Thiên Bảo lúc này lại tiếp tục vuốt ve mái tóc của Mặc Ngọc, trong ánh mắt nhìn nàng một thoáng có chút tha thiết, thoáng chút trầm mặc. Mặc Ngọc Nhìn vào ánh mắt đó làm nàng có chút cảm giác vô bờ bến, cảm giác trong ánh mắt kia là cả thế giới, làm nàng có chút hưởng ứng theo cái hành động bỉ ổi đang hành hạ thân xác nàng.
– Ư, ứ ư ử… Thiên Bảo hai tay xoa nhẹ lên hai bầu vú nàng, Thiên Bảo làm rất nhẹ nhàng và đều đặn, đậm chất điệu nghẹ và yê thương, hành động thương hoa tiếc ngọc đó làm nàng bắt đầu tê dại, dần dần chìm vào cái khoái cảm đầu đời dần dần xấm chiếm cơ thể nàng. Đại loại trong tâm hồn nàng giờ đây kiểu như: Vì phê em như người điên mất trí Vì sướng em như chẳng còn biết nghĩ suy.
– Rầm
– Bùng, ầm ầm ầm. khi cả hai đang chìm trong cảm giác tê tê thì những tiếng nổ kinh hồn vang lên, làm rung động cả một vùng.
– Keng keng keng keng keng keng Thiên Bảo còn đang ngơ ngác thì Mặc Ngọc thốt lên:
– Sáu tiếng chuông báo động mức nguy hiểm diệt môn. Long Vệ Đoàn bị đại địch tấn công. Cả hai cùng vùng dậy chạy ra nơi tiếng nổ phát ra. Lúc này trước mặt Thiên Bảo, trước kia là một dãy kiến trúc quy mô hoành tráng, giờ đây chỉ còn lại một mãnh điêu tàn. Một cái hố khổng lồ hiện ra, tất cả xung quanh điều sụp đổ tan nát. Trên trước Mặc Như Lìn, Mặc Như Trên, các vị trưởng lão cùng vô số binh sĩ Long vệ Đoàn tay cầm chắc vũ khí cảnh giác nhìn lên đỉnh tháp cao.
– Tiêu Thiến hôm nay ngươi vô cớ tấn công Long Vệ Đoàn là có ý gì, đừng nghĩ là chúng ta không làm gì được ngươi. Ngọc trưở ng lão giận giữ nói.
– Ha ha hôm nay ta đến để xóa sổ cái tên Long Vệ Đoàn khỏi thế giới này, hôm này bất kì ai cũng không thoát. Tiêu Thiến Nói xong vẫy tay một cái, lập tức xuất hiện mười tên sát thủ trên vai đều xăm một đóa hoa sen màu đen.
– Thập Liên Hắc Sát giết hết không tha cho ta. Tiêu Thiến nói xong cũng bay đến nhóm người Mặc Như Lìn tấn công. Lập tức mười tên Hắc Sát lao đến, những binh sĩ Long Vệ Đoàn cũng Loa lên ứng chiến.
– Ngươi chỉ là một Bán Tôn mà thôi chưa phải là Chí Tôn, đừng tưởng chúng ta sợ ngươi. Lúc này nhóm người Mặc Như Lìn cũng bao vây tấn công Tiêu Thiến. Ở cấp Ỷ Thiên chênh nhau một trọng cũng là cả một khoảng cách lớn mà bản thân Tiêu Thiến đã vượt qua Ỷ Thiên đỉnh phong một chân bước vào Chí Tôn. Còn Mặc Như Trên cũng chỉ là Ỷ Thiên Bát trọng, Mặc Như Lìn Ỷ Thiên Tứ trọng còn các tưởng lão ngoài Ngọc trưởng lão là Ỷ thiên Nhất trọng ra thì còn lại vẫn còng ở Ngạo Thế đỉnh Phong. Dù cho có thể nói Ngạo Thế cũng đủ để oai trấn một phương nhưng cái thế giới này luôn là thế thực lực vi tôn. Sau một hồi giao chiến Tiêu Thiến đã chiếm thê thượng phong làn lượt đã Thương các Trưởng Lão Long Vệ Đoàn. Mặc như lìn như qua phía xa các binh sĩ Long Vệ Đoàn đang bị nhóm Hắc sát chém giết dã man, nhiều người ngã xuống như rơm rạ máu chảy đỏ hết cả một con đường. Thiên Bảo cùn Mặc Ngọc cũng lao lên đánh với bọn chúng.
– Hắc diệt tam chưởng Tiêu Thiến kết thủ ấn, toàn bộ sinh khí quanh hắn như bị tụ lại một chỗ rồi tung chưởng, một khối kình khí bay ra rồi hóa thành ba đường chương lực lao về phía Mặc Như Lìn, Mặc Như Trên cùng Ngọc Trưởng lão, cả ba người cũng vội tung chưởng chống lại nhưng vẫn bị trong thương văng ra phía, Ngọc trưởng lão bị nặng nhất, mặt trắng bệt phun ra một ngụm máu. Lúc này phía xa Lỗ Trên bay đến Mặc huynh đến lúc này đành liều với chúng thôi.
– Lôi Sát Thất Tinh trận kết. Mặc Như Lìn đứng dậy hô to. Ném một khối Ngọc lên không trung, lập tức biến thành sáu đạo quang bay về sáu hướng. Ngay tức thì Lỗ Trên cùng Mặc Như Lìn, Mặc Như Trên, Ngọc trưởng lão, Đoái trưởng lão, Trang trưởng lão bay theo đạo quang về sáu cái phương hướng khác nhau. Sáu người chạy khoảng chừng trăm mét, nhất thời ngừng lại, sắc mặt nghiêm nghị dương kiếm lên trời kết thủ, lập trức trên trời xuất hiện một vòng bát quái xoay tròng xung quanh có vô số đạo kiếm hồn bay ra tứ phia rồi xoay trong theo một kiến trúc kì lạ rồi kết thành hình giống một cái chuông bao lấy Tiêu Thiến. Sắc mặt Tiêu Thiến cũng đại biến cảm nhận sát khí của đại trận làm hắn thấy lạnh cả sống lưng. Lúc này trên bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen, mơ hồ truyền đến tiếng sấm vang chớp giật. Mặt đất cũng rung chuyển, gió bắt đầu nổi lên mạnh mẽ. Một loại khí tức cổ xưa từ đáy biển dần dần truyền đến, khiến người ta khiếp đảm sợ hãi. Trên cao nơi sáu đọa quang tụ lại phát quang mạnh mẽ. Mây đen dày đặc đầy trời đột nhiên bị mở ra một lỗ hổng, một vệt kim quang từ trên trời rơi xuống, đánh thẳng vào người Tiêu Thiến. Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, mạnh mẽ chống lại cột kim quang kia đánh xuống, sau khi va chạm thì tỏa ta tứ phía rồi hòa nhập với trận pháp. Lại một kim qunag đánh xuống Lại bị Tiêu Thiến phá vỡ, hắn đắc chí cười to.
– Tưởng gì to tát hóa ra chỉ là một trận quèn, đúng là chỉ có cãi vẽ ngoài còn uy lực chả có gì. Lỗ Trên nhìn năm người còn lại, rồi cùng nhau gật đầu, tay kết thủ ấn một lần nữa kéo gian trận pháp ra sáu người đồng loạt lao vào công kích Tiêu Thiến. Tiên Thiên nhanh như chớp né tránh cồn kích của sáu người.
– Víu Trên Tay Tiêu Thiến đột nhiên xuất hiện một vết chém, máu tuôn ra. Khuôn mặt hắn đại biến, hắn chắc chắn đã tránh được công kích của sáu người kia nhưng không hiểu vì sao mình lại bị thương. Một lần nữa công kích Tiêu Thiến lại bị một nhát chém ở trên lưng, hắn càn lúc càng rối loạn.
– Tại sao, tại sao ta lại bị thương. Máu chảy ra nội lực suy giảm, cảm giảm đau đớn này tuyệt đối không phải là ảo giác. Sau một hồi bị tấn công dồn dập Tiêu Thiến toàn thân đầy vết thương ngã xuống đât, hai tay rung run, ánh mắt oán độc nhìn lên sáu người kia. Hắn biết mình sắp xong tới nới rồi. Hắn giận vì mình chết không hiểu lý do. Bên Ngoài Thiên Bảo cũng ra tay diệt sát được tên Hắc Sát Nhân. Mặc Ngọc cũng giết được một tên. Binh sĩ Long vệ Đoàn nhìn thấy Tiêu Thiên bị Đoàn chủ cùng các trưởng lão đánh bại cũng sĩ khí dâng cao, máu sôi sục manh mẽ lao lên sống mái với kẻ địch
– Chiệu chết đi. Ngọc trưởng lão hét to. Sáu người khi thế dâng cao lao xuống định kết liễu Tiêu Thiên. Tiêu Thiến giờ cũng là một thân bất lực, thở dài nhắm mắt từ bỏ chờ chết.
– Đùng, trận pháp nổ tung sáu người kia lập tức phua ra một ngụm máu bay xuống đất.
– Ư, ứ ư ử… Thiên Bảo hai tay xoa nhẹ lên hai bầu vú nàng, Thiên Bảo làm rất nhẹ nhàng và đều đặn, đậm chất điệu nghẹ và yê thương, hành động thương hoa tiếc ngọc đó làm nàng bắt đầu tê dại, dần dần chìm vào cái khoái cảm đầu đời dần dần xấm chiếm cơ thể nàng. Đại loại trong tâm hồn nàng giờ đây kiểu như: Vì phê em như người điên mất trí Vì sướng em như chẳng còn biết nghĩ suy.
– Rầm
– Bùng, ầm ầm ầm. khi cả hai đang chìm trong cảm giác tê tê thì những tiếng nổ kinh hồn vang lên, làm rung động cả một vùng.
– Keng keng keng keng keng keng Thiên Bảo còn đang ngơ ngác thì Mặc Ngọc thốt lên:
– Sáu tiếng chuông báo động mức nguy hiểm diệt môn. Long Vệ Đoàn bị đại địch tấn công. Cả hai cùng vùng dậy chạy ra nơi tiếng nổ phát ra. Lúc này trước mặt Thiên Bảo, trước kia là một dãy kiến trúc quy mô hoành tráng, giờ đây chỉ còn lại một mãnh điêu tàn. Một cái hố khổng lồ hiện ra, tất cả xung quanh điều sụp đổ tan nát. Trên trước Mặc Như Lìn, Mặc Như Trên, các vị trưởng lão cùng vô số binh sĩ Long vệ Đoàn tay cầm chắc vũ khí cảnh giác nhìn lên đỉnh tháp cao.
– Tiêu Thiến hôm nay ngươi vô cớ tấn công Long Vệ Đoàn là có ý gì, đừng nghĩ là chúng ta không làm gì được ngươi. Ngọc trưở ng lão giận giữ nói.
– Ha ha hôm nay ta đến để xóa sổ cái tên Long Vệ Đoàn khỏi thế giới này, hôm này bất kì ai cũng không thoát. Tiêu Thiến Nói xong vẫy tay một cái, lập tức xuất hiện mười tên sát thủ trên vai đều xăm một đóa hoa sen màu đen.
– Thập Liên Hắc Sát giết hết không tha cho ta. Tiêu Thiến nói xong cũng bay đến nhóm người Mặc Như Lìn tấn công. Lập tức mười tên Hắc Sát lao đến, những binh sĩ Long Vệ Đoàn cũng Loa lên ứng chiến.
– Ngươi chỉ là một Bán Tôn mà thôi chưa phải là Chí Tôn, đừng tưởng chúng ta sợ ngươi. Lúc này nhóm người Mặc Như Lìn cũng bao vây tấn công Tiêu Thiến. Ở cấp Ỷ Thiên chênh nhau một trọng cũng là cả một khoảng cách lớn mà bản thân Tiêu Thiến đã vượt qua Ỷ Thiên đỉnh phong một chân bước vào Chí Tôn. Còn Mặc Như Trên cũng chỉ là Ỷ Thiên Bát trọng, Mặc Như Lìn Ỷ Thiên Tứ trọng còn các tưởng lão ngoài Ngọc trưởng lão là Ỷ thiên Nhất trọng ra thì còn lại vẫn còng ở Ngạo Thế đỉnh Phong. Dù cho có thể nói Ngạo Thế cũng đủ để oai trấn một phương nhưng cái thế giới này luôn là thế thực lực vi tôn. Sau một hồi giao chiến Tiêu Thiến đã chiếm thê thượng phong làn lượt đã Thương các Trưởng Lão Long Vệ Đoàn. Mặc như lìn như qua phía xa các binh sĩ Long Vệ Đoàn đang bị nhóm Hắc sát chém giết dã man, nhiều người ngã xuống như rơm rạ máu chảy đỏ hết cả một con đường. Thiên Bảo cùn Mặc Ngọc cũng lao lên đánh với bọn chúng.
