Một mảnh tường đổ lộ ra một hương vị thê lương cô tịch. Ở nơi này thời gian dường như không có ý nghĩa gì. Lăng Tiêu đi lên trên một cây trụ đổ lớn, từ trên cao nhìn xuống giống như con kiến, theo nhận định của mình trên đường không ngừng tiền về phía trước.

Nơi này chính là La Ma giới sao? Lăng Tiêu mang theo nghi hoặc trong đầu, lại đột nhiên nhớ tới, sau khi mình đến nơi này, cũng không phát hiện dấu vết của truyền tống trận!

Sau khi Lăng Tiêu truyền tống không biết đã được bao lâu, trực tiếp đi tới nơi này. Cho nên, Lăng Tiêu cũng không thể xác định nơi này rốt cuộc có phải là La Ma giới hay không? Hơn nữa, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng xảy ra trước mặt Lăng Tiêu, hắn không biết làm sao trở về. Truyền tống trận kia thoạt nhìn rất giống một truyền tống trận một chiều!

Chuyện này thoạt nhìn có chút không ổn, Lăng Tiêu cũng rất tiếc. Tuy nhiên may mà tính tình hắn lạnh đạm, người tu chân Đại Thừa kỳ có thể ngao du rất lâu trong vũ trụ, cho nên Lăng Tiêu cũng không quá mức buồn bực lắm.

Âm thanh kêu cứu kia, từ lúc Lăng Tiêu đi vào nơi này, cũng không còn nghe thấy, tuy rằng trong lòng Lăng Tiêu có chút tò mò nhưng vẫn muốn biết rõ mọi thứ trước mắt rồi sau đó mới quyết định.

Rốt cục, Lăng Tiêu thấy một tấm bia đá bị vỡ thành hai đoạn.

Tấm bia đá này cũng rất lớn, cao chừng hơn vạn thước, mỗi một chữ đều cỡ trăm thước. hơn một nửa tấm bia đá bị gãy về phía sau. Trên mặt một nửa còn lại chữ viết cũng do năm tháng quá lâu mà trở nên có chút mơ hồ.

Tuy nhiên cũng có thể phân biệt, chữ trên đó lại khiến Lăng Tiêu có loại cảm giác hết đường xoay xở, vừa nhìn thấy, giống như đã từng gặp qua … Dường như đều nhận thức tất cả. Giống như văn tự của Tu Chân giới, nhưng khi nhìn kỹ thì bất cứ chữ gì hắn cũng không biết!

Hơn nữa chữ kia có phong cách cổ xưa mạnh mẽ, trên đó ẩn chứa áo nghĩa vô tận!

So với chữ trên tấm bia đá Lăng Tiêu dựng đứng ở sơn môn của Thục Sơn phái còn muốn sâu sắc, huyền bí hơn! Bên trong lại ẩn chứ thiên địa pháp tắc!

Lăng Tiêu nhìn mà cả kinh, đồng thời lập tức sinh ra kính sợ nơi này, cái gì gọi là Thần tích? Thần tích thật sự sẽ không sợ bị đánh bại, tổn hại … Không bao giờ khôi phục huy hoàng năm xưa … Cũng như trước không phải phàm nhân có thể khinh thường! Thần uy tràn ngập trên đó còn có thể mang đến áp lực khổng lồ tấn công thật lớn trên tinh thần tâm linh của người!

Đây mới gọi là thần tích!

Tiểu Yêu hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, đứng bên người Lăng Tiêu, Huyền Thiên hóa thành một người đàn ông trung niên đứng ở bên kia Lăng Tiêu, cũng không như trước đây khi thấy tiểu Yêu cũng là một dáng vẻ anh hai, ánh mắt thê lương vô cùng sâu sắc, sắc mặt nghiêm nghị, bỗng nhiên nhẹ giọng nói :
- Ta dường như cảm nhận được khí tức lưu lại đây của chủ nhân năm xưa!

Trong mắt tiểu Yêu tràn ngập lệ nóng, dường như nàng nhớ tới hết thảy mọi chuyện, một gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ bi thương, trên người phát tán ra một niềm bi ai khiến đạo tâm của Lăng Tiêu chậm rãi vận chuyển!

Lăng Tiêu không kiềm nổi nhìn thoáng qua tiểu Yêu. Không nghĩ tới, nơi này lại có thể khiến nàng sinh ra tình tự mãnh liệt như thế, không ngờ cũng có thể kéo đạo hữu tình của mình vận chuyển!

Tiểu Yêu nhìn thoáng qua Huyền Thiên, đột nhiên cười rộ lên, giống như là một trưởng bối lộ vẻ hiền từ khi thấy đứa bé bướng bỉnh!

- Tiểu tử kia, chủ nhân của ngươi năm đó đại chiến một trận với ta, chúng ta cùng đồng quy vu tận, Thần của hắn cũng sắp tiêu tan, mà ta … Ta cũng không khác lắm, quên bản thân mình là ai.

Lời nói của tiểu Yêu khiến Lăng Tiêu và Huyền Thiên cùng sửng sốt. Đôi mắt của Huyề n Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu Yêu, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, lắc đầu nói :
- Không, ngươi gạt ta! Năm đó chủ nhân mạnh mẽ tới cực hạn! Hắn căn bản không thể bị người ta giết chết!

Tiểu Yêu cười thản nhiên, không trả lời Huyền Thiên, tuy nhiên ở trên người tiểu Yêu đột nhiên xuất hiện một luồng khí chất cực kỳ cao ngạo! Khí chất lạnh lùng thanh cao kia, chống người ở ngoài ngàn dặm! Đồng thời còn mang theo khí tức phú quý bức người!

- Chủ nhân, người muốn xem chiến trường năm xưa hay không?
Tiểu Yêu hướng về phía Lăng Tiêu cười thản nhiên, bỗng nhiên nói.

… ….

Một vùng khe sâu lớn thoạt nhìn vô tận, phạm vi chừng hơn mười ngàn dặm, đập vào mắt cũng là đất chết! Khe sâu lớn đỏ rực, cảm thụ không được bất kì khí tức sinh mệnh gì!

- Đây là nơi ta chiến đấu cùng với chủ nhân Huyền Thiên, Không Huyền Tử.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Yêu dường như có chút phức tạp :
- Sự sụp đổ của La Ma giới không phải là chuyện mà ta có thể ngăn cản, khiến toàn bộ quy tắc của La Ma giới tan vỡ hết. Khi còn lại một mình ta thì ta thấy Không Huyền Tử, cường giả kia đến cùng thế giới với người.

- Không Huyền Tử?
Lăng Tiêu thì thào trong miệng, cảm giác cái tên đó giống như tu sĩ ở Tu Chân giới, nhưng Lăng Tiêu có thể xác định, mình chưa từng nghe nói qua tên này. Đây cũng không có gì kỳ quái. Hiện tại mình ở nơi này cũng tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, nhưng ở Tu Chân giới, ngoại trừ sư huynh đệ đồng môn thì có ai biết Lăng Tiêu là thần thánh phương nào chứ?

Vẻ mặt Huyền Thiên lại kinh ngạc nhìn tiểu Yêu, thất thanh nói :
- Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, lúc xưa chủ nhân ta gọi là Không Huyền Tử … Tiều Yêu, vậy ngươi … Ngươi … …
Khuôn mặt của Huyền Thiên vốn phát hoảng, lại trở nên có chút tái nhợt, môi hơi hơi run run, trong đôi mắt mất đi thần thái vốn có.

Lăng Tiêu thầm than một tiếng, mấy năm nay Huyền Thiên tuy rằng thường hay đùa giỡn vơi tiểu Yêu nhưng ở trong lòng hắn cũng rất thích người bạn cũng có linh hồn thể!

Hiện tại lại đột nhiên phát hiện, vốn người mình thích nhất chính là kẻ thù của chủ nhân quá khứ, không ngờ hai người còn đến mức đồng quy vu tận!

Làm sao Huyền Thiên có thể có tình ý gì chứ?

Tiểu Yêu thản nhiên cười, khuôn mặt rạng rỡ như hoa :
- Huyền Thiên, ta không phải là ta năm đó, ngươi hiểu chưa? Mặc dù ta không thích ngươi … …

- Hả … …
Huyền Thiên bị lời nói trực tiếp của tiểu Yêu đả kích rất thảm. Tuy nhiên cũng may hắn đã quen bị tiểu Yêu đả kích, chẳng những không mất mát, mà ngược lại còn có chút cao hứng :
- Ngươi nói là, ngươi không phải là kẻ thù của chủ nhân quá khứ của ta sao?

Tiểu Yêu chậm rãi gật đầu, ánh mắt có chút cô đơn, nhẹ giọng nói :
- Đúng vậy, chiến đấu giữa chủ thần, có rất nhiều lúc, có lẽ là vì các loại ích lợi, nhưng rất nhiều lúc thì không có lý do gì! Sống quá lâu, gặp nhau nhiều năm, đối với sinh tử … Sớm đã nhìn thấu! Hơn nữa, Thần … Sẽ không thực sự tử vong! Phương thức tàn khốc nhất chẳng qua là phong ấn Thần, thông qu vô tận năm tháng, chậm rãi luyện hóa, chậm rãi hấp thu Thần của hắn, khiến Thần quên mình từng là ai … Đây đã là sự trừng phạt khủng bố với Thần! Sự hùng mạnh của Thần hơn xa sự tưởng tượng của người khác! Cho nên, có rất nhiều lúc, chết … Đây là chữ rất khủng bố với rất nhiều người, nhưng tới chỗ Thần thì đó chỉ là một loại giải thoát.

Huyền Thiên gật gật đầu, hắn cũng có nhận thức với lời nói của tiểu Yêu. Bởi vì năm đó hắn thường xuyên cảm nhận loại trống vắng thật sâu trên người chủ nhân!

Chủ nhân năm xưa của Huyền Thiên chỉ dùng phân thân thì đã khiến Thanh Hà bị thương nặng, đủ để chứng thật thực lực mạnh mẽ.

Tiểu Yêu lấy tay chỉ một vùng khe sâu thật lớn màu đỏ, nói :
- Khe sâu màu đỏ này có một nửa, là do cơ thể của ta hóa thành! Một nửa khác … Chính là chủ nhân năm xưa của Huyền Thiên hóa thành!

Lăng Tiêu cũng im lặng không nói gì, không thể tưởng được chân tướng sự việc không ngờ là như thế này, càng không thể tưởng được bổn tôn của tiểu Yêu không ngờ là một sự tồn tại hùng mạnh như thế!

Tiều Yêu nói tiếp :
- Ta chỉ là một vị thần trong những thần linh năm xưa không tiêu tan, tiến vào trong một khối vẫn thạch, cuối cùng khối vẫn thạch kia rơi xuống Nhân giới, linh trí lúc đầu, ta căn bản cũng không biết ta là ai, chỉ đến lúc vừa rồi, ta mới biết được ta cũng có một thời quá khứ huy hoàng … Đó chỉ có thể đại biểu cho quá khứ. Chủ nhân, cho dù ta là gì đi nữa, nhưng hiện tại … Ta chỉ là một kiếm linh của ngài! Sau khi chủ nhân hoàn toàn luyện hóa thân kiếm thì đã ta đã được thu làm bản mạng pháp bảo của ngài rồi chứ?

Lăng Tiêu nhiều ít cũng không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, tiều Yêu sẽ đề xuất loại yêu cầu này, trong lòng đồng thời cảm động, cũng không kiềm nổi có chút nghi hoặc, năm xưa rốt cuộc là lực lượng gì có thể phá hủy La Ma giới thoạt nhìn có cường giả như rừng? Tuy nhiên tiểu Yêu dường như không muốn nhắc tới tình huống này, Lăng Tiêu cũng không muốn hỏi nhiều, gật gật đầu, sau đó nói :
- Tiểu Yêu, nếu như ngươi muốn , sau khi trở thành bản mạng pháp bảo của ta, trừ phi ta chết, nếu không ngươi mãi mãi không thể phản bội ý gì của ta!

Tiểu Yêu cười :
- Chủ nhân, tiểu Yêu chưa từng nghĩ tới phản bội người.

Thân thể Huyền Thiên hóa thành một luồng lưu quang, bắn về phương xa, trong không khí tản ra một luồng khí tức tràn ngập bi thương. Lăng Tiêu biết, Huyền Thiên đang tiến hành cố gắng cuối cùng mà thôi.

Lúc này đôi mắt của tiểu Yêu bỗng nhiên thoáng ngưng, quay về phía Lăng Tiêu nói :
- Chủ nhân, trong thân thể hóa thành sơn cốc của tiểu Yêu, còn có một số thần linh, ngài hấp thu đi. Đây chính là chỗ tốt rất lớn khi ngài ngưng tụ thần cách, trong đó … Có lĩnh ngộ pháp tắc đối với thiên đạo!

Tiểu Yêu nói xong, cũng hóa thành một luồng quang mang màu đỏ, bay đến một vị trí. Lăng Tiêu thấy một vùng lớn màu đỏ ở trung tâm thung lũng, có một khu vực màu trắng. Nhìn từ trên bầu trời thì nó chỉ khoảng móng tay, khi rơi xuống thì thấy nơi này chính là một hồ lớn hình vòng tròn, phạm vi ước chừng hơn mười dặm!

- Chính là nơi này!
Âm thanh tiểu Yêu hơi có chút run rẩy, đột nhiên mang theo một luồng phẫn nộ tràn ngập, hóa thành một luồng quang mang màu đỏ, không đợi Lăng Tiêu phản ứng lại, liền thấy một luồng quang mang màu đỏ mạnh mẽ chiếu vào giữ hồ lớn!

Thình thịch!

Một đoàn bọt nước ngút trời mạnh mẽ bắn lên trên bầu trời. Đoàn bọt nước kia cao khoảng chừng hơn ngàn thước!

Một con quái vật khổng lồ, giống như một con rồng lớn, mở chiếc miệng to như bồn máu, hóa thành kiếm khí hướng tới tiểu Yêu, vô cùng hung ác nuốt tới!

- Muốn chết!

Trong không khí truyền đến tiếng quát nhẹ của tiểu Yêu :
- Dám cướp thần linh của ta, hôm nay La Ma giao … Hôm nay, ta muốn kết thúc với ngươi! Nếu ngươi chủ động giao ra tơ La Ma Hồng Kim thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

- Ha … Ha … Ha … Ha!

Vài tiếng cười to bén nhọn chói tai vang lên như tiếng sấm trong không khí. Âm thanh kia nghe ra khiến cho người ta có loại cảm giác muốn điên lên.

- Ta đang nghĩ là ai … Hóa ra là công chúa cuối cùng trong truyền thuyết của La Ma giới, nàng không phải đã chết sao? Làm sao đã trở lại? Còn yếu đến như vậy, nàng còn có tư cách gì … Dám nói như thế với ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện