– Phụt

Lại một người nữa phun ra một ngụm máu ngất đi, những ám kí ở đây tạo ra một áp lực vô hình rất kinh khủng, áp lực đó tấn công thẳng vào linh hồn. Đến giờ phút này đều đã vẫn lạc hoặc dừng lại hơn một nữa.

– Lát nữa đến cửa mọi người giả vờ lên trước kiểm tra, ta hô chạy thì mọi người lập tức thật nhanh theo sau ta. Thủy Hàn truyền âm cho mọi người.

Nghe được Thủy Hàn truyền âm mọi người đều im lặng như bình thường bắt đầu thả lỏng cơ thể để lấy sức chạy trốn.

Sau một đoạn đường nữa xuất hiện một cánh cửa đá được điêu khắc một cách tuyệt mỹ, hình một mỹ nữ đứng trên ngọn sóng tay cầm kiếm đưa về phía trước, tay còn lại hướng thẳng lên trời.

– Cẩn thận nguy hiểm để chúng ta lên trước dò xét. Thiên Bảo thận trọng nói.

Các ngươi lên trước đi. Hắc Hàn ra lệnh, vì hắn tự tin vào phong ấn của mình.

Thiên Bảo, Mặc Ngọc, Nhất Hàn, Nhất Tiên cùng Thủy Hàn tiến đến cánh cửa đá dò xét, họ cố ý đứng gần nhau nhưng vẫn giả như tìm kiếm,

Thùy Hàn đưa tay lên một viên đá màu xanh bên trái cánh cửa thân hình đứng trước che tầm nhìn rồi nhìn Nhất Hàn gật đầu một cái.

– Bùm

Nhất Hàn lại ném ra mấy viên khói về phía bọn Hắc Hàn, Thủy Hàn mở cửa ra, nhanh như sóc mọi người chạy qua rồi Thủy Hàn đóng cửa lại.

Đám khói tan đi Hắc Hàn giận giữ không thể tả.

– Tập trung tìm cơ quan hum nay ta phải rút gân lột da bọn chúng.

Mọi người không sao chứ. Thiên Bảo khẩn trương hỏi.

– Chúng ta nhanh đi thôi bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm ra cơ quan.

Mọi người gật đầu rồi theo sau Thủy Hàn.

Đến một khu đất trống có bốn tượng thần thú bằng đá Thủy Hàn dừng lại.

Thông đạo dẫn đến thánh mộ ở đây mọi người chia nhau ra tìm.

Tất cả đều vội vàng tìm kiếm vì sợ bọn Hắc Liên Giáo đuổi tới.

– Mọi người ta tựa hồ phát hiện dấu vết thông đạo. Mặc Ngọc vui vẻ hét lên.

Mọi người từ xa xa đều tập trung chạy chạy đến, hưng phấn cao độ.

Nghe thanh âm này, ai cũng vẻ mặt sửng sốt, khuôn mặt chợt nảy lên mừng như điên, cùng nhau liếc mắt một cái, sau đó đem ánh mắt di chuyển đến cồn cát dưới chân tượng Huyền Vũ bằng đá, chỉ thấy lúc này Thủy Hàn đã mở mắt thật to, trên khuôn mặt đã biểu lộ kinh ngạc cùng vui mừng lẫn sợ hãi.

Thiên Bảo khuôn mặt tươi cười chậm rãi bước tới trước cửa thông đạo đen kịt, bàn tay cầm một viên Quang thạch(một loại đá phát sáng dạ quang) ném vào bên trong lòng động.

Nhìn vào trong thấy Viên Quang thạch nhanh chóng dần dần biến mất, Thiên Bảo nhíu mày

– Xem ra cái thông đạo này không phải là thông thẳng.

Nhất Tiên tiến lên phía trước tay kết ấn để lên trước mặt thả thần thức vào trông động, một lát sau cười khổ nói

– Ta đã dò xét qua thông đạo này có tầm chục nhánh nhỏ cái nào cũng quanh co khúc khủy như tơ vò.

– Như này.. Thiên Bảo khốn khổ chau mày.

– Để ta xuống dưới dò xét. Nhất Tiên tươi cười muốn xông tới tỏng mắt sáng trưng vẻ tò mò muốn thám hiểm.

– Tuyệt đối không được, dưới này không biết còn hung hiểm gì không, nàng là phận nữ nhi lại bị thương nếu vào trong tìm kiếm, lỡ có chuyện gì xảy ra ta sẽ hối hận vô cùng. Thiên Bảo lắc đàu nói.

– Hắn sợ ta gặp nguy hiểm, hắn lo ta gặp chuyên nên tìm cách ngăn cản. Nghĩ đến đây trái tim Nhất Tiên đập liên hồi.

– Như vầy đi ta cùng ngươi và Thủy Hàn sẽ xuống nếu để mình đệ đi ta cũng không an tâm, có gì hỗ trợ nhau tốt hơn. Nhất Hàn nghiêm nghị nói.

Nghe vậy Thiên Bảo cũng đành chấp nhận nói.

– Nếu có xảy ra sự cố gì ta mong huynh lập tức mang Thủy Hàn thối lui về phần ta không cần lo lắng.

Nhìn Thiên Bảo sắc mặt ngưng trọng, Nhất Hàn cùng Thủy Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Trải qua trận chiến ở đại hổi, bọn họ đối với thực lực của Thiên Bảo không có điều gì hoài nghi.

– Thiên Bảo trong ta có một tia liên kết với tổ tiên, đi theo ta chắc hẳn sẽ tìm được đường chính xác. Thanh âm cảu Thủy Hàn vang lên làm mọi người bớt lo lắng thêm phần an tâm.

– Thật sao, nàng đúng là cứu tinh của chúng ta ah. Thiên Bảo nhìn khuôn mặt đáng yêu cảu Thủy Hàn nói.

– Tốt, chúng ta đi thôi. Khi chúng ta tiến vào mọi người đề phòng xung quanh, cửa thông đạo này đã lâu rồi không còn kiên cố lắm, không cẩn thận sập xuống là chúng ta bị chôn sóng luôn ah.

– Đại ca an tâm ta và Mặc Ngọc sẽ cẩn thận mọi ngươi đi cẩn thận. Nhất Tiên chu mỏ nói.

Trong thông đạo tối đen, Thiên Bảo ôm chặt Thủy Hàn trong lòng, hai người dựa vào độ dốc của thông đạo, không ngừng trượt xuống. Trên bàn tay nhỏ bé của Thủy Hàn cầm một miếng quang thạch, ánh sáng nhàn nhạt phát ra.

Trượt xuống một đoạn thì thông đạo dần hết dốc tốc độ trược xuống càng nhanh hơn, Thủy Hàn hơi sợ ôm chặt lấy Thiên Bảo. Thiên Bảo nhìn thấy đáy thông đạo, lập tức bàn chân hơi co lại, đạp vào thành thông đạo, thân thể đã rơi xuốngtừ từ, dáng người hơi khom làm giảm đi phần nào lực phản chấn, đặt Thủy Hàn đứng xuống.

– Bịch.

Chấn động sau lưng Thiên Bảo biết là Nhất Hàn đã xuống tới…… Quay lại ra hiệu với Nhất Hàn. Nhất Hàn tiến tới khoét một lỗ ở thành thông đạo đặt một viên quang thạch vào, cứ đi được tầm mười mét lại đặt lên tường một viên.

Đi mãi đến một ngã rẽ xuất hiên hơn mười thông đạo khác Thiên Bảo quay sang nhìn Thủy Hàn. Thủy Hàn liên đi ra phía trước trâm ngâm nhìn.

– Tuy có nhiều thông đạo nhưng ta cảm giác được thông đọa thứ hai là chính xác.

Nghe vậy, Thiên Bảo ánh mắt quét về cái thông đạo tối đen kia. Cái thông đạo rõ ràng rất dài, ánh mắt nhìn lâu cũng chỉ thấy một mảng đen kịt dày đặc. Thiên Bảo hơi nhíu mày hỏi

– Chắc không

– Không chắc, chỉ là cảm giác. Thủy Hàn trả lời

Quay đầu đi, Thiên Bảo cùng Nhất Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái. Thở nhẹ một hơi rồi tiến vào thông đạo số hai.

Thiên Bảo dừng lại cầm một viên quang thạch ném vào sau một lát không thấy có gì bất thường mới an tâm phất tay để cùng tiến vào.

Trong thông đạo tối đen như mực, tựa hồ không có khái niệm về thời gian, mọi người tưng chút đi về phái trước, mà thông đạo cũng tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, thủy chung không nhìn thấy ánh sáng. Đi vào càng càng lúc càng sâu, Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo dần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện