Đảo mắt đến tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường.
Nửa giờ nữa bắt đầu tiệc, trên hội trường đã ngồi đầy người. Học sinh lớp chín tham dự hoạt động tập thể của trường luôn là con số không, lần này phá lệ toàn viên có mặt, vào ngồi thật sớm.
"Lần này kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, có đài truyền hình thành phố phát trực tiếp hiện trường, tiết mục mở màn đầu tiên chính là phần đọc thơ diễn cảm của tiểu tiên nữ chúng ta, mọi người lát nữa nhiệt liệt phản ứng chút." Vương Liên ở một bên phân phát bảng cổ động có viết " Tiểu tiên nữ đẹp nhất trên thế giới " cho mọi người, một bên dặn dò.
"Đông ca thì sao, tiểu tiên nữ biểu diễn tiết mục, Đông ca không xem sao?" Có người hỏi.
Vương Liên nheo mắt lại nhìn quanh một vòng, đúng là không thấy lão đại nhà mình đâu cả.
"Chắc là ở hậu đài." Hắn nói.
...
Lục Thiệu Đông không ở hậu đài, mà ở sân trường tìm người.
Hai mươi phút trước, anh nhận được điện thoại của Phó Kiêu Phong, nói không thấy Lăng Nhân đâu.
"Tiểu mập mạp nói, sau khi bọn họ ở hậu đài trang điểm xong, tiểu tiên nữ bỗng nhiên nói có chuyện phải đi trong chốc lát, kết quả vẫn chưa trở lại. Điện thoại di động cùng cặp sách của cậu ấy đều ở trong tay tiểu mập mạp, không có cách nào liên lạc được, có phải mất bình tĩnh sao?"
Không thể nào là mất bình tĩnh.
Anh hiểu cô, tinh thần trách nhiệm của cô rất lớn, nếu như chỉ là mất bình tĩnh, tuyệt sẽ không đột nhiên chơi mất tích.
Có chuyện gì khó nói ra sao?
Lục Thiệu Đông càng nghĩ càng gấp, từ hội trường tìm tới khu dạy học.
"Lăng Nhân — —"
Anh vừa gọi vừa tìm kiếm khắp nơi, nhưng không nhận được câu đáp lại nào, đang lúc lòng như lửa đốt, bỗng nhiên nhìn thấy trên hành lang tầng bốn khu dạy học có một bóng người nho nhỏ.
...
Khu dạy học.
Lăng Nhân một tay đỡ tường, một tay ôm bụng, đau trán toát ra mồ hôi, lòng bàn chân có chút hoảng, nhưng vẫn bước xuống bậc thang, chậm rãi bước xuống tầng.
"Lăng Nhân."
Chợt nghe có người kêu tên cô. Vừa nhấc mắt, thấy Lục Thiệu Đông đối diện chạy lên tầng.
Trong lòng cô mừng rỡ, vốn còn có thể chống đỡ thân thể, bỗng nhiên thật giống như trở nên yếu đuối, một bước cũng không thể nhúc nhích.
Lục Thiệu Đông một bước lên ba bậc thang, đỡ người, hỏi: "Thân thể không thoải mái sao?"
"Có thể bị viêm ruột thừa." Lăng Nhân dựa ở trên người anh nói.
Khi cô học tiểu học thường xuyên bị viêm ruột thừa, lâu lâu phải truyền nước, nhưng đến sơ trung cơ thể chuyển biến tốt hơn, đã rất lâu chưa bị tái phát. Không biết sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh.
"Tôi đưa cậu đi phòng y tế."
Nói xong, Lục Thiệu Đông ôm theo kiểu công chúa, bế người lên, đi tới phòng y tế.
Lăng Nhân không có phản kháng, tựa đầu vào trong ngực anh, trong lòng thả lỏng chưa từng có.
...
Sau khi đến phòng y tế, bác sĩ rất nhanh chẩn đoán, giống như Lăng Nhân đoán vậy.
"Là viêm ruột thừa cấp tính, cần truyền nước biển." Bác sĩ nói.
"Nhưng tiệc sắp bắt đầu rồi." Lăng Nhân nhớ tới.
Lục Thiệu Đông đẩy cô trở về giường bệnh: "Bác sĩ nói cần truyền nước."
"Nhưng mà..."
"Chuyện tiết mục cậu không cần lo lắng, thân thể quan trọng nhất." Nói xong, anh xoay người nói với bác sĩ, "Phiền truyền nước bây giờ đi."
Lăng Nhân còn muốn phản kháng, nhưng bụng thật sự vô cùng đau đớn, tự biết coi như đến hội trường cũng không thể nào lên sân khấu, liền không nói gì nữa.
...
Hậu đài hội trường.
Còn chưa năm phút nữa là chuẩn bị bắt đầu, Lăng Nhân biểu diễn tiết mục đầu tiên vẫn chưa thấy bóng dáng, hai người chủ trì gấp đến độ xoay quanh.
"Nếu không điều chỉnh thứ tự tiết mục một chút?" Triệu Thư Yến đề nghị.
Người chủ trì: "Tiết mục ở giữa còn có thể điều chình, nhưng đầu tiên lại không được, hiệu trưởng đặc biệt giao phó, đọc thơ diễn cảm phải làm tiết mục đầu tiên."
"Nhưng bây giờ... Ài." Triệu Thư Yến thở dài một hơi, trong lòng cũng vô cùng gấp gáp.
Đang lúc mọi người hoang mang lo sợ, bỗng nhiên có tiếng nói từ ngoài cửa truyền tới — —
"Tôi thay cậu ấy."
...
Phòng y tế.
Lăng Nhân một bên truyền nước biển, một bên tự mình kiểm điểm, nếu cô không chạy về khu dạy học, nói không chừng cũng không đột nhiên tái phát viêm ruột thừa.
Không biết tình huống bây giờ thế nào.
Lục Thiệu Đông vừa rồi lúc đi, bảo cô không cần lo lắng, hình như đã tìm được biện pháp giải quyết?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhìn thấy Vương Gia Lâm cùng Phó Kiêu Phong đi vào.
"A Nhân, cậu không sao chứ?" Vương Gia Lâm bước nhanh tới giường bệnh, lo lắng hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu: "Hiện giờ khá hơn nhiều rồi. Các cậu sao lại tới vậy? Tiệc bên kia thế nào rồi?"
"Tự cậu nghe." Phó Kiêu Phong mở loa điện thoại ra.
Tiếng của người chủ trì lập tức từ trong điện thoại truyền đến — —
"... Xin mời Triệu Thư Yến cùng Lục Thiệu Đông vì mọi người đọc thơ diễn cảm 《 Trăm năm Nhất Trung 》."
"Lục Thiệu Đông thay tớ sao?" Lăng vừa mừng vừa sợ, nhìn về phía Phó Kiêu Phong.
Phó Kiêu Phong gật đầu, "Theo cậu ấy nói, lúc cùng cậu tập luyện, đã bị bắt nghe tám trăm lần, rất quen thuộc."
Tám trăm lần?
Lăng Nhân nhớ tới người nào đó trước đó nói mỗi ngày khen mình đẹp trai tám trăm lần, không khỏi mím môi cười.
...
Sau khi kết thúc đọc thơ diễn cảm, Lục Thiệu Đông trước tiên chạy tới phòng y tế. Vương Gia Lâm cùng Phó Kiêu Phong lặng lẽ lui ra ngoài phòng bệnh, để lại hai người một mình.
"Tài nghệ của tôi thế nào? Không quá kém chứ?" Anh ngồi vào bên giường bệnh, cười hỏi.
Lăng Nhân gật đầu: "Cảm ơn cậu."
"Không cần khách khí, tôi đều ghi vào sổ, chờ cậu sau này trả lại."
Lục Thiệu Đông làm bộ nghiêm túc, thành công chọc cười cô, bản thân cũng cười theo.
Hai người cười một lát, trong phòng bệnh đột nhiên an tĩnh lại.
Cách nửa giờ sau — —
"Lục Thiệu Đông."
Anh nghe được cô kêu tên anh.
"Ừ?" Anh giương mắt, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn về phía cô.
Cô cũng ngước mắt lên, con ngươi trong suốt mang ý cười, cười đến ngọt ngào.
Cũng chiếu vào lòng anh.
Anh dời mắt đi, vừa định đè xuống xôn xao truyền lên trong lồng ngực, lại nghe cô ôn nhu nói — —
"Cậu thật đẹp trai."
Bốn chữ nhẹ nhàng ôn nhu, kèm theo xôn xao không đè ép được, một đường xuyên tới buồng tim.
"Cậu không phải đang rất buồn bực sao? Cười thành như vậy." Thạch Vũ ném bóng rổ cho Phó Kiêu Phong, đi lên trước hỏi.
"Người trúng tiếng sét ái tình là như vậy đấy, tựa như bị bệnh thần kinh vậy, khóc rồi cười." Phó Kiêu Phong giơ tay bắt lấy bóng, vỗ trên đất mấy cái, sau đó ném cho Lục Thiệu Đông: "Còn đánh bóng nữa không đây?"
Lục Thiệu Đông vừa không chú ý, suýt nữa bị bóng đập phải.
"Đánh." Anh dùng đầu gối nẩy bóng lên, một tay bắt lấy, trên mặt còn mang ý cười.
Phó Kiêu Phong liếc một cái, "Tớ nhớ cậu nói trong điện thoại rằng, tâm tình không tốt, cần đánh bóng giải tỏa."
"Hiện giờ tốt rồi." Lục Thiệu Đông sờ sờ hình trái tim trước ngực kia, khí thuận, ngực cũng không còn nghẹn nữa.
" Tiểu tiên nữ đưa sao?" Không đợi anh trả lời, Phó Kiêu Phong chịu không nổi mà lắc lư đầu, nói: "Hơn nửa đêm bị cậu cưỡng ép gọi ra đút một miệng cẩu lương, tớ thật là buồn mà."
"Cộng 1." Thạch Vũ hai tay chống nạnh, "Nếu không phải nhận được điện thoại của cậu, tớ bây giờ đang dẫn em gái đánh boss rồi, cậu thì vui sướng rồi."
Lục Thiệu Đông mỉm cười: "Vậy thì thật là tốt, giúp các cậu giải tỏa nỗi buồn."
"..."
"..."
Còn có công lý nữa hay không? Phó Kiêu Phong ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, sau đó chỉ ngón tay vào ngực anh: "Nghiêm túc mà nói, cậu có thể tháo hình trái tim kia xuống không? Qúa lẳng lơ."
Mày kiếm giương lên, không đáp.
"Cậu sau này thật sự đeo nó đi trường học sao?" Phó Kiêu Phong lại nói.
"Đánh bóng."
Lục Thiệu Đông ném bóng qua, đề tài kết thúc.
...
Ngày hôm sau, Phó Kiêu Phong lấy được đáp án.
Ở giữa đồng phục màu trắng xanh có chút hồng, thật giống như trái tim xuân tâm nhộn nhạo của thiếu nữ vậy.
"Qúa lẳng lơ rồi." Phó Kiêu Phong không nhịn được mắng sau đó cong khóe miệng lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: "Hôm nào bảo tiểu mập mạp cũng đưa tớ một cái, đè ép lẳng lơ của cậu đi."
Nói xong phủi mông một cái đứng dậy, định đi đến hành lang chặn Vương Gia Lâm.
Vương Liên thấy cậu đi ra, lập tức tiến lên trước, đại biểu cho quần chúng ăn dưa rộng lớn hỏi nghi ngờ trong lòng: "Sau này có phải gọi tiểu tiên nữ là " chị dâu " không?"
Phó Kiêu Phong: "Cậu có thể thử xem, cậu ấy chắc hẳn sẽ không đánh chết cậu đâu."
"..."
Trái tim cũng gắn lên đồng phục, còn chưa thể sửa miệng?
Chẳng lẽ trái tim kia không phải tiểu tiên nữ đưa?
Không thể nào! Nếu như không phải là tiểu tiên nữ đưa, Đông ca căn bản sẽ không mang.
Vương Liên gãi gãi sau đầu, hoàn toàn không hiểu.
Lớp trọng điểm.
Lăng Nhân thừa dịp giờ giải lao, lật đọc tiếng Anh, nghỉ ngơi đầu óc tràn đầy các phương trình.
"A Nhân, cậu nghe nói không? Đồng phục học sinh Lục Thiệu Đông mặc hôm nay có gắn thêm một trái tim màu hồng, được loan truyền trên Tieba, còn có người chụp hình, mọi người đoán có thể là cô gái nào đó đưa cho cậu ấy." Vương Gia Lâm sống động nói.
Tay đang lật sách dừng một chút.
Lăng Nhân theo bản năng lấy tay che túi phía bên trái trên áo khoác đồng phục, nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng.
"Cậu sao lại bình tĩnh như thế? Có cô gái đưa cho cậu ấy đấy! Cậu thật sự không để tâm chút nào sao?"
Cái này phải để ý như thế nào? Dù sao cô gái kia chính là cô...
Lăng Nhân do dự một chút, sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một cái ghim cài hình trái tim màu hồng, nói: "Là cái dạng này sao?"
"!!!!" Vương Gia Lâm sợ ngây người, nửa giây sau: "Là cậu sao?"
Lăng Nhân giơ ngón tay lên làm động tác " im lặng ", sau đó gật đầu khẳng định.
Vương Gia Lâm vội vàng che miệng, sau đó thấp giọng hỏi: "Vậy các cậu hiện giờ là..."
Lời phía sau cô còn chưa nói hết, nhưng Lăng Nhân nghe hiểu.
Các cậu hiện giờ là quan hệ gì?
Cô còn chưa có suy nghĩ cẩn thận.
Tối hôm qua cảm giác được cảm xúc của anh không tốt, đoán chừng anh để ý chuyện cô đọc thơ diễn cảm cùng Triệu Thư Yến, cho nên lặng lẽ ở trên đồng phục học sinh của anh kẹp hình trái tim lên, hy vọng anh có thể vui vẻ chút.
Nhưng không nghĩ tới — — Anh hôm nay liền quang minh chính đại đeo tới trường học như vậy.
Người này... Đúng là không để tâm ánh mắt người khác chút nào.
...
Lục Thiệu Đông quả thật không ngại ánh mắt người khác, anh luôn luôn cao hứng như thế này, mặc kệ người khác nói gì.
Nói đùa sao, cô gái nhỏ vất vả chủ động đặt ký hiệu ở trên người anh, anh làm sao có thể không mang chứ?
Đang trong giờ học, Lục Thiệu Đông tâm tình tốt mà đi dạo trên hành lang, vô tình gặp được một hình " trái tim " khác.
Dù sao cũng là " trang phục tình nhân " mà, một người một cái mới đúng.
— — Kết quả lại thất vọng rồi.
"Của cậu đâu?" Anh nhìn người trước mặt, hỏi.
Lăng Nhân nhấp nhấp miệng: "Để ở nhà rồi."
Trang phục tình nhân để ở nhà còn có thể coi là trang phục tình nhân sao?
Lục Thiệu Đông thất vọng bĩu môi, lại hỏi: "Vậy cậu định lúc nào mang."
“Chờ cậu thi lên top một trăm."
"..."
Anh nhìn chằm chằm người trước mắt một lúc lâu, chắc chắn cô nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, mới nói: "Có thể đổi cái khác không? Tôi không thích học tập."
Người trước mặt im lặng không lên tiếng, hiển nhiên không thương lượng đường sống.
Anh thở dài một hơi, đang muốn thỏa hiệp, chợt nghe cô nói — —
"Chậm rãi liền sẽ thích, coi như là... Bồi dưỡng sở thích chung."
Nửa câu sau giọng có chút do dự, giống như xoay mấy vòng trong lòng mới ra khỏi miệng.
Bồi dưỡng sở thích chung?
Lần đầu nghe có người nói " mỗi ngày học tập thật tốt tiến về phía trước " thanh lệ thoát tục như vậy.
Lục Thiệu đông cong môi cười nói: “Chỉ để tôi học cậu, không công bằng nhỉ?"
"Cậu có yêu thích gì, tớ cũng có thể học." Lăng Nhân bình tĩnh nói.
"Tôi sao — —"" Lục Thiệu Đông nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Yêu thích lớn nhất của tôi chính là — — mỗi ngày khen tôi đẹp trai 800 lần, nếu không cậu cũng thử xem?"
"..."
" Không cần tám trăm lần, một ngày khen tám lần cũng được."
"..."
Lăng Nhân vừa buồn cười vừa tức giận, dứt khoát xem như không nghe thấy, bước chân rời đi.
Lục Thiệu Đông:...
Một ngày khen anh đẹp trai tám lần thôi mà, điều này còn đơn giản hơn nhiều thi vào top 100 chứ?
"Cho chút khích lệ đi mà." Anh chưa từ bỏ ý định gọi theo bóng lưng rời đi của cô.
Sau đó liền tuyệt vọng.
— — bởi vì không có được bất kỳ câu đáp lại nào.
Tuy rằng không thể mặc trang phục tình nhân như ý nguyện, nhưng mà viên trái tim màu hồng kia cũng đủ làm cho Lục Thiệu Đông tiêu tan chuyện đọc thơ diễn cảm, hai tuần kế tiếp vẫn luôn chủ động tập luyện cùng Lăng Nhân.
Đảo mắt đến tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường.
Nửa giờ nữa bắt đầu tiệc, trên hội trường đã ngồi đầy người. Học sinh lớp chín tham dự hoạt động tập thể của trường luôn là con số không, lần này phá lệ toàn viên có mặt, vào ngồi thật sớm.
"Lần này kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, có đài truyền hình thành phố phát trực tiếp hiện trường, tiết mục mở màn đầu tiên chính là phần đọc thơ diễn cảm của tiểu tiên nữ chúng ta, mọi người lát nữa nhiệt liệt phản ứng chút." Vương Liên ở một bên phân phát bảng cổ động có viết " Tiểu tiên nữ đẹp nhất trên thế giới " cho mọi người, một bên dặn dò.
"Đông ca thì sao, tiểu tiên nữ biểu diễn tiết mục, Đông ca không xem sao?" Có người hỏi.
Vương Liên nheo mắt lại nhìn quanh một vòng, đúng là không thấy lão đại nhà mình đâu cả.
"Chắc là ở hậu đài." Hắn nói.
...
Lục Thiệu Đông không ở hậu đài, mà ở sân trường tìm người.
Hai mươi phút trước, anh nhận được điện thoại của Phó Kiêu Phong, nói không thấy Lăng Nhân đâu.
"Tiểu mập mạp nói, sau khi bọn họ ở hậu đài trang điểm xong, tiểu tiên nữ bỗng nhiên nói có chuyện phải đi trong chốc lát, kết quả vẫn chưa trở lại. Điện thoại di động cùng cặp sách của cậu ấy đều ở trong tay tiểu mập mạp, không có cách nào liên lạc được, có phải mất bình tĩnh sao?"
Không thể nào là mất bình tĩnh.
Anh hiểu cô, tinh thần trách nhiệm của cô rất lớn, nếu như chỉ là mất bình tĩnh, tuyệt sẽ không đột nhiên chơi mất tích.
Có chuyện gì khó nói ra sao?
Lục Thiệu Đông càng nghĩ càng gấp, từ hội trường tìm tới khu dạy học.
"Lăng Nhân — —"
Anh vừa gọi vừa tìm kiếm khắp nơi, nhưng không nhận được câu đáp lại nào, đang lúc lòng như lửa đốt, bỗng nhiên nhìn thấy trên hành lang tầng bốn khu dạy học có một bóng người nho nhỏ.
...
Khu dạy học.
Lăng Nhân một tay đỡ tường, một tay ôm bụng, đau trán toát ra mồ hôi, lòng bàn chân có chút hoảng, nhưng vẫn bước xuống bậc thang, chậm rãi bước xuống tầng.
"Lăng Nhân."
Chợt nghe có người kêu tên cô. Vừa nhấc mắt, thấy Lục Thiệu Đông đối diện chạy lên tầng.
Trong lòng cô mừng rỡ, vốn còn có thể chống đỡ thân thể, bỗng nhiên thật giống như trở nên yếu đuối, một bước cũng không thể nhúc nhích.
Lục Thiệu Đông một bước lên ba bậc thang, đỡ người, hỏi: "Thân thể không thoải mái sao?"
"Có thể bị viêm ruột thừa." Lăng Nhân dựa ở trên người anh nói.
Khi cô học tiểu học thường xuyên bị viêm ruột thừa, lâu lâu phải truyền nước, nhưng đến sơ trung cơ thể chuyển biến tốt hơn, đã rất lâu chưa bị tái phát. Không biết sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh.
"Tôi đưa cậu đi phòng y tế."
Nói xong, Lục Thiệu Đông ôm theo kiểu công chúa, bế người lên, đi tới phòng y tế.
Lăng Nhân không có phản kháng, tựa đầu vào trong ngực anh, trong lòng thả lỏng chưa từng có.
...
Sau khi đến phòng y tế, bác sĩ rất nhanh chẩn đoán, giống như Lăng Nhân đoán vậy.
"Là viêm ruột thừa cấp tính, cần truyền nước biển." Bác sĩ nói.
"Nhưng tiệc sắp bắt đầu rồi." Lăng Nhân nhớ tới.
Lục Thiệu Đông đẩy cô trở về giường bệnh: "Bác sĩ nói cần truyền nước."
"Nhưng mà..."
"Chuyện tiết mục cậu không cần lo lắng, thân thể quan trọng nhất." Nói xong, anh xoay người nói với bác sĩ, "Phiền truyền nước bây giờ đi."
Lăng Nhân còn muốn phản kháng, nhưng bụng thật sự vô cùng đau đớn, tự biết coi như đến hội trường cũng không thể nào lên sân khấu, liền không nói gì nữa.
...
Hậu đài hội trường.
Còn chưa năm phút nữa là chuẩn bị bắt đầu, Lăng Nhân biểu diễn tiết mục đầu tiên vẫn chưa thấy bóng dáng, hai người chủ trì gấp đến độ xoay quanh.
"Nếu không điều chỉnh thứ tự tiết mục một chút?" Triệu Thư Yến đề nghị.
Người chủ trì: "Tiết mục ở giữa còn có thể điều chình, nhưng đầu tiên lại không được, hiệu trưởng đặc biệt giao phó, đọc thơ diễn cảm phải làm tiết mục đầu tiên."
"Nhưng bây giờ... Ài." Triệu Thư Yến thở dài một hơi, trong lòng cũng vô cùng gấp gáp.
Đang lúc mọi người hoang mang lo sợ, bỗng nhiên có tiếng nói từ ngoài cửa truyền tới — —
"Tôi thay cậu ấy."
...
Phòng y tế.
Lăng Nhân một bên truyền nước biển, một bên tự mình kiểm điểm, nếu cô không chạy về khu dạy học, nói không chừng cũng không đột nhiên tái phát viêm ruột thừa.
Không biết tình huống bây giờ thế nào.
Lục Thiệu Đông vừa rồi lúc đi, bảo cô không cần lo lắng, hình như đã tìm được biện pháp giải quyết?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhìn thấy Vương Gia Lâm cùng Phó Kiêu Phong đi vào.
"A Nhân, cậu không sao chứ?" Vương Gia Lâm bước nhanh tới giường bệnh, lo lắng hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu: "Hiện giờ khá hơn nhiều rồi. Các cậu sao lại tới vậy? Tiệc bên kia thế nào rồi?"
"Tự cậu nghe." Phó Kiêu Phong mở loa điện thoại ra.
Tiếng của người chủ trì lập tức từ trong điện thoại truyền đến — —
"... Xin mời Triệu Thư Yến cùng Lục Thiệu Đông vì mọi người đọc thơ diễn cảm 《 Trăm năm Nhất Trung 》."
"Lục Thiệu Đông thay tớ sao?" Lăng vừa mừng vừa sợ, nhìn về phía Phó Kiêu Phong.
Phó Kiêu Phong gật đầu, "Theo cậu ấy nói, lúc cùng cậu tập luyện, đã bị bắt nghe tám trăm lần, rất quen thuộc."
Tám trăm lần?
Lăng Nhân nhớ tới người nào đó trước đó nói mỗi ngày khen mình đẹp trai tám trăm lần, không khỏi mím môi cười.
...
Sau khi kết thúc đọc thơ diễn cảm, Lục Thiệu Đông trước tiên chạy tới phòng y tế. Vương Gia Lâm cùng Phó Kiêu Phong lặng lẽ lui ra ngoài phòng bệnh, để lại hai người một mình.
"Tài nghệ của tôi thế nào? Không quá kém chứ?" Anh ngồi vào bên giường bệnh, cười hỏi.
Lăng Nhân gật đầu: "Cảm ơn cậu."
"Không cần khách khí, tôi đều ghi vào sổ, chờ cậu sau này trả lại."
Lục Thiệu Đông làm bộ nghiêm túc, thành công chọc cười cô, bản thân cũng cười theo.
Hai người cười một lát, trong phòng bệnh đột nhiên an tĩnh lại.
Cách nửa giờ sau — —
"Lục Thiệu Đông."
Anh nghe được cô kêu tên anh.
"Ừ?" Anh giương mắt, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn về phía cô.
Cô cũng ngước mắt lên, con ngươi trong suốt mang ý cười, cười đến ngọt ngào.
Cũng chiếu vào lòng anh.
Anh dời mắt đi, vừa định đè xuống xôn xao truyền lên trong lồng ngực, lại nghe cô ôn nhu nói — —
"Cậu thật đẹp trai."
Bốn chữ nhẹ nhàng ôn nhu, kèm theo xôn xao không đè ép được, một đường xuyên tới buồng tim.
Danh sách chương