– Hắc diệt tam chưởng Tiêu Thiến kết thủ ấn, toàn bộ sinh khí quanh hắn như bị tụ lại một chỗ rồi tung chưởng, một khối kình khí bay ra rồi hóa thành ba đường chương lực lao về phía Mặc Như Lìn, Mặc Như Trên cùng Ngọc Trưởng lão, cả ba người cũng vội tung chưởng chống lại nhưng vẫn bị trong thương văng ra phía, Ngọc trưởng lão bị nặng nhất, mặt trắng bệt phun ra một ngụm máu. Lúc này phía xa Lỗ Trên bay đến Mặc huynh đến lúc này đành liều với chúng thôi.
– Lôi Sát Thất Tinh trận kết. Mặc Như Lìn đứng dậy hô to. Ném một khối Ngọc lên không trung, lập tức biến thành sáu đạo quang bay về sáu hướng. Ngay tức thì Lỗ Trên cùng Mặc Như Lìn, Mặc Như Trên, Ngọc trưởng lão, Đoái trưởng lão, Trang trưởng lão bay theo đạo quang về sáu cái phương hướng khác nhau. Sáu người chạy khoảng chừng trăm mét, nhất thời ngừng lại, sắc mặt nghiêm nghị dương kiếm lên trời kết thủ, lập trức trên trời xuất hiện một vòng bát quái xoay tròng xung quanh có vô số đạo kiếm hồn bay ra tứ phia rồi xoay trong theo một kiến trúc kì lạ rồi kết thành hình giống một cái chuông bao lấy Tiêu Thiến. Sắc mặt Tiêu Thiến cũng đại biến cảm nhận sát khí của đại trận làm hắn thấy lạnh cả sống lưng. Lúc này trên bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen, mơ hồ truyền đến tiếng sấm vang chớp giật. Mặt đất cũng rung chuyển, gió bắt đầu nổi lên mạnh mẽ. Một loại khí tức cổ xưa từ đáy biển dần dần truyền đến, khiến người ta khiếp đảm sợ hãi. Trên cao nơi sáu đọa quang tụ lại phát quang mạnh mẽ. Mây đen dày đặc đầy trời đột nhiên bị mở ra một lỗ hổng, một vệt kim quang từ trên trời rơi xuống, đánh thẳng vào người Tiêu Thiến. Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, mạnh mẽ chống lại cột kim quang kia đánh xuống, sau khi va chạm thì tỏa ta tứ phía rồi hòa nhập với trận pháp. Lại một kim qunag đánh xuống Lại bị Tiêu Thiến phá vỡ, hắn đắc chí cười to.
– Tưởng gì to tát hóa ra chỉ là một trận quèn, đúng là chỉ có cãi vẽ ngoài còn uy lực chả có gì. Lỗ Trên nhìn năm người còn lại, rồi cùng nhau gật đầu, tay kết thủ ấn một lần nữa kéo gian trận pháp ra sáu người đồng loạt lao vào công kích Tiêu Thiến. Tiên Thiên nhanh như chớp né tránh cồn kích của sáu người.
– Víu Trên Tay Tiêu Thiến đột nhiên xuất hiện một vết chém, máu tuôn ra. Khuôn mặt hắn đại biến, hắn chắc chắn đã tránh được công kích của sáu người kia nhưng không hiểu vì sao mình lại bị thương. Một lần nữa công kích Tiêu Thiến lại bị một nhát chém ở trên lưng, hắn càn lúc càng rối loạn.
– Tại sao, tại sao ta lại bị thương. Máu chảy ra nội lực suy giảm, cảm giảm đau đớn này tuyệt đối không phải là ảo giác. Sau một hồi bị tấn công dồn dập Tiêu Thiến toàn thân đầy vết thương ngã xuống đât, hai tay rung run, ánh mắt oán độc nhìn lên sáu người kia. Hắn biết mình sắp xong tới nới rồi. Hắn giận vì mình chết không hiểu lý do. Bên Ngoài Thiên Bảo cũng ra tay diệt sát được tên Hắc Sát Nhân. Mặc Ngọc cũng giết được một tên. Binh sĩ Long vệ Đoàn nhìn thấy Tiêu Thiên bị Đoàn chủ cùng các trưởng lão đánh bại cũng sĩ khí dâng cao, máu sôi sục manh mẽ lao lên sống mái với kẻ địch
– Chiệu chết đi. Ngọc trưởng lão hét to. Sáu người khi thế dâng cao lao xuống định kết liễu Tiêu Thiên. Tiêu Thiến giờ cũng là một thân bất lực, thở dài nhắm mắt từ bỏ chờ chết.
– Đùng, trận pháp nổ tung sáu người kia lập tức phua ra một ngụm máu bay xuống đất.
Danh sách chương