- Lăng Tiêu kính chào Thu đại soái.
Vẻ mặt Lăng Tiêu trở nên nghiêm nghị, hành lễ với lão già, đôi chút không vui vừa nãy đã sớm biến mất không còn. Đối mặt với người đã từng lập vô số công lao cho Đế quốc, giữ sự kính trọng là chuyện nên làm:
- Gia phụ Lăng Thiên Khiếu thường xuyên nhắc đến đại soái trước mặt tiểu tử.
Lăng Tiêu cũng không nhiều lời, hắn tin rằng lão già nhất định có thể hiểu được tâm ý của hắn.

- Lăng Thiên Khiếu? Ha ha, tiểu tử đó bây giờ không phải đã là tướng quân sao?
Ánh mắt lão già có chút nhớ lại, lập tức liền cười nói:
- Vũ Đồng, học sinh của cháu rất không tồi. Không ngờ có thể lấy tư chất của người bị thiên mạch mà chống cự được ba phần áp lực của ta. Trong toàn bộ Học viện Đế quốc này cũng không có người thứ hai như vậy.

Thượng Quan Vũ Đồng gật gật đầu, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu cũng có chút vui mừng. Mặc kệ nói như thế nào, nếu có người biết Lăng Tiêu không ngờ được lão già ẩn cư trong Học viện Đế quốc khen ngợi, chỉ sợ đều ghen tị đến chết.

Nếu Lăng Tiêu muốn nhập ngũ, chỉ bằng lời nói của Thu đại soái, tuyệt đối có thể làm cho hắn giảm đi mười năm phấn đấu. Ngay cả đương kim Quốc vương đều nể mặt Thu đại soái, còn chưa nói đến con trai của Thu đại soái là Thu Kiến Hoa cũng đã là viện trưởng của Học viện Đế quốc cái nôi đào tạo nhân tài cho Đế quốc.

- Được rồi, người già không thích nghe những lời nói nhảm.
Lão già Thu Thần gật đầu với Lăng Tiêu:
- Vũ Đồng nói cháu biết y thuật, vậy cho lão già này nhìn xem đi?

Lăng Tiêu đi tới trước, cũng không khách khí nói với lão già:
- Đại soái có thể đưa tay ra không?

- Nếu không chê, thì gọi ta là Thần gia gia như con bé Vũ Đồng là được. Đừng gọi đại soái, ta đã không còn là như vậy từ lâu rồi.
Thu Thần lơ đễnh nói, đối với cách gọi "Đại nguyên soái này" dường như đã hoàn toàn phai nhạt.

Lăng Tiêu gật đầu, sau đó đặt ba ngón tay lên mạch ông già. Thực ra, vừa nãy Lăng Tiêu đã đại khái nhìn ra hai chân ông già đã gặp một căn bệnh kỳ lạ. Đầu tiên là cơ thể héo rút, bây giờ đã lan sang kinh mạch. Đợi đến khi kinh mạch hoàn toàn héo rút, ông già cho dù không chết cũng là một phế nhân.

Mặc kệ từng có tu vi cao đến đâu, một khi kinh mạch không thông đều sẽ bị hạn chế rất nhiều năng lực. Giống như Vương Siêu chỉ có một tay bị bế tắc đã làm thực lực của hắn giảm mạnh. Huống chi kinh mạch hai chân Thu Thần đang héo rút, còn có thể giữ được thực lực như lúc này có thể nói đã là một kỳ tích.

Hơn nữa, loại bệnh như Thu Thần một khi phát tác sẽ rất đau đớn, làm cho người ta có suy nghĩ sống không bằng chết.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Tiêu kính trọng ông già này. Rất nhiều lúc, chết cũng không phải là một chuyện khó khăn, ngược lại sống mà chịu đựng đau đớn lớn như vậy mới cần có nghị lực kiên cường.

- Bệnh của Thần gia gia, hẳn là đã rất nhiều năm?
Lăng Tiêu một bên thông qua bắt mạch cảm nhận một ít tình huống bên trong cơ thể ông già, một bên nhẹ nhàng hỏi.

Thu Thần thở dài một tiếng, vẻ mặt già nua nổi lên thần sắc khó hiểu, nói:
- Đúng vậy, có lẽ đã mười năm.
Thượng Quan Vũ Đồng lúc này bỗng nhiên trở nên rất nhu thuận, khẽ cười nói:
- Thần gia gia, cháu đi làm mấy món mà người thích nhất. Hai người cứ từ từ làm.
Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài. Rất nhanh dưới tầng truyền đến tiếng nói chuyện của Thượng Quan Vũ Đồng và Phúc Bá.

Thu Thần lúc này lại nói:
- Thực ra bệnh này của ta đã tìm không ít danh sư đến xem, đều không nhìn ra nguyên nhân. Có ngự y cung đình là Dược Sư cấp năm nói ta là biểu hiện của trúng độc, nhưng lại không có cách nào điều tra rõ là độc gì. Đám thầy thuốc khác đều nói là do lão phu tu luyện không cẩn thận mà thành.
Thu Thần nói xong, mắng một tiếng:
- Đám lang băm này, kiếm kỹ gia truyền của lão tử đã truyền mấy trăm năm vẫn không có vấn đề gì. Con cháu lão phu tu luyện cũng không có vấn đề gì. Bọn chúng không hiểu liền nói hươu nói vượn. Còn có người nói ta là bị báo ứng vì giết chóc quá nhiều. Con bà nó.

- Á...
Lăng Tiêu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ông già mặt không đổi sắc, vẫn có phong độ quý tộc. Nếu không phải vừa rồi rõ ràng nghe thấy, Lăng Tiêu còn nghi ngờ là tai mình có phải có vấn đề, đây mới là quý tộc chân chính. Lăng Tiêu trong lòng tán thưởng một câu: "Ngay cả mắng người cũng có cá tính"

Bệnh của Thu Thần cũng không truyền ra ngoài. Trên thực tế là sau khi Thu Thần từ chức Đế quốc Binh Mã Đại Nguyên Soái mới nhiễm bệnh.

Nói tiếp cũng có chút khó tin, một Ma Kiếm Sư cường đại sống trên trăm tuổi cũng là chuyện bình thường, nếu bị bệnh đã là việc rất khó tin, sao lại đột nhiên mắc phải căn bệnh này, cũng khó trách có người đoán lung tung.

Lăng Tiêu đứng dậy, sau đó nói:
- Tuy rằng chậm chút, nhưng cũng không phải không có cách cứu chữa.

- A?
Thu Thần sửng sốt. Ông già vốn không hề hy vọng vào Lăng Tiêu. Thật không phải là khinh thường Lăng Tiêu, nhưng tuổi của hắn mới là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, cho dù Lăng Tiêu bắt đầu học y từ trong bụng mẹ cũng chỉ mới có mười bốn, mười lăm năm tuổi nghề. Ngay cả Dược Sư đầu bạc trắng cũng không có biện pháp, Lăng Tiêu sao có thể chữa trị chứ? Hơn nữa, Lăng Tiêu lại là công tử của nhà Lăng Thiên Khiếu, một con cháu nhà quý tộc không ngờ có thể chống cự được áp lực cường đại của mình như vậy đã làm cho Thu Thần cảm thấy rất kinh ngạc. Bây giờ hắn lại còn nói có thể chữa hết bệnh của mình, Thu Thần lắc đầu cười.

- Sao, ngài không tin?
Lăng Tiêu cười nói một câu, lập tức đơn giản nói ra bệnh trạng của Thu Thần lúc mới phát bệnh.

Vẻ mặt không một gợn sóng của ông già rốt cuộc thay đổi, liên tục gật đầu, bởi vì cậu bé này nói quá đúng.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp:
- Cậu nhóc, nếu cậu có thể chữa hết bệnh cho gia phụ, tất cả mọi chuyện trong Học viện Đế quốc, ta đều có thể giải quyết giúp cậu.
Theo giọng nói, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người này dáng người cao lớn, khí độ thong dong, mặt mũi uy nghiêm, tuy nhiên giờ phút này trong mắt lại mang theo sự hưng phấn tột độ.

Phía sau, Thượng Quan Vũ Đồng nghe thấy vội chạy tới. Thượng Quan Vũ Đồng cung kính gọi:
- Viện trưởng.

- Đồng nha đầu, đây là trong nhà, gọi là là Thu thúc thúc là được rồi.
Người đàn ông trung niên ôn hòa cười với Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu:
- Cậu thực sự có biện pháp chữa khỏi cho cha ta?

Lăng Tiêu đã sớm biết vị viện trưởng truyền kỳ của Học viện Đế quốc. Chẳng những biết mà còn khá quen thuộc, bởi vì viện trưởng Thu Kiến Hoa có quan hệ rất tốt với phụ thân Lăng Thiên Khiếu của mình. Lúc trước Lăng Tiêu là người bị thiên mạch nhưng có thể vào học trong Học viện Đế quốc ít nhiều là do viện trưởng Thu Kiến Hoa hỗ trợ. Nếu không Học viện Đế quốc không thể nào nhận hắn. Dù cho hắn là công tử của tướng quân cũng không được.

- Viện trưởng, biện pháp thì có.
Lăng Tiêu bình tĩnh nói:
- Chẳng qua cần dược liệu rất đặc thù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện