Cùng lúc đó ở Hoàng Nguyên Đê Quốc.

– Không, chúng ta không có nhiều cơ hội bọn chúng sắp đuổi kịp rồi, trực tiếp băng qua Hắc Sương Vực thôi. Đoàn Thiên nói.

– Thiên lão, Hắc Sương Vực Nguy hiểm trùng trùng chúng ta không thể để Thiếu Chủ gặp nguy hiểm được. Nữ nhân trung niên ngưng trọng nói.

– Thanh Hư phái chúng ta hơn năm trăm năm nay luôn là tồn tại đỉnh cao một vùng. Thế nhưng nay kẻ định cường hãn, trưởng môn cùng các trưởng lão khác liều chết cầm chân địch để chúng ta rời đi. Giờ chúng đã đuổi đến nơi, lúc này cũng chỉ có thể liều mạng bảo vệ thiếu chủ vượt qua Hắc Sương Vực mới tìm được một cơ hội sống.

– Ám Tông chúng ta từ hơn mười năm trước tách ra, đến nay bị địch tập kích chắc hẳn đạo tông cũng lâm nguy rồi.

Thiên lão nói xong, lập tức cùng mọi người tăng tốc chạy đến bên bờ vực.

– Thiên Lão Hắc Sương vực rốt cuộc là nơi nào? – Bẩm thiếu chủ, Hắc Sương vực là một khe núi sâu thẳm quanh năm có sương mù, nó cũng như là ranh giới giữa Ngũ hành vực ta và Thủy Giác vực. Diện tích Hắc Sương vực cực lớn, tình huống cũng hỗn loạn, đặc biệt như cái tên của nó sương mù của nó có màu đen, ở trong đó tầm nhìn gần như bằng không, thần thức cũng bị quấy nhiễu ngẫu nhiên còn có có yêu thú xuất hiện, người bình thường căn bản là không dám đi vào trong. Thiên lão trả lời.

– Là như vậy. Thiếu niên giọng trầm ngâm nói.

Trong nội tâm thiếu niên cũng đã có kiến thức nên biết, Tại Nam Địa chung quanh Ngũ Hành vực còn có Thủy Giác vực, Hồn vực và Tây Quan vực.

Nhóm người đang chạy men theo vách đá thì

– Đùng đùng.

Vách đá trước mặt nổ tung, lập tức hai cột khói lửa bắn lên trời, đất đá văng tung tóe, Thiên Lão nhanh chóng chộp lấu thiếu niên nhảy lùi về sau ra khỏi tầm nguy hiểm.

– Là Liệt Hỏa Chỉ. Nữ nhân trung niên hô lên.

Lúc này sắc mặt Thiên lão cùng những người khác biến hóa.

– Bị phục kích bọn chúng đã đuổi đến nơi rồi. Phiền toái to rồi, Đoàn Dự lão nói.

– Ha ha, chỉ là gặp phải phiền toái sao? Các ngươi chết chắc rồi.

Một cơn gió ào ào thổi qua khiến cây cỏ chao đảo, giống như u hồn đang gào thét, mờ mờ trong sương mù vài chục nhân ảnh từ từ hiện ra. Chung quanh nơi này là một vách núi dốc đứng, sát khí nồng đậm tỏa ra, hơn ba mươi người, tay cầm đủ loại hung khí dương cung bạc kiếm đầy thân uy áp.

– Thiên Lão tặc nghĩ rằng các ngươi có thể chạy thoát sao, ngoan ngoãn giao ra Thanh Hư Thần Mạn Lục ta cho các ngươi một cái chết thống khoái.

Trên một sườn núi, một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi nhìn mặc áo đen, trên má có bết sẹo thật sâu, hốc mắt hõm sâu vào, ánh mắt đầy lăng lệ âm lãnh.

Phía sau là một nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng, trong tay có một cây phất trần, da mặt trắng nhìn như đàn bà, hắn nở một nụ cười đầy vẻ dâm tà

Sau lưng của hai người này là một toán người đều là một thân trang phục màu đen, trong mắt đầy lăng lệ, toàn thân sát khí cuồn cuộn sát khí tỏa ra là do giết chóc quanh năm lưu lại, người bình thường tuyệt đối sẽ không có loại khí tức này.

– Sở Khanh ngươi tên phản đồ này, súc sinh. Thiên Lão tức giận mắng.

– Khặc khặc, Thiên lão ngươi sai rồi, ta vốn là đồ đệ của sư phụ ta, vì sự nghiệp của người mà ta phải dùng khổ nhục kế, chịu biết bao tuổi nhục để vào làm nội gián trong Thanh Hư phái các ngươi. Thanh niên áo đen nhìn về phía nam tử trung niên với ánh mắt đầy kính trọng.

Nam tử trung niên lạnh lung nói:

– Thanh Hư Thần Mạn Lục nhanh giao ra đây không nên chống cự vô ích.

– Ý ngươi nói là nếu chúng ta giao ra các ngươi sẽ tha cho chúng ta. Thiên Lão trào phúng hỏi lại.

– Tất nhiên là không rồi.

– Hừ Khô Mộc muốn Thanh Hư Thần Mạn Lục, nằm mơ đi, trừ phi ta chết.

Thiên lão lạnh nhạt nói, trường kiếm trong tay quét ngang, nội lực run run, Dự lão cùng nữ nhân trung niên và hai người còn lại cũng cầm chắc vũ khí bảo vệ xung quanh thiếu niên.

– Tốt tốt tốt, vậy đi chết hết đi.

Khô Mộc cười lạnh một tiếng nói ba chữ tốt, trong mắt bắn ra hào quang lăng lệ, trong tay có nội lực lạnh nhạt tỏa ra ngoài xông đến.

Sau khi Khô Mộc phát động công kích, sau lưng lão toán người còn lại cũng sát khí cuồn cuộn, lao tới tấn công những người còn lại.

Nhìn thấy Khô Mộc đánh tới, Thiên Lão bay lên tránh trảo của Khô Mộc.

Khô Mộc dường như sớm có chuẩn bị, lúc Thiên Lão thả người bay lên thì ngưng kết thủ ấn, trong tay phải có nội lực nồng đậm đánh thẳng lên vào Thiên Lão, trong công kích mang theo một tia băng sát khí tức kì lạ không giống như bình thường thường.

Thiên Lão đang ở giữa không trung thấy công kích tới.

– Thanh Hư Bộ Pháp.

Thân ảnh lập tức uốn éo, thân thể lăng không biến mất tại chỗ, sau vài nhịp thở đột nhiên hiện ra sau lưc Khô Mộc chém xuống, kiếm mang quét ngang, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, không khí chung quanh chấn động mạnh.

– Tuổi gì sánh vai.

Một kiếm kia chém xuống Khô Mộc cũng hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng thân hình hơi nghiêng, thủ ấn trong tay biến hóa phất trần trong tay vụt tới quấn lấy kiếm của Thiên Lão.

Một phất trần một kiếm dính vào nhau uy lực giao phong xung quang đất đá nổ tung tóe. Hai người dằng co liên tục một tay giữ vũ khí một tay còn lại cả hai tung chưởng va chạm vào nhau.

Phanh…

Không gian nổ vang cả hai văng lại phía sau hơn chục trượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện