Ồ!
Toàn bộ đại sảnh hội đấu giá chợt im lặng như tờ, vô số ánh mắt đều bắn về phía lô ghế trên lầu hai nơi truyền đến tiếng nói.
Vân Na nhìn Diệp Kinh Tâm vừa ra giá đang há miệng muốn nói cái gì lại ngậm lại, khẽ lắc đầu dáng không cam lòng ngồi lặng người tại chỗ.
Cuồng Chiến lại phẫn nộ nói:
- Phó đoàn trưởng Kinh Tâm, ngươi, ngươi làm như vậy sẽ khiến kẻ địch phát hiện. Một khi để cho đối phương cảnh giác, muốn bắt được chúng đúng là còn khó hơn lên trời!
"Hừ!" Diệp Kinh Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thoáng qua Cuồng Chiến đầy vẻ khinh thường cười lạnh nói:
- Lá gan ta không có nhỏ như vậy! Ta chỉ biết đây là thứ dùng để đổi lấy tính mệnh của huynh đệ ta!
Cuồng Chiến bị tức đến nghẹn thở ngồi phệt xuống.
Lúc này Hoàng Phủ Thương Tùng ở phía dưới đúng là cực kỳ cao hứng trong lòng, thầm nghĩ: "Mình đã nhiều năm không tự tay chủ trì bán đấu giá, xem ra bảo đao cũng chưa cùn đấy!". Lão hắng giọng, nói:
- Một vạn kim tệ, một lần! Một vạn kim tệ hai lần, Một vạn kim tệ. Ba lần!
"Cheng" một tiếng, tiếng búa gõ lên bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo truyền khắp phòng đấu giá:
- Định giá!
Phía dưới rất nhiều người đều thì thào khe khẽ, nhiều người biết giá trị của ma thú, đều cho rằng bỏ ra một vạn kim tệ để mua con ma thú này có hơi cao, thật ra giá hơn năm nghìn nhiều kim tệ là vừa, trả cao hơn thì có phần không đáng. Nếu bọn họ biết có người muốn mua con ma thú này là để đem chôn cùng với huynh đệ của mình, sợ là phải mắng to cho hành vi phá gia bại sản đó.
Diệp Vi Ny khẽ nhíu đôi mày thanh tú nhìn Lăng Tiêu, có vẻ lo lắng nói:
- Con Ma thú bậc bốn này thật ra không nên lấy ra bán đấu giá, ta không yên tâm. Trong đám người có mặt hôm nay, có thể có Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, như vậy chúng ta phải bị phiền toái rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Đừng lo lắng, chúng không nhận ra chúng ta đâu, cẩn thận một chút là được. Đế đô cũng không giống các chỗ khác, chỉ cần không bị nhìn thẳng mặt, ta tin rằng sẽ tránh được bọn chúng.
Trận mở màn giành được thắng lợi, tinh thần Hoàng Phủ Thương Tùng càng phấn khởi hơn lên, mỉm cười nhìn bên dưới, sau đó nói:
- Kế tiếp, con ma thú này... nó... đến từ một trong những cấm địa của đại lục, dãy Thánh Sơn Phạm Đế Á Tuyết Sơn!
Lời vừa nói ra, rất nhiều người phía dưới không kìm nổi đều cả kinh hô lên. Thánh Sơn! Tuy rằng cái tên thoạt nghe rất thần thánh cao quý, nhưng trên thực tế ở trong lòng vô số người, Thánh Sơn không khác gì với địa ngục! Nơi đó ma thú hoành hành, khí hậu ác liệt, địa hình phức tạp, nếu nói khu rừng rậm của Phạm Đế Á Tuyết Sơn kia là chỗ dã thú chọn người để ăn, như vậy dãy núi Thánh Sơn đúng là một chỗ khủng khiếp, ác ma ăn tươi nuốt sống con người không bỏ thừa một mảnh xương!
Không ngờ có người, có thể từ dãy núi Thánh Sơn lấy ra được Ma thú bậc năm. Trời ạ, là Ma Kiếm Sư sao? Chỉ sợ cho dù là Ma Kiếm Sư cũng chưa chắc có thể thoải mái mang Ma thú bậc năm từ bên trong Thánh Sơn ra ấy chứ? Ở nơi đó đúng là có Ma thú bậc chín thường lui tới!
Isa vốn đang vô cùng buồn chán dường như sắp ngủ gật. Hôm nay ông nội dẫn nàng từ học viện tới đây, nói là muốn để cho nàng tiếp xúc mở mang kiến thức, thật ra trong lòng Isa hiểu rõ, ông nội chính là muốn nàng gần gũi với Tần Khang nhiều hơn.
Nàng và Tần Khang biết nhau từ thuở nhỏ, nhưng Isa vốn tính hay e thẹn, rất ít trò chuyện với Tần Khang, càng không nói là có giao tình sâu đậm, vì thế đối với sự an bài của ông nội hơi có chút bất đắc dĩ.
Cũng may nàng là người tốt bụng, con nhà gia giáo, trong lòng tuy bất mãn cũng không lộ ra ngoài mặt. Con Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn mới đấu giá kia cũng không khiến nàng kích động bao nhiêu. Ma thú bậc bốn tuy rằng rất khó săn bắt nhưng gia tộc của Isa cũng không thiếu thứ này.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Thương Tùng đại sư vừa nói tới con ma thú này đến từ Thánh Sơn Phạm Đế Á Tuyết Sơn, lập tức tinh thần của Isa bừng tỉnh, hô hấp thậm chí đều có hơi dồn dập lên, trong lòng phập phồng không ổn định, hình như sắp tẩu hỏa nhập ma: "Lăng Tiêu ca ca, là huynh giết nó đúng không? Nhất định là huynh! Isa tin rằng huynh nhất định có thể sống quay về!"
Trong lô ghế kia, người trung niên mặc cẩm y nghe nói tới Thánh Sơn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hình như nhớ lại điều gì, quay sang người trẻ tuổi bên cạnh cười nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người tài ba trong thiên hạ không ít, lúc này ngươi mở mang kiến thức rồi chứ? Cũng không phải chỉ có ta mới có thể từ trong đó đem ra Ma thú bậc năm!
Người trẻ tuổi nhướng hàng mi dài, trên mặt hơi lộ ra vài phần khinh thường:
- Không chừng đã chết không biết bao nhiêu người rồi.
Người trung niên liền than nhẹ một tiếng, lắc đầu:
- Ngươi đó, tính tình giống hệt như ta năm xưa, lúc nào cũng xem thường anh hùng thiên hạ. Có một ngày ngươi sẽ phát hiện: thực ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy bầu trời chỉ lớn bằng bàn tay!
Người trẻ tuổi khẽ cúi đầu không nói tiếp nữa, chỉ có điều vẻ không phục trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Trong góc sáng của đại sảnh bán đấu giá, người áo đen đội nón tre thì thào tự nói:
- Thánh Sơn? Có hứng thú rồi!
Hoàng Phủ Thương Tùng không hổ là cấp đại sư bán đấu giá, nói ba điều bảy chuyện thế là làm cho bầu không khí ở hiện trường liền trở thành vô cùng sôi động, phía dưới không ít người kêu lên:
- Đại sư, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói mau là con ma thú gì đi!
Còn có người gào lên:
- Ngài đừng nói là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng nha!
Phía dưới truyền đến một tràng tiếng cười ồ. Ma thú bậc năm đã đủ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nhất là xuất ra từ Thánh Sơn, càng không nói tới Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thuộc vào loại ma thú hệ phi hành. Cho dù là Ma Kiếm Sư có thể phi hành cũng không muốn đối mặt với nó. Số lượng Ma Kiếm Sư trên toàn Đế quốc Lam Nguyệt cũng có hạn, có thể săn bắt được Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng gần như cũng không cần đưa nó đến đây để bán đấu giá.
Còn trong lô ghế của Diệp Hàn Tâm kia, bầu không khí nơi đây ngưng trọng làm cho người ta hít thở không thông.
Lúc này ngay cả Cuồng Chiến đều gần như rơi vào tuyệt vọng câm như hến, người bán đấu giá những con ma thú hôm nay, nhất định có quan hệ rất lớn với hai người Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đang tìm kia!
Thế nhưng có một điều khiến cho ngay cả Diệp Kinh Tâm cũng trầm mặc xuống.
Đối phương không ngờ có thể săn giết được Ma thú bậc năm! Cái này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là kẻ giết chết Thân Khắc và các đội viên đó rất có thể là một Ma Kiếm Sư! Hơn nữa không chừng còn là Ma Kiếm Sư bậc cao!
Người như vậy... làm sao đoàn Cuồng Đồ cấp bảy nho nhỏ này có thể trêu chọc tới? Báo thù ư? Chọc giận tới người ta, một người một kiếm có thể san bằng hết thảy đoàn lính đánh thuê rồi!
Tính kế ư? Lại nói đùa à, đừng nói đối phương như Thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù là đứng trước mặt ngươi, đối mặt với nhân vật thực lực mạnh mẽ như thế, âm mưu quỷ kế của ngươi lại có tác dụng gì? Diệp Kinh Tâm nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi vồng lên cắn răng nói:
- Cho dù có chết, ta cũng nhất định phải báo thù!
Trả lời hắn là sự im lặng của ba người như chết rồi kia.
Ở trên đài, Hoàng Phủ Thương Tùng đầy vẻ tươi cười, dùng giọng thật thu hút nói:
- Con ma thú thứ hai bán đấu giá hôm nay, đúng là đến từ chủ sơn của dãy núi Phạm Đế Á Tuyết Sơn, Thánh Sơn.
Phía dưới mọi người đều như ngừng nhịp thở, mọi ánh mắt đều đứng tròng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thương Tùng trên đài.
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng!
Hoàng Phủ Thương Tùng như là kích động đến phát cuồng, mặt đỏ tai hồng dùng giọng hưng phấn nhất tuyên bố.
Toàn đại sảnh kể cả trong các lô ghế, tất cả mọi người đều "ồ" lên, đến ngay cả người trung niên mặc hoa phục khí độ ung dung trầm ổn kia cũng đều nhảy dựng lên, cả kinh nói:
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, bậc năm? Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Isa nắm chặt nắm tay, vẻ mặt đầy hưng phấn: "Nhất định là ca ca Lăng Tiêu, nhất định là huynh ấy!"
Diệp Hàn Tâm thở một hơi dài, ngồi phệt xuống ghế, hai mắt như mất thần, vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao có thể bắt được tên cừu gia kia, thế mà bây giờ ý tưởng duy nhất chính là làm thế nào để Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn tránh thoát được độc thủ của đối phương. Còn như cái đám đang truy nã kia nếu không lập tức gọi trở về, lỡ như gặp phải đối phương nhất định là tai ương ngập đầu!
Hoàng Phủ Thương Tùng không dông dài nữa, tuyên bố thẳng ra:
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, giá khởi điểm: Bốn vạn kim tệ!
Toàn bộ đại sảnh hội đấu giá chợt im lặng như tờ, vô số ánh mắt đều bắn về phía lô ghế trên lầu hai nơi truyền đến tiếng nói.
Vân Na nhìn Diệp Kinh Tâm vừa ra giá đang há miệng muốn nói cái gì lại ngậm lại, khẽ lắc đầu dáng không cam lòng ngồi lặng người tại chỗ.
Cuồng Chiến lại phẫn nộ nói:
- Phó đoàn trưởng Kinh Tâm, ngươi, ngươi làm như vậy sẽ khiến kẻ địch phát hiện. Một khi để cho đối phương cảnh giác, muốn bắt được chúng đúng là còn khó hơn lên trời!
"Hừ!" Diệp Kinh Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thoáng qua Cuồng Chiến đầy vẻ khinh thường cười lạnh nói:
- Lá gan ta không có nhỏ như vậy! Ta chỉ biết đây là thứ dùng để đổi lấy tính mệnh của huynh đệ ta!
Cuồng Chiến bị tức đến nghẹn thở ngồi phệt xuống.
Lúc này Hoàng Phủ Thương Tùng ở phía dưới đúng là cực kỳ cao hứng trong lòng, thầm nghĩ: "Mình đã nhiều năm không tự tay chủ trì bán đấu giá, xem ra bảo đao cũng chưa cùn đấy!". Lão hắng giọng, nói:
- Một vạn kim tệ, một lần! Một vạn kim tệ hai lần, Một vạn kim tệ. Ba lần!
"Cheng" một tiếng, tiếng búa gõ lên bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo truyền khắp phòng đấu giá:
- Định giá!
Phía dưới rất nhiều người đều thì thào khe khẽ, nhiều người biết giá trị của ma thú, đều cho rằng bỏ ra một vạn kim tệ để mua con ma thú này có hơi cao, thật ra giá hơn năm nghìn nhiều kim tệ là vừa, trả cao hơn thì có phần không đáng. Nếu bọn họ biết có người muốn mua con ma thú này là để đem chôn cùng với huynh đệ của mình, sợ là phải mắng to cho hành vi phá gia bại sản đó.
Diệp Vi Ny khẽ nhíu đôi mày thanh tú nhìn Lăng Tiêu, có vẻ lo lắng nói:
- Con Ma thú bậc bốn này thật ra không nên lấy ra bán đấu giá, ta không yên tâm. Trong đám người có mặt hôm nay, có thể có Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, như vậy chúng ta phải bị phiền toái rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Đừng lo lắng, chúng không nhận ra chúng ta đâu, cẩn thận một chút là được. Đế đô cũng không giống các chỗ khác, chỉ cần không bị nhìn thẳng mặt, ta tin rằng sẽ tránh được bọn chúng.
Trận mở màn giành được thắng lợi, tinh thần Hoàng Phủ Thương Tùng càng phấn khởi hơn lên, mỉm cười nhìn bên dưới, sau đó nói:
- Kế tiếp, con ma thú này... nó... đến từ một trong những cấm địa của đại lục, dãy Thánh Sơn Phạm Đế Á Tuyết Sơn!
Lời vừa nói ra, rất nhiều người phía dưới không kìm nổi đều cả kinh hô lên. Thánh Sơn! Tuy rằng cái tên thoạt nghe rất thần thánh cao quý, nhưng trên thực tế ở trong lòng vô số người, Thánh Sơn không khác gì với địa ngục! Nơi đó ma thú hoành hành, khí hậu ác liệt, địa hình phức tạp, nếu nói khu rừng rậm của Phạm Đế Á Tuyết Sơn kia là chỗ dã thú chọn người để ăn, như vậy dãy núi Thánh Sơn đúng là một chỗ khủng khiếp, ác ma ăn tươi nuốt sống con người không bỏ thừa một mảnh xương!
Không ngờ có người, có thể từ dãy núi Thánh Sơn lấy ra được Ma thú bậc năm. Trời ạ, là Ma Kiếm Sư sao? Chỉ sợ cho dù là Ma Kiếm Sư cũng chưa chắc có thể thoải mái mang Ma thú bậc năm từ bên trong Thánh Sơn ra ấy chứ? Ở nơi đó đúng là có Ma thú bậc chín thường lui tới!
Isa vốn đang vô cùng buồn chán dường như sắp ngủ gật. Hôm nay ông nội dẫn nàng từ học viện tới đây, nói là muốn để cho nàng tiếp xúc mở mang kiến thức, thật ra trong lòng Isa hiểu rõ, ông nội chính là muốn nàng gần gũi với Tần Khang nhiều hơn.
Nàng và Tần Khang biết nhau từ thuở nhỏ, nhưng Isa vốn tính hay e thẹn, rất ít trò chuyện với Tần Khang, càng không nói là có giao tình sâu đậm, vì thế đối với sự an bài của ông nội hơi có chút bất đắc dĩ.
Cũng may nàng là người tốt bụng, con nhà gia giáo, trong lòng tuy bất mãn cũng không lộ ra ngoài mặt. Con Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn mới đấu giá kia cũng không khiến nàng kích động bao nhiêu. Ma thú bậc bốn tuy rằng rất khó săn bắt nhưng gia tộc của Isa cũng không thiếu thứ này.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Thương Tùng đại sư vừa nói tới con ma thú này đến từ Thánh Sơn Phạm Đế Á Tuyết Sơn, lập tức tinh thần của Isa bừng tỉnh, hô hấp thậm chí đều có hơi dồn dập lên, trong lòng phập phồng không ổn định, hình như sắp tẩu hỏa nhập ma: "Lăng Tiêu ca ca, là huynh giết nó đúng không? Nhất định là huynh! Isa tin rằng huynh nhất định có thể sống quay về!"
Trong lô ghế kia, người trung niên mặc cẩm y nghe nói tới Thánh Sơn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hình như nhớ lại điều gì, quay sang người trẻ tuổi bên cạnh cười nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người tài ba trong thiên hạ không ít, lúc này ngươi mở mang kiến thức rồi chứ? Cũng không phải chỉ có ta mới có thể từ trong đó đem ra Ma thú bậc năm!
Người trẻ tuổi nhướng hàng mi dài, trên mặt hơi lộ ra vài phần khinh thường:
- Không chừng đã chết không biết bao nhiêu người rồi.
Người trung niên liền than nhẹ một tiếng, lắc đầu:
- Ngươi đó, tính tình giống hệt như ta năm xưa, lúc nào cũng xem thường anh hùng thiên hạ. Có một ngày ngươi sẽ phát hiện: thực ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy bầu trời chỉ lớn bằng bàn tay!
Người trẻ tuổi khẽ cúi đầu không nói tiếp nữa, chỉ có điều vẻ không phục trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Trong góc sáng của đại sảnh bán đấu giá, người áo đen đội nón tre thì thào tự nói:
- Thánh Sơn? Có hứng thú rồi!
Hoàng Phủ Thương Tùng không hổ là cấp đại sư bán đấu giá, nói ba điều bảy chuyện thế là làm cho bầu không khí ở hiện trường liền trở thành vô cùng sôi động, phía dưới không ít người kêu lên:
- Đại sư, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói mau là con ma thú gì đi!
Còn có người gào lên:
- Ngài đừng nói là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng nha!
Phía dưới truyền đến một tràng tiếng cười ồ. Ma thú bậc năm đã đủ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nhất là xuất ra từ Thánh Sơn, càng không nói tới Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thuộc vào loại ma thú hệ phi hành. Cho dù là Ma Kiếm Sư có thể phi hành cũng không muốn đối mặt với nó. Số lượng Ma Kiếm Sư trên toàn Đế quốc Lam Nguyệt cũng có hạn, có thể săn bắt được Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng gần như cũng không cần đưa nó đến đây để bán đấu giá.
Còn trong lô ghế của Diệp Hàn Tâm kia, bầu không khí nơi đây ngưng trọng làm cho người ta hít thở không thông.
Lúc này ngay cả Cuồng Chiến đều gần như rơi vào tuyệt vọng câm như hến, người bán đấu giá những con ma thú hôm nay, nhất định có quan hệ rất lớn với hai người Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đang tìm kia!
Thế nhưng có một điều khiến cho ngay cả Diệp Kinh Tâm cũng trầm mặc xuống.
Đối phương không ngờ có thể săn giết được Ma thú bậc năm! Cái này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là kẻ giết chết Thân Khắc và các đội viên đó rất có thể là một Ma Kiếm Sư! Hơn nữa không chừng còn là Ma Kiếm Sư bậc cao!
Người như vậy... làm sao đoàn Cuồng Đồ cấp bảy nho nhỏ này có thể trêu chọc tới? Báo thù ư? Chọc giận tới người ta, một người một kiếm có thể san bằng hết thảy đoàn lính đánh thuê rồi!
Tính kế ư? Lại nói đùa à, đừng nói đối phương như Thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù là đứng trước mặt ngươi, đối mặt với nhân vật thực lực mạnh mẽ như thế, âm mưu quỷ kế của ngươi lại có tác dụng gì? Diệp Kinh Tâm nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi vồng lên cắn răng nói:
- Cho dù có chết, ta cũng nhất định phải báo thù!
Trả lời hắn là sự im lặng của ba người như chết rồi kia.
Ở trên đài, Hoàng Phủ Thương Tùng đầy vẻ tươi cười, dùng giọng thật thu hút nói:
- Con ma thú thứ hai bán đấu giá hôm nay, đúng là đến từ chủ sơn của dãy núi Phạm Đế Á Tuyết Sơn, Thánh Sơn.
Phía dưới mọi người đều như ngừng nhịp thở, mọi ánh mắt đều đứng tròng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thương Tùng trên đài.
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng!
Hoàng Phủ Thương Tùng như là kích động đến phát cuồng, mặt đỏ tai hồng dùng giọng hưng phấn nhất tuyên bố.
Toàn đại sảnh kể cả trong các lô ghế, tất cả mọi người đều "ồ" lên, đến ngay cả người trung niên mặc hoa phục khí độ ung dung trầm ổn kia cũng đều nhảy dựng lên, cả kinh nói:
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, bậc năm? Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Isa nắm chặt nắm tay, vẻ mặt đầy hưng phấn: "Nhất định là ca ca Lăng Tiêu, nhất định là huynh ấy!"
Diệp Hàn Tâm thở một hơi dài, ngồi phệt xuống ghế, hai mắt như mất thần, vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao có thể bắt được tên cừu gia kia, thế mà bây giờ ý tưởng duy nhất chính là làm thế nào để Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn tránh thoát được độc thủ của đối phương. Còn như cái đám đang truy nã kia nếu không lập tức gọi trở về, lỡ như gặp phải đối phương nhất định là tai ương ngập đầu!
Hoàng Phủ Thương Tùng không dông dài nữa, tuyên bố thẳng ra:
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, giá khởi điểm: Bốn vạn kim tệ!
Danh sách chương