Khi mà dưới đất một cảnh xuân tình mơn man ngào ngọt tỏa hương, phía trên trời cao sao sáng lung linh dịu dàng thì có hai bóng dáng lăng không đứng trên cao thật cao.

– Lại được xem phim con heo ta.

– Tên nhóc này là người thừa kế đó sao. Thân ảnh áo đen hỏi.

– Đúng chính hắn, nhưng có vượt qua hết thảy thử thách hay không đành xem vào vận khí của hắn. Thân ảnh áo trắng thở dài trả lời.

– Tài chưa thấy mà thấy co nhiều hoa luôn ta, tên này được, đào hoa phết. Nghĩ đến ta bao nhiêu năm rồi còn chưa có mảnh tình vắt vai ahh.

– Hừ duyên đến thì sẽ có tình mà có lẻ là do ngươi ăn ở nên mới thế.

– Ngươi có hơn gì ta mà nói thế hả. Hai thân ảnh cười to rồi cùng nhau biến mất. Phía dưới cuộc giao hoan cũng kết thúc hai người mặc quần áo rồi ôm nhau ngủ. Từng ánh nắng ban mai chiếu vào mắt Thiên Bảo, hắn ưỡn người ngáp một cách lười biếng. Tỉnh dậy thì thấy Mặc Ngọc đang ngồi ăn một con thỏ nướng cùng mọi người. Thiên Bảo bước đến nhân một phần thịt từ tay Nhất Tiên rồi ăn ngấu nghiến.

– Thủy Hàn hiện giờ chúng ta là người cùng một thuyền, sống chết có nhau. Nàng có thể cho mọi người bí mật gì mà đến nổi bọn Hắc Liên Giáo điên cuồng đến vậy không. Nhất Hàn nghiêm túc hỏi.

– Xin mỗi mọi người, chỉ vì ta mà làm mọi người lâm vào nguy hiểm. Thành thật thì ở Thủy Ngư Thôn Ta có một Thánh Mộ.

– Thánh Mộ? Mặc Ngọc ngạc nhiên hỏi.

– Là mộ của một vị vĩ thánh từ hơn bốn trăm năm trước, địa điểm và chìa khóa vào Thánh Mộ chỉ có tộc trưởng Thủy Ngư Thôn đời đời truyền lại. Thủy Hàn trả lời. ”Võ Thánh”

chỉ nghe thấy thôi đã đủ làm mọi người trút một luồng khí lạnh, đó là cường giả khủng khiếp nhường nào

– Như vậy là trong đó có truyền thừa của vị võ thánh kia cùng nhiều báu vật khác, không trách bọn Hắc Liên Giáo lại dốc sưc đến vậy thậm chí là thảm sát. Nhất Hàn giận dữ quát.

– Ta sẽ dẫn mọi người đi tìm Thánh Mộ, lấy được truyền thừa tăng cao thực lực để báo thù cho mọi người. Thủy Hàn nghĩ đến cảnh cha mẹ anh chị cùng người thân bị giết hại dã man. Nàng đau đớn tột cùng nắm tay nắm chặt tay lại, móng tay đâm bào da đến đổ máu.

– Ta nghĩ bọn Hắc Liên Giáo cũng sắp tìm đến đây rồi. Ta có đề nghị, chúng ta sẽ đi vào rừng sau đó đi vòng qua sau thác Thủy Long, chúng ta có lợi thể lẫn tron dàng ẩn nấp. Nhất Hàn nói. Đoàn người tiến vào khu rừng, mem theo con đường mòn nhỏ từng bước thận trọng, Nhất Hàn đi trước còn Thiên Bảo đi sau cùng. Càng vào sâu rừng càng rậm rạp, tiếng muôn thú kêu rối loạn thỉnh thoảng có tiếng gầm của yêu thú.

– Ầm… ầm… Phía xa trên cao, năng lượng ba động không ngừng kịch liệt va chạm, những âm thanh như sấm rền vang, dù nhóm người ở khoảng cách rất xa cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai. Mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi, có hai bóng năng lượng vàng và xanh, không ngừng liên tục va chạm, quấn lấy nhau.

– Đùng Bên tai lại vang lên một tiếng như sấm nổ, Thiên Bảo nuốt một miếng nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến trên bầu trời làm cho chân hắn có chút run rẩy.

– Đây là trận chiến của cường giả ah, không biết trong rừng này sao lại có cường giả giao đấu. Uy thế kinh khủng được sinh ra khi cường giả cấp bậc này chiến đấu, Thiên Bảo cảm thấy bản thân mình giống như ếch ngồi đáy giếng. Đứng ở bên Thiên Bảo, Mặc Ngọc khẽ cau mày nhìn cuộc chiến ở phía xa, nhỏ giọng

– Hai yêu thú này một là Thiên Linh Tuyết Sư còn kia là Thất thải yêu xà. Không biết vì sao chung lại đánh nhau nhưng cấp độ của chúng rất khủng, đã đạt tới tôn cấp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện