- Cái gì vậy?
Tô Tú không kìm được nhích lại gần Thượng Quan Vũ Đồng, ánh mắt nhìn về phương xa mù mịt.
Thượng Quan Vũ Đồng giữ chặt tay của Tô Tú cũng có phần lạnh cả người, hơi dùng sức nắm lại, an ủi nói:
- Đừng sợ, không có việc gì đâu.
Đất dưới chân vẫn không ngừng rung rung, nếu không phải dã thú cực lớn đi qua thì sẽ không có hiệu ứng này, từ rất xa đã nghe thấy một ít tiếng rống giận của dã thú, tuy nhiên đều lập tức biến mất vô tung.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tiêu Lâm, Tiêu Lầm trầm giọng nói:
- Bạo Viêm Sư Tử lúc sáng…
Lăng Tiêu gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận, chúng nó rất cảnh giác, chúng ta đi chậm rãi một chút.
Thượng Quan Vũ Đồng gật đầu đồng ý, mọi người nhẹ nhàng thu hồi lều trại bỏ vào bọc hành lý, sau đó chậm rãi đi tới nơi có tiếng động lớn nhất.
Đi không xa lắm thì chợt nghe thấy một hồi tiếng kêu trầm thấp, nghe như là tiếng trao đổi, mấy người Lăng Tiêu dừng lại, nhíu mày. Đại bộ phận cây cỏ trên thảo nguyên Lưỡng Hà đều rất cao, chỉ có thể nghe thấy tiếng đi đi lại lại mà không nhìn thấy gì cả. Tuy nhiên, mọi người mơ hồ cảm giác được, đây dường như không phải là dã thú bình thường di chuyển, vì dã thú bình thường dù số lượng rất nhiều, cũng không thể làm cho một con Ma thú bậc bốn phải chạy ra tới rìa thảo nguyên được, đó càng không phải là Ma thú bởi từ trước đến giờ còn chưa nghe nói có loại Ma Thú nào sống quần cư cả.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng nói:
- Thú nhân.
Trong đêm tối như mực không thể nhìn thấy sắc mặt mọi người, nhưng tất nhiên là không đẹp chút nào, bao gồm cả Lăng Tiêu không có nhiều hiểu biết đối với Thú nhân cũng cảm thấy hoảng sợ. Một đám đông nhân loại ít có khả năng dọa một con Ma thú bậc bốn bỏ đi được, cho dù Ma thú không muốn phát sinh xung đột chính diện cũng sẽ không để ý tôn nghiêm mà rời bỏ lãnh địa của mình.
Đột nhiên, phía bên kia truyền đến vài tiếng kêu lớn, ánh mắt Lăng Tiêu trong bóng đêm chợt sáng ngời, gần như đồng thời cùng Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Không tốt, đi mau!
Đúng vậy, bị phát hiện rồi! Đây không phải là chuyện đùa, đối phương có thực lực bức một con Ma thú bậc bốn phải bỏ đi, đám người Lăng Tiêu tất nhiên không cho rằng có vài người là có thể chống lại chúng, lại nói, đến giờ hình dáng chúng thế nào còn chưa có nhìn thấy.
Quả nhiên, bên kia bụi cỏ truyền đến rất nhiều tiếng chân bước tới, mấy người Lăng Tiêu đều nhanh chóng rời xa phương hướng của chúng mà chạy trốn. Nghe thấy động tĩnh, từ đằng sau dậy lên vài tiếng gầm rú, giữa màn đêm im lặng quả thực làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Cũng may tố chất tâm lý của mọi người đều không tệ, Thượng Quan Vũ Đồng lúc giữ lại mấy người đã có lo lắng về phương diện này. Thực lực cao hơn vài lần so với bọn họ ko phải không có, nhưng luận về độ trung thành, nhân phẩm và tố chất tâm lý, những người này là tốt nhất. Đừng nghĩ thực lực Tô Tú không mạnh, lá gan còn bé, đó chỉ là biểu hiện nữ tính hoàn toàn tự nhiên. Nàng và Lăng Tiêu đi phía trước, Triệu Kiệt ở bên trong, Tiêu Lâm và Thượng Quan Vũ Đồng cản phía sau.
Trong bụi cỏ nhanh chóng phát ra một hồi tiếng sàn sạt, mọi người phi nhanh về phía trước, gạt những cây cỏ sắc bén sang một bên, để tránh cho mắt bị thương.
- Đuổi theo chúng ta làm gì?
Triệu Kiệt ở phía sau vừa chạy vừa than thở.
- Bọn chúng đang chạy tới thị trấn Tạp Mai Long. Đáng chết!
Trong thanh âm của Thượng Quan Vũ Đồng có phần ảo não, mọi người lần lượt im lặng. Ngày hôm nay vừa có một lượng lớn học sinh quý tộc vừa trở về, tuy rằng lực lượng phòng vệ của thị trấn Tạp Mai Long rất mạnh, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu thú nhân thì không có ai biết.
- Hay là chúng ta nhanh chóng quay về thị trấn Tạp Mai Long.
- Hiện giờ trở về cũng vô ích, không bằng trước hết hãy tránh khỏi bọn người kia, tìm dược thảo quan trọng hơn!
Lăng Tiêu cũng không hoàn toàn vì ích kỷ, Thu Thần cần thảo dược, quả thật cũng chỉ có trên thảo nguyên mới có khả năng tìm thấy, hơn nữa càng tươi mới lại càng có hiệu quả.
Thượng Quan Vũ Đồng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lăng Tiêu. Dù sao Thú nhân đột kích cũng là loại sự kiện ngẫu nhiên, nếu thị trấn Tạp Mai Long không bảo đảm thì vài người mình có trở về cũng không thay đổi được cục diện, cho dù có người thương vong cũng coi như chuyện bình thường. Tuy nhiên, nàng vẫn hơi lo lắng nói:
- Hy vọng đừng xảy ra việc gì lớn, nếu không các quý tộc chắc chắn sẽ nổi điên!
- Các quý tộc này, nếu ta nhớ không lầm, không phải ngày nào bọn họ cũng hô tận trung vì Đế quốc sao?
Khóe môi Lăng Tiêu nhếch lên vẻ thản nhiên trào phúng:
- Cho dù chết đi, không chừng còn được thêm một cái danh hiệu anh hùng đó chứ.
Thượng Quan Vũ Đồng bật cười:
- Vậy thì sẽ dùng lý do của cậu đi, mà cũng đừng quên cậu cũng là học sinh con nhà đại quý tộc đấy nhé.
- Ta khác với bọn họ.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, lập tức nghe thấy tiếng động ngày càng gần.
Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng nói:
- Mọi người đi trước đi, ta cản phía sau!
- Không được, phải đi cùng nhau!
Tô Tú kiên quyết nói, lập tức đứng lại. Trời đất một mảng tối đen, mọi người chỉ có thể dựa vào cảm giác mà biết được đại khái có khoảng mười mấy " Thú nhân " đang đuổi theo. Tạm thời cứ gọi chúng là " Thú nhân" đi, dù sao ngay cả mặt mũi của chúng cũng chưa nhìn thấy.
Địch nhân đang đuổi theo quả thực rất xảo quyệt, dường như chúng biết người ở phía trước hạ tốc độ xuống, chúng cũng đi chậm lại. Ở giữa bóng đêm thế này thị lực của thú nhân tốt hơn nhiều so với loài người, mọi người đều rõ ràng cảm thấy chúng đang tiến nhanh về phía này, sau đó lại thả chậm bước chân lại, trong bụi cỏ rậm ngay đến cả tiếng sàn sạt cũng không nghe thấy, giống như mèo luồn lách giữa bụi cỏ cực kỳ linh hoạt!
Trường kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng đã sớm được cầm trên tay. Thị lực của Ma Kiếm Sĩ trong đêm vẫn có thể thấy được mơ hồ, nàng nhìn thấy vài dáng người rất lớn, lông xù lên, ánh mắt phát ra hào quang màu lục đang vây mọi người lại.
Trường kiếm lập tức chặn trước người, giữa năm ngón tay đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí bảy màu cực kỳ xinh đẹp, sau đó chảy dọc theo trường kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng, trong bóng đêm giống như một đạo cầu vồng huyền ảo, giữa sự ngạc nhiên của thú nhân, hung hăng quét về phía chúng!
Kiếm khí đả thương người, im hơi lặng tiếng, thú nhân trước khi chết kêu lên kỳ cực kỳ thảm thiết, kiếm khí bảy màu xinh đẹp chém toàn bộ thân hình cao lớn của thú nhân làm hai nửa! Một cỗ máu tanh bắn lên cao, vài thú nhân ở phía sau kinh hãi, lập tức dừng bước chân lại, vung lang nha bổng trong tay, hung hăng đánh về phía đầu của Thượng Quan Vũ Đồng. "Hô" một tiếng, Tiêu Lâm và Triệu Kiệt cùng rút kiếm ra, hai đạo kiếm khí như hai mũi nhọn lóe lên trong đêm, quét về đám thú nhân.
Một tay của Tô Tú nắm tay Lăng Tiêu định kéo Lăng Tiêu về, bảo vệ ở phía sau người:
- Không cần lên, rất nguy hiểm!
Trong lòng Lăng Tiêu ấm áp, khẽ cười nói:
- Giáo sư đừng sợ, ta có thể tự bảo vệ mình!
Vừa nói xong, thân hình lắc một cái, nương theo màn đêm giống như quỷ mị biến mất trong bụi cỏ trước mặt. Tô Tú ở phía sau gấp rút kêu to:
- Lăng Tiêu, cậu mau trở lại đây! Nguy hiểm lắm!
Thượng Quan Vũ Đồng vừa nghênh địch vừa hô:
- Lăng Tiêu, đừng làm cho mọi người lo lắng, mau quay lại!
Bởi vì trong đêm tối sợ bị thương đến đồng bạn, mọi người cũng không dám quá mức đánh thả sức, hơn nữa bọn họ phát hiện, mấy thú nhân truy đuổi đến đây đều có thực lực Đại Kiếm Sư!
Đấu khí từ lang nha bổng lộ ra tuy rằng sát thương không mạnh, nhưng cũng đủ để cho lòng người kinh ngạc. Khí thế của thú nhân lại rất cao, cho dù Thượng Quan Vũ Đồng liên tục chém vào chúng cũng chẳng sợ, ngược lại còn kích thích dã tính của chúng, đều điên cuồng tru lên, không sợ chết xông tới chỗ mọi người.
Thân mình Lăng Tiêu giống như dung hợp làm một với bóng đêm, ngay cả khứu giác cực kỳ nhạy cảm của thú nhân cũng không thể giúp chúng biết được ở giữa chúng không ngờ lại có một con người!
Tế Liễu Kiếm của Lăng Tiêu lần lượt đâm ra rất đơn giản, liền có một thú nhân tay giữ yết hầu ngã xuống. Dần dần, các thú nhân bắt đầu kinh hoảng, hai mươi mấy thú nhân tới đây, thực lực yếu nhất cũng là Kiếm Sư bậc hai, vậy mà chết đi lặng thinh không một tiếng động, quả thực quá quỷ dị.
Thần kinh của thú nhân rất vững, nhưng bọn chúng cũng có lòng sợ hãi, ngược lại, văn minh càng cao, loại cảm xúc này lại càng rõ ràng. Cuối cùng một thú nhân liên tục giằng co với Thượng Quan Vũ Đồng sau khi chỉ còn lại có mình nó, rốt cục trả một cái giá là bỏ lại một cánh tay, hốt hoảng chạy trốn.
Đôi mắt Lăng Tiêu sáng như sao, cũng không đuổi theo, bởi vì đã không cần trảm thảo trừ căn ( diệt cỏ diệt tận gốc), rất nhiều thú nhân ở xa không ngừng rít gào vọt tới phía này.
- Chạy!
Thượng Quan Vũ Đồng kêu khẽ một tiếng, lập tức khẩn cấp hô:
- Lăng Tiêu, cậu mau lại đây cho ta!
Lăng Tiêu vừa tới bên người Thượng Quan Vũ Đồng, bàn tay liền bị nàng nắm chặt lấy:
- Không được mạo hiểm nữa đâu đó!
Thượng Quan Vũ Đồng nói xong liền mang theo đám người Lăng Tiêu bắt đầu chạy trốn.
Thú nhân phía sau đại khái cũng có chút khiếp đảm, thủy chung vẫn không dám truy đuổi quá chặt.
- Bọn dã thú chết tiệt!
Thượng Quan Vũ Đồng mắng một câu, lập tức có phần nghi hoặc nói:
- Lăng Tiêu, làm sao mà cậu nhìn được chúng nó?
Bị bàn tay mềm mại mịn màng của Thượng Quan Vũ Đồng dắt đi, trong lòng Lăng Tiêu có loại cảm giác không nói lên lời, có thể cảm thấy được sự quan tâm của Thượng Quan Vũ Đồng. Lăng Tiêu nói:
- Cảm giác!
Thượng Quan Vũ Đồng cũng biết người này không thể chiếu theo lẽ thường được, nhướn mày, cũng không tiếp tục truy hỏi. Mọi người một hơi chạy đến lúc khí trời lạnh đi, thậm chí không biết giờ phút này đang ở nơi nào, tiếng truy binh ở phía sau dần dần nhỏ xuống.
Lúc này nhờ ánh sáng, nhìn lại mấy người, ai nấy đều cực kỳ chật vật, xem chừng toàn thân đều ướt đẫm. Thượng Quan Vũ Đồng buông bàn tay Lăng Tiêu ra, bị một thân máu tươi của Lăng Tiêu dọa cho hoảng sợ, kêu "A" lên một tiếng, khẩn trương hỏi:
- Lăng Tiêu, cậu không sao chứ?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đều là máu của chúng, không phải của ta. Nếu là của ta thì một đêm chảy máu như thế này đã sớm chết rồi.
- Đừng nói hươu nói vượn.
Thượng Quan Vũ Đồng hung hăng liếc Lăng Tiêu một cái. Mọi người đều đặt mông ngồi xuống mặt đất, trước mặt đột nhiên hiện lên một con sông rộng hai, ba mươi thước. Dòng sông nhìn rất yên ổn nhưng lại có thể thấy trên mặt nước không ngừng xuất hiện lốc xoáy, vừa thấy đã biết nước rất sâu.
Triệu Kiệt lấy tay gạt mái tóc ướt sũng nước, cười thở dốc nói:
- Giờ nếu lại có thú nhân đuổi đến đây, có chạy cũng không dễ dàng nhỉ!
Đang nói thì từ rất xa lại truyền đến tiếng rít gào.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tô Tú tính tình dịu dàng cũng không kìm nổi trợn mắt liếc Triệu Kiệt một cái:
- Đúng là đồ mồm quạ đen!
Theo con sông này, mấy người lại phóng nhanh về phía thượng du.
Tô Tú không kìm được nhích lại gần Thượng Quan Vũ Đồng, ánh mắt nhìn về phương xa mù mịt.
Thượng Quan Vũ Đồng giữ chặt tay của Tô Tú cũng có phần lạnh cả người, hơi dùng sức nắm lại, an ủi nói:
- Đừng sợ, không có việc gì đâu.
Đất dưới chân vẫn không ngừng rung rung, nếu không phải dã thú cực lớn đi qua thì sẽ không có hiệu ứng này, từ rất xa đã nghe thấy một ít tiếng rống giận của dã thú, tuy nhiên đều lập tức biến mất vô tung.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tiêu Lâm, Tiêu Lầm trầm giọng nói:
- Bạo Viêm Sư Tử lúc sáng…
Lăng Tiêu gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận, chúng nó rất cảnh giác, chúng ta đi chậm rãi một chút.
Thượng Quan Vũ Đồng gật đầu đồng ý, mọi người nhẹ nhàng thu hồi lều trại bỏ vào bọc hành lý, sau đó chậm rãi đi tới nơi có tiếng động lớn nhất.
Đi không xa lắm thì chợt nghe thấy một hồi tiếng kêu trầm thấp, nghe như là tiếng trao đổi, mấy người Lăng Tiêu dừng lại, nhíu mày. Đại bộ phận cây cỏ trên thảo nguyên Lưỡng Hà đều rất cao, chỉ có thể nghe thấy tiếng đi đi lại lại mà không nhìn thấy gì cả. Tuy nhiên, mọi người mơ hồ cảm giác được, đây dường như không phải là dã thú bình thường di chuyển, vì dã thú bình thường dù số lượng rất nhiều, cũng không thể làm cho một con Ma thú bậc bốn phải chạy ra tới rìa thảo nguyên được, đó càng không phải là Ma thú bởi từ trước đến giờ còn chưa nghe nói có loại Ma Thú nào sống quần cư cả.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng nói:
- Thú nhân.
Trong đêm tối như mực không thể nhìn thấy sắc mặt mọi người, nhưng tất nhiên là không đẹp chút nào, bao gồm cả Lăng Tiêu không có nhiều hiểu biết đối với Thú nhân cũng cảm thấy hoảng sợ. Một đám đông nhân loại ít có khả năng dọa một con Ma thú bậc bốn bỏ đi được, cho dù Ma thú không muốn phát sinh xung đột chính diện cũng sẽ không để ý tôn nghiêm mà rời bỏ lãnh địa của mình.
Đột nhiên, phía bên kia truyền đến vài tiếng kêu lớn, ánh mắt Lăng Tiêu trong bóng đêm chợt sáng ngời, gần như đồng thời cùng Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Không tốt, đi mau!
Đúng vậy, bị phát hiện rồi! Đây không phải là chuyện đùa, đối phương có thực lực bức một con Ma thú bậc bốn phải bỏ đi, đám người Lăng Tiêu tất nhiên không cho rằng có vài người là có thể chống lại chúng, lại nói, đến giờ hình dáng chúng thế nào còn chưa có nhìn thấy.
Quả nhiên, bên kia bụi cỏ truyền đến rất nhiều tiếng chân bước tới, mấy người Lăng Tiêu đều nhanh chóng rời xa phương hướng của chúng mà chạy trốn. Nghe thấy động tĩnh, từ đằng sau dậy lên vài tiếng gầm rú, giữa màn đêm im lặng quả thực làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Cũng may tố chất tâm lý của mọi người đều không tệ, Thượng Quan Vũ Đồng lúc giữ lại mấy người đã có lo lắng về phương diện này. Thực lực cao hơn vài lần so với bọn họ ko phải không có, nhưng luận về độ trung thành, nhân phẩm và tố chất tâm lý, những người này là tốt nhất. Đừng nghĩ thực lực Tô Tú không mạnh, lá gan còn bé, đó chỉ là biểu hiện nữ tính hoàn toàn tự nhiên. Nàng và Lăng Tiêu đi phía trước, Triệu Kiệt ở bên trong, Tiêu Lâm và Thượng Quan Vũ Đồng cản phía sau.
Trong bụi cỏ nhanh chóng phát ra một hồi tiếng sàn sạt, mọi người phi nhanh về phía trước, gạt những cây cỏ sắc bén sang một bên, để tránh cho mắt bị thương.
- Đuổi theo chúng ta làm gì?
Triệu Kiệt ở phía sau vừa chạy vừa than thở.
- Bọn chúng đang chạy tới thị trấn Tạp Mai Long. Đáng chết!
Trong thanh âm của Thượng Quan Vũ Đồng có phần ảo não, mọi người lần lượt im lặng. Ngày hôm nay vừa có một lượng lớn học sinh quý tộc vừa trở về, tuy rằng lực lượng phòng vệ của thị trấn Tạp Mai Long rất mạnh, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu thú nhân thì không có ai biết.
- Hay là chúng ta nhanh chóng quay về thị trấn Tạp Mai Long.
- Hiện giờ trở về cũng vô ích, không bằng trước hết hãy tránh khỏi bọn người kia, tìm dược thảo quan trọng hơn!
Lăng Tiêu cũng không hoàn toàn vì ích kỷ, Thu Thần cần thảo dược, quả thật cũng chỉ có trên thảo nguyên mới có khả năng tìm thấy, hơn nữa càng tươi mới lại càng có hiệu quả.
Thượng Quan Vũ Đồng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lăng Tiêu. Dù sao Thú nhân đột kích cũng là loại sự kiện ngẫu nhiên, nếu thị trấn Tạp Mai Long không bảo đảm thì vài người mình có trở về cũng không thay đổi được cục diện, cho dù có người thương vong cũng coi như chuyện bình thường. Tuy nhiên, nàng vẫn hơi lo lắng nói:
- Hy vọng đừng xảy ra việc gì lớn, nếu không các quý tộc chắc chắn sẽ nổi điên!
- Các quý tộc này, nếu ta nhớ không lầm, không phải ngày nào bọn họ cũng hô tận trung vì Đế quốc sao?
Khóe môi Lăng Tiêu nhếch lên vẻ thản nhiên trào phúng:
- Cho dù chết đi, không chừng còn được thêm một cái danh hiệu anh hùng đó chứ.
Thượng Quan Vũ Đồng bật cười:
- Vậy thì sẽ dùng lý do của cậu đi, mà cũng đừng quên cậu cũng là học sinh con nhà đại quý tộc đấy nhé.
- Ta khác với bọn họ.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, lập tức nghe thấy tiếng động ngày càng gần.
Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng nói:
- Mọi người đi trước đi, ta cản phía sau!
- Không được, phải đi cùng nhau!
Tô Tú kiên quyết nói, lập tức đứng lại. Trời đất một mảng tối đen, mọi người chỉ có thể dựa vào cảm giác mà biết được đại khái có khoảng mười mấy " Thú nhân " đang đuổi theo. Tạm thời cứ gọi chúng là " Thú nhân" đi, dù sao ngay cả mặt mũi của chúng cũng chưa nhìn thấy.
Địch nhân đang đuổi theo quả thực rất xảo quyệt, dường như chúng biết người ở phía trước hạ tốc độ xuống, chúng cũng đi chậm lại. Ở giữa bóng đêm thế này thị lực của thú nhân tốt hơn nhiều so với loài người, mọi người đều rõ ràng cảm thấy chúng đang tiến nhanh về phía này, sau đó lại thả chậm bước chân lại, trong bụi cỏ rậm ngay đến cả tiếng sàn sạt cũng không nghe thấy, giống như mèo luồn lách giữa bụi cỏ cực kỳ linh hoạt!
Trường kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng đã sớm được cầm trên tay. Thị lực của Ma Kiếm Sĩ trong đêm vẫn có thể thấy được mơ hồ, nàng nhìn thấy vài dáng người rất lớn, lông xù lên, ánh mắt phát ra hào quang màu lục đang vây mọi người lại.
Trường kiếm lập tức chặn trước người, giữa năm ngón tay đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí bảy màu cực kỳ xinh đẹp, sau đó chảy dọc theo trường kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng, trong bóng đêm giống như một đạo cầu vồng huyền ảo, giữa sự ngạc nhiên của thú nhân, hung hăng quét về phía chúng!
Kiếm khí đả thương người, im hơi lặng tiếng, thú nhân trước khi chết kêu lên kỳ cực kỳ thảm thiết, kiếm khí bảy màu xinh đẹp chém toàn bộ thân hình cao lớn của thú nhân làm hai nửa! Một cỗ máu tanh bắn lên cao, vài thú nhân ở phía sau kinh hãi, lập tức dừng bước chân lại, vung lang nha bổng trong tay, hung hăng đánh về phía đầu của Thượng Quan Vũ Đồng. "Hô" một tiếng, Tiêu Lâm và Triệu Kiệt cùng rút kiếm ra, hai đạo kiếm khí như hai mũi nhọn lóe lên trong đêm, quét về đám thú nhân.
Một tay của Tô Tú nắm tay Lăng Tiêu định kéo Lăng Tiêu về, bảo vệ ở phía sau người:
- Không cần lên, rất nguy hiểm!
Trong lòng Lăng Tiêu ấm áp, khẽ cười nói:
- Giáo sư đừng sợ, ta có thể tự bảo vệ mình!
Vừa nói xong, thân hình lắc một cái, nương theo màn đêm giống như quỷ mị biến mất trong bụi cỏ trước mặt. Tô Tú ở phía sau gấp rút kêu to:
- Lăng Tiêu, cậu mau trở lại đây! Nguy hiểm lắm!
Thượng Quan Vũ Đồng vừa nghênh địch vừa hô:
- Lăng Tiêu, đừng làm cho mọi người lo lắng, mau quay lại!
Bởi vì trong đêm tối sợ bị thương đến đồng bạn, mọi người cũng không dám quá mức đánh thả sức, hơn nữa bọn họ phát hiện, mấy thú nhân truy đuổi đến đây đều có thực lực Đại Kiếm Sư!
Đấu khí từ lang nha bổng lộ ra tuy rằng sát thương không mạnh, nhưng cũng đủ để cho lòng người kinh ngạc. Khí thế của thú nhân lại rất cao, cho dù Thượng Quan Vũ Đồng liên tục chém vào chúng cũng chẳng sợ, ngược lại còn kích thích dã tính của chúng, đều điên cuồng tru lên, không sợ chết xông tới chỗ mọi người.
Thân mình Lăng Tiêu giống như dung hợp làm một với bóng đêm, ngay cả khứu giác cực kỳ nhạy cảm của thú nhân cũng không thể giúp chúng biết được ở giữa chúng không ngờ lại có một con người!
Tế Liễu Kiếm của Lăng Tiêu lần lượt đâm ra rất đơn giản, liền có một thú nhân tay giữ yết hầu ngã xuống. Dần dần, các thú nhân bắt đầu kinh hoảng, hai mươi mấy thú nhân tới đây, thực lực yếu nhất cũng là Kiếm Sư bậc hai, vậy mà chết đi lặng thinh không một tiếng động, quả thực quá quỷ dị.
Thần kinh của thú nhân rất vững, nhưng bọn chúng cũng có lòng sợ hãi, ngược lại, văn minh càng cao, loại cảm xúc này lại càng rõ ràng. Cuối cùng một thú nhân liên tục giằng co với Thượng Quan Vũ Đồng sau khi chỉ còn lại có mình nó, rốt cục trả một cái giá là bỏ lại một cánh tay, hốt hoảng chạy trốn.
Đôi mắt Lăng Tiêu sáng như sao, cũng không đuổi theo, bởi vì đã không cần trảm thảo trừ căn ( diệt cỏ diệt tận gốc), rất nhiều thú nhân ở xa không ngừng rít gào vọt tới phía này.
- Chạy!
Thượng Quan Vũ Đồng kêu khẽ một tiếng, lập tức khẩn cấp hô:
- Lăng Tiêu, cậu mau lại đây cho ta!
Lăng Tiêu vừa tới bên người Thượng Quan Vũ Đồng, bàn tay liền bị nàng nắm chặt lấy:
- Không được mạo hiểm nữa đâu đó!
Thượng Quan Vũ Đồng nói xong liền mang theo đám người Lăng Tiêu bắt đầu chạy trốn.
Thú nhân phía sau đại khái cũng có chút khiếp đảm, thủy chung vẫn không dám truy đuổi quá chặt.
- Bọn dã thú chết tiệt!
Thượng Quan Vũ Đồng mắng một câu, lập tức có phần nghi hoặc nói:
- Lăng Tiêu, làm sao mà cậu nhìn được chúng nó?
Bị bàn tay mềm mại mịn màng của Thượng Quan Vũ Đồng dắt đi, trong lòng Lăng Tiêu có loại cảm giác không nói lên lời, có thể cảm thấy được sự quan tâm của Thượng Quan Vũ Đồng. Lăng Tiêu nói:
- Cảm giác!
Thượng Quan Vũ Đồng cũng biết người này không thể chiếu theo lẽ thường được, nhướn mày, cũng không tiếp tục truy hỏi. Mọi người một hơi chạy đến lúc khí trời lạnh đi, thậm chí không biết giờ phút này đang ở nơi nào, tiếng truy binh ở phía sau dần dần nhỏ xuống.
Lúc này nhờ ánh sáng, nhìn lại mấy người, ai nấy đều cực kỳ chật vật, xem chừng toàn thân đều ướt đẫm. Thượng Quan Vũ Đồng buông bàn tay Lăng Tiêu ra, bị một thân máu tươi của Lăng Tiêu dọa cho hoảng sợ, kêu "A" lên một tiếng, khẩn trương hỏi:
- Lăng Tiêu, cậu không sao chứ?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đều là máu của chúng, không phải của ta. Nếu là của ta thì một đêm chảy máu như thế này đã sớm chết rồi.
- Đừng nói hươu nói vượn.
Thượng Quan Vũ Đồng hung hăng liếc Lăng Tiêu một cái. Mọi người đều đặt mông ngồi xuống mặt đất, trước mặt đột nhiên hiện lên một con sông rộng hai, ba mươi thước. Dòng sông nhìn rất yên ổn nhưng lại có thể thấy trên mặt nước không ngừng xuất hiện lốc xoáy, vừa thấy đã biết nước rất sâu.
Triệu Kiệt lấy tay gạt mái tóc ướt sũng nước, cười thở dốc nói:
- Giờ nếu lại có thú nhân đuổi đến đây, có chạy cũng không dễ dàng nhỉ!
Đang nói thì từ rất xa lại truyền đến tiếng rít gào.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tô Tú tính tình dịu dàng cũng không kìm nổi trợn mắt liếc Triệu Kiệt một cái:
- Đúng là đồ mồm quạ đen!
Theo con sông này, mấy người lại phóng nhanh về phía thượng du.
Danh sách chương