Chờ sau khi Tạ Hiểu Yên đi rồi, Lăng Tiêu ngán ngẩm cười lạnh, quả thực là một... một nữ nhân cứ tự cho mình là đúng, có vẻ cũng quá coi trọng bản thân đây, cứ xinh đẹp là có thể như vậy sao? Trong các sư tỷ muội đồng môn của Thục Sơn trước đây, tùy tiện đưa ra một người, bất kể là dung mạo hay chỉ số thông minh, cũng sẽ không kém hơn so với nàng!

- Tự cho là đúng, thực là ếch ngồi đáy giếng.
Lăng Tiêu thản nhiên nói một câu, sau đó uốn mình một cái, cảm thấy thân thể dường như hơi bị tê cứng.

Mặc dù Tướng quân Lăng Thiên Khiếu đầu tư phần lớn những thu nhập từ thuế đất của cả gia đình vào trong quân đội của ông, nhưng trong tướng quân phủ vẫn luôn không thiếu các loại dược liệu quý báu. Trải qua mấy ngày chăm chút điều dưỡng, Lăng Tiêu cảm thấy nội thương đã tốt hơn rất nhiều, bắt đầu thử vận hành nội công tâm pháp của sư môn, không ngờ sau khi thử vài lần, thân thể cũng không có một chút phản ứng nào, đành phải chán nản vứt bỏ ý định.

Lúc này mới nghĩ đến trong trí nhớ còn sót lại, bản thân mình còn có cái ngoại hiệu kêu là phế vật... "Thiên mạch giả?" Lăng Tiêu thì thào tự nói:
- Thật là còn có chút phiền toái! Xem ra, trước hết đành phải làm lại nền tảng cơ thể mới có thể tu luyện được!

Kiếp trước Lăng Tiêu tuy là một tên đệ tử nội môn bình thường của Thục Sơn, nhưng có thể tiến vào Thục Sơn nội môn, không đứa nhỏ nào không có thiên phú thật tốt? Nếu đem Lăng Tiêu ở kiếp trước tới Thương Lan đại lục, thiên tài cỡ như Tạ Hiểu Yên so sánh với hắn, chẳng qua cũng chỉ là ánh sáng của đom đóm so với ánh trăng rằm mà thôi.

Lăng Tiêu cảm giác được rõ ràng, linh khí ở thế giới này, nếu so với tiên khí trấn môn của Thục Sơn có được còn dồi dào hơn mấy lần. Nếu còn ở kiếp trước, e rằng cũng không cần tới trăm năm, Lăng Tiêu đã có thể một bước tiến vào Nguyên Anh kỳ, trở thành người tu chân cuộc sống kéo dài vô hạn, có lẽ không cần tới một ngàn năm có thể vượt qua thiên kiếp, tu tới đại thừa bước vào tiên giới.

Ở Tu Chân Giới trước đây, tốc độ tu luyện cỡ này có lẽ là điều xưa nay vốn không dám tưởng tượng tới! Phải biết rằng, chính mình trước khi đến thế giới này đang quan sát tiền bối kia của sư môn độ kiếp, nghe nói là đã tu luyện hơn một vạn hai ngàn năm, Lăng Tiêu thậm chí không biết đó là đại sư tổ thứ mấy của mình. Ấy thế mà, tiền bối sư môn kia còn được xưng là là thiên tài tu luyện tuyệt thế vô song, cũng nên nhớ là lúc trước tu luyện khó khăn biết bao.

Đáng tiếc, bây giờ với thân thể quá yếu này, việc cấp bách trước mắt chính là phải tìm cho được tất cả các dược liệu để trúc cơ (xây dựng lại nền móng cho cơ thể), nhưng Lăng Tiêu cũng không biết những dược liệu đó có ở thế giới này hay không.

Có điều thoạt nhìn thế giới này cùng dường như không khác biệt lắm so với thế giới trước đây của mình, mà ngay cả tính danh dường như cũng giống nhau, có lẽ những dược liệu cần thiết cho việc trúc cơ này, cũng có thể tìm được đây? Đệ tử của Thục Sơn tuy rằng lấy kiếm tu là chính, nhưng việc luyện chế những đan dược đơn giản cũng là bài học nhập môn của mỗi kẻ tu luyện phải thực hiện, đâu phải cái gì cũng trông cậy vào sư phụ làm cho ngươi? Nói đùa sao, cho dù Lăng Tiêu là nội môn đệ tử, nhưng sư phụ của hắn có hơn một trăm ba mươi đồ đệ, làm sao có thể lo được chu đáo, cho nên, hãy tự lực cánh sinh đi.

Trong lòng Lăng Tiêu không khỏi cảm thấy may mắn, nếu chính mình không biết luyện chế đan dược, vậy thì cuộc sống đời này sợ là cũng chỉ có thể làm một người phú quý nhàn rỗi, cũng chỉ là một tên bị nguyền rủa và bị người ta coi thường mà thôi.

Không có thực lực, ở đâu cũng tệ hại không khác gì nhau!

Buổi tối, mẫu thân của Lăng Tiêu tự mang theo thức ăn đến thăm con trai, nhìn thấy con hơi ốm đi, đau lòng không nhịn được rơi lệ nói:
- Tiểu tam, đều là mẫu thân không tốt, không nên để cho con ước định mối hôn nhân đó. Con cũng không nên trách phụ thân, ông ấy chỉ là tính tình nóng nảy một chút, mẹ biết việc này có điều kỳ lạ, cũng là khổ cho con rồi.

- Mẫu thân, con không có việc gì.
Lăng Tiêu trong lòng sinh ra một mối thân thiết nồng nhiệt với mẫu thân, lời nói thốt ra, trong lòng mới chợt hiểu đây cũng là chấp niệm sẵn có của Lăng Tiêu kia lưu lại, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi yên tâm đi, nếu đã chiếm thân thể của ngươi, từ nay về sau mẫu thân của ngươi cũng là mẫu thân của ta, ta sẽ thay ngươi hiếu kính người thật tốt!"

Ở kiếp trước, Lăng Tiêu lớn lên trong hoàn cảnh không có tình thân, trong nội tâm thực sự là rất khát vọng đối với tình thân ruột thịt, tình bạn hữu và tình yêu. Cảm nhận được Lăng phu nhân tình thâm dạt dào, hơn nữa dung hợp trí nhớ của Lăng Tiêu lúc trước, vì thế tiếng gọi mẫu thân này, hắn kêu lên không có do dự chút nào.

Lăng phu nhân cho dù có thông minh lanh lợi đến đâu đi nữa, cũng không bao giờ nghĩ tới đứa con của mình đã thay đổi linh hồn. Đối với một người mẹ mà nói, đứa con có tiền đồ hay không thực ra không trọng yếu, chỉ cần có thể còn sống bình an yên ổn là tốt rồi, dựa vào thế lực của Lăng gia, dựa vào mấy huynh đệ tỷ muội xuất sắc của Lăng Tiêu, bảo đảm cho Lăng Tiêu một đời sống phú quý, căn bản không là vấn đề gì.

- Tiểu tam, con ăn cơm được là tốt rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Ta đã nói với phụ thân con, lúc này ông ấy cũng biết mình ra tay có hơi quá đáng, chỉ có điều việc hôn nhân đã hồi lại, sau này mẹ sẽ tìm cho con một cô nương xinh đẹp khác!
Khi Lăng thị nói câu này, đôi mắt hơi đỏ lên, quả thật cảm thấy uất ức thay con trai. Con nhỏ là từ máu thịt trên người mình sinh ra, bà hoàn toàn không tin là con của mình lại làm ra cái chuyện cầm thú này. Mà con trai mình ngay cả hai thị nữ Hoa Lan và Thu Nguyệt đến bây giờ vẫn còn là tấm thân xử nữ trong sạch đây, thị nữ trong tướng quân phủ người nào không phải là trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, bày sẵn như vậy không xơi, lại chạy tới làm chuyện phi lễ với vị hôn thê của mình? Điều đó có thể sao!

- Mẹ, việc hôn nhân hủy bỏ cũng hủy bỏ rồi, con cũng không quan tâm lắm.
Lăng Tiêu thản nhiên nói xong, sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi, mẹ, con định ngày mai sẽ đi học viện!

- A? Không được!
Lăng thị quả quyết cự tuyệt. Không nói đến thân thể con trai còn chưa khỏe hẳn, mà bây giờ tin đồn truyền lưu trong đế quốc học viện cũng tuyệt đối sẽ làm đứa con tâm cao khí ngạo từ thuở nhỏ chịu không nổi.

- Tiêu nhi, thương thế của con còn chưa khỏe, chờ một thời gian, ở nhà an tâm dưỡng thương vài tháng, được không?
Lăng thị năn nỉ.

Lăng Tiêu lắc đầu:
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con sẽ không quan tâm những lời đồn đại kia. Trong thân thể con chảy chính là dòng máu của Lăng gia, cho dù không thể đi xa trên con đường võ giả này, nhưng con của người cũng nhất định sẽ trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất! Còn nữa, con hiện tại thực lực không đủ, bị nữ nhân kia sỉ nhục, làm cho gia tộc hổ thẹn, nhưng sẽ có một ngày, con sẽ dùng cách thức của mình tự tay rửa sạch nổi nhục mà Lăng gia đã chịu!

- Tiêu nhi... Con trưởng thành rồi, mẹ thật vui mừng...
Nước mắt Lăng thị trào ra theo khóe mắt. Bà không nói không có nghĩa là không để bụng, Lăng gia thành danh đã bao nhiêu năm, chưa từng chịu đựng khuất nhục như thế, mà ngay cả các phu nhân quý tộc bình thường thường xuyên tìm tới nàng tham gia tụ hội, gần đây cũng không đến Lăng gia, thấy từ xa xa đã né tránh. Loại uất ức này, Lăng thị và trượng phu vẫn luôn lẳng lặng chịu đựng, chưa từng nghĩ tới tăng áp lực lên người đứa con nhỏ.

- Tốt!
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét to, làm Lăng thị bị dọa cho hoảng sợ, lấy tay ôm lấy ngực, hướng về tướng quân Lăng Thiên Khiếu đang đứng ở cửa kêu lên:
- Ông muốn hù chết ta à, lén lén lút lút!
Nói xong rất nhanh lau nước mắt nơi khóe mắt.

Lăng Thiên Khiếu một đời anh hùng, trên chiến trường có mỹ danh là quân thần, nhưng thường thường đối với người vợ này lại vừa kính vừa sợ, bằng không cũng sẽ theo lệ thường trong giới quý tộc thê thiếp thành đàn mà không hình thành được con đường chỉ có một người vợ như thế này.

Lăng Thiên Khiếu nhức đầu, đối mặt với người vợ yêu, vẻ uy nghiêm trên mặt hoàn toàn biến mất, sau đó nhìn Lăng Tiêu:
- Tên kia... tiểu tử thối, mày thật là giỏi, không hổ là dòng giống Lăng Thiên Khiếu ta!

Nói xong, dưới ánh mắt xám xịt như muốn giết người của người vợ, ông lập tức rất nhanh lách mình ra ngoài. Trên thực tế, Lăng Thiên Khiếu sợ là vợ con nhìn thấy đôi mắt của mình đo đỏ. Đứa con trai rốt cục trưởng thành biết chuyện rồi! Lăng Thiên Khiếu nhìn lên sao đêm mờ nhạt, hé miệng gầm lên một cách thầm lặng. Giờ khắc này, quân thần chỉ đổ máu trên chiến trường cũng đã rơi lệ.

Lăng thị lúc này bị trượng phu quấy rầy, cũng quên phản đối chuyện con trai đi học viện, chỉ nói đến:
- Xem phụ thân con kìa, đúng thật là già mà không để kính trọng!

Cảm nhận được phần vui sướng kia của cha mẹ làm cho Lăng Tiêu thực nặng trĩu trong lòng nhưng trên mặt lại mỉm cười. Trong lòng hắn vốn còn một chút ý oán giận đối với Lăng Thiên Khiếu cũng theo đó mà tiêu tan. Thiên hạ này thân thiết nhất chính là cha mẹ, Lăng Tiêu mang theo vài phần chua xót trong lòng, thầm hứa nhất định phải mau chóng tăng lên thực lực của mình! Ba ngàn hồng trần này không hề là ràng buộc đối với hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện