Phía trên bậc thềm cao một chiếc quan tài bằng đá, được khảm ngọc đủ màu lấp lánh. Chính giữa trên nắp có một viên dạ minh châu lấp la lấp lánh óng ánh như vì sao. Bốn phía xung quanh có bốn chỗ lõm xuống hình chữ nhật, hình vuông, hình tam giác và hình tròn. Hắc Hàn tiến lên lấy trong túi trữ vật ra bốn Thanh kiếm có chui hình giống như chỗ lõm kia rồi đâm vào. Khi thanh kiếm thứ tư được lắp vào thì mộ đá tự động di chuyển sang một bên hiện ra phía dưới một căn hầm lớn kim quang từ dưới lóe lên. Tiến xuống phía dưới tất cả như chấn kinh nguyên một căn hầm có vô số thiên tài địa bảo, huyền khí đan được châu báu. kim tệ…..

– Ha ha cuối cùng cũng tìm được..

Khi Hắc Hàn đang đắc chí cười to thì bị một chưởng từ sau lưng công kích văng về phía trước hộc máu, làm mọi người hết sức giật mình.

Vì không đề phòng cộng thêm bị tấn công bất ngờ Hắc Hàn thụ thương nghiêm trọng, dương mắt lên nhìn lại.

– Tiêu Thiến tên khốn nhà ngươi như này là sao.

– Ha Ha Hắc Hàn ngươi không ngờ phải không, giết hết các ngươi báu vật ở đây sẽ là của ta. Hắn vung tay rất nhanh xung quanh tiếng kiêu la thảm thiết vang lên, nội bộ Hắc Liên Giáo nội chiến. Sau một hồi còn lại năm người chạy ra sau Hắn Hàn nhóm còn lại đứng sau lưng Tiêu Thiến dương cung bạc giáo về phía nhau.

Lúc này Hắc Hàn nhìn về phía nhóm Thiên Bảo

– Ân oán tạm bỏ qua chúng ta liên thủ đối phó bọn chúng nếu không thì tất cả đều sẽ chết ở đây. Ta sẽ giải phong ấn cho các ngươi

– Thanh giao! Thiên Bảo gật đầu.

Hắc Hàn đưa tay kết thủ ấn một kim quang màu vàng hiện ra rồi dần nhạt đi, phong ấn được phá giải. Cảm nhận được nội lực trong cơ thể ào ào lắp đầy khắp kinh mạch khô héo

Nhất Hàn hưng phấn quát to:

– Giao hai tên bên trái cho ta!

Nhất Hàn khí thế dâng cao, thoáng chốc trở nên cứng rắn nắm chặt kiếm lao vào hai tên hộ vệ bên trái. Hai tên kia cũng xuất chiêu giao thủ với Nhất Hàn.

Nhất Hàn trợn to mắt hét to một tiếng:

– Thiên Phong Trảm!

Một con gió vô hình chém thẳng về phía kẻ thù. Là gió nhưng uy lực kinh hồn, tiếng gió ào ào sắt lẻm, đất đá nằm trên trên đường kiếm đi qua đều bị chặt đứt vụn thành từng mảnh vang lên những tiếng nổ điếc tai. Hai tên hộ vệ ngửa đầu hét thảm, bị kiếm khí quét qua người lớp da nổ bùm bùm, từng vệt máu như mũi tên bắn ra.:

Nhất Tiên liếc lão già sau lưng Tiêu Thiến, lạnh lùng nói:

– Nô tài, lăn lại đây chịu chết!

Lão giả áo đen run lẩy bẩy, cảm thấy sợ hãi.

Lão Giả áo đen khựng người lại ngay, nói với tên hai Thanh Niên Bên cạnh

– Nữ nhân giao cho các ngươi đối phó.

Hai tên thanh niên liếm môi cười gian:

– Vậy thì huynh đệ chúng ta không khách sáo, ngươi cũng không có hưởng thụ nữ nhân này ah

– Hừ!

Lão Giả áo đen khẽ hừ nhưng vẻ mặt nôn nóng nói:

– Đương nhiên rồi!

Lão Giả áo đen thầm cười thầm, hắn quan sát thực lực nàng khá cao nếu trấn áp được cũng gần như đèn cạn hết dầu làm gì đến lượt bọn họ? – Nữ nhân xinh đẹp này, bổn tọa cũng muốn một chút!

Một luồng sáng lạnh xẹt qua mấy người bên cạnh, Một tên trung niên giành trước một bước định tấn công Nhất Tiên

– Hãy nhìn lại bản thân có bao nhiêu bản lĩnh đã!

Hai thanh niên sắc mặt trầm xuống, vội vàng đuổi theo.

Biểu tình Thiên Bảo trầm trọng quát to:

– Mặc ngọc, ngươi bảo hộ Thủy Hàn!

Mặc Ngọc vội kéo Thủy Hàn lùi ra sau:

– Giao cho ta!

Thủy Hàn không chịu nhưng bị Mặc Ngọc dứt khoát không thể chống cự.

Thủy Hàn buồn bực nói:

– Ta chỉ là gánh nặng ah!?

Mặc Ngọc thản nhiên nói:

– Không phải như vậy, nhưng ngươi rất quan trọng với chúng ta.

Mặc Ngọc dương kiếm quan sát xung quanh tránh để Thủy Hàn bị tổn thương

Hai tên địch nhân tuy vậy nhưng không tầm thường, Nhất Hàn dùng gần như hết sức nhưng vẫn chưa lọai bỏ được chúng

Thiên Bảo cũng cầm kiếm công kích xông pha vào trong, đám hỗn loạn.

Chợt luồng sáng sắc bén giáng xuống đập vào kiếm của Thiên Bảo, chấn từng vòng sáng bắn tứ phía cắt từng miếng không gian.

– Ha ha ha!

Người xuất Hiện là Tiêu Kiếm từ ngoài mật đạo tiến vào dẫn theo một đám thuộc hạ nữa. Cuộc chiến lúc đầu cũng cân sức nhưng giờ Tiêu Kiếm tiếp viện nên đã chênh lệch rất nhiều.

– Lần trước thua trong tay ngươi hôm nay ta phaỉ giết ngươi rửa hận.

Con ngươi Thiên Bảo co rút, cảm giác não choáng váng nhưng chỉ giây lát, tinh thần lực cường đại trong thức hải quét sạch hết.

Khí tức của Tiêu Kiếm so với lúc ở đại hội đã tăng lên rất nhiều.

Vai Thiên Bảo bị ngón tay Tiêu Kiếm đâm thủng lỗ máu, máu phun ra.

– A!!!

Thiên Bảo kêu thảm một tiếng, khuôn mặt bê bế máu và kinh hoàng, sợ hãi lùi mạng thụt lùi lại trốn, nước mắt chảy ròng ròng lẫn với máu chảy từ cái lỗ, vô cùng thê thảm.

– Ha ha ha!

Tiêu Kiếm bật cười cười, nhấc chân tiến lên trước, vừa đi vừa cười vừa cười cợt:

– Thật là tên vô dụng, một chiêu đã thua rồi. Có phải vì thấy ta tăng tiến quá nhanh làm ngươi kinh hãi.

Khuôn mặt kinh khủng của Thiên Bảo lộ nét mờ mịt run rẫy gật đầu nói:

– Kinh Khủng ngươi rất kinh khủng.

Nhưng ta vẫn tò mò một việc, ngươi là Tiêu Kiếm lúc nào trên lưng ngươi cũng mang một thanh kiếm và mang theo một ống tiêu. Nhưng trước giờ ta chưa bao giờ thấy ngươi dùng kiếm, Phải chăng kiếm thuật là tuyệt học của ngươi, không gặp đối thủ ngươi sẽ không dùng.

Tiêu Thiến lại bật cười càng to đến lức ôm bụng.

– Thật ra trước giò rất nhiều người cũng hỏi như ngươi. Trước khi ngươi chết cho ngươi khỏi tò mo cũng không sao. Thật ra công pháp ta tu luyện là Thiên về thể chất ta không biết kiếm thuật trước giờ mang theo Tiêu và Kiếm chỉ là làm màu cho nó hợp với tên của ta vậy thôi.

Thiên Bảo và mọi người xung quanh nghe xong cũng hết hồn, thì ra thằng này làm màu sống ảo cứ thích tỏ vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện