Lúc Lăng Tiêu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, chăn đắp trên người vẫn còn lưu lại một làn hương dịu nhẹ, nhìn căn phòng đơn giản mà sạch sẽ.
Thân mình vừa nhúc nhích đã cảm thấy mỏi nhừ nhưng tình hình bị thương đã khá hơn rất nhiều, Lăng Tiêu thầm cười khổ, vừa đi đến thế giới này chưa được bao lâu đã hai lần chịu nội thương, hắn lập tức nhớ đến lão già tên là Hải Thiên, trong lòng thầm phát ra lời thề: "không báo thù này thề không làm người!"
Lăng Tiêu lại hồi tưởng lại trận chiến hôm nay, nói tóm lại bản thân cũng thật quá sơ suất rồi!
Đầu tiên Lăng Tiêu muốn bảo tồn thực lực. Kiếm kỹ của mình không giống với kiếm kỹ trên đại lục Thương Lan này là một chuyện lớn, nếu để kẻ hữu tâm để ý thì với thực lực Lăng Tiêu bây giờ còn rất khó để chống lại người ta. Uy lực của Ma Kiếm Sĩ, xem như Lăng Tiêu đã được lãnh giáo rồi!
Hiện tại đừng nói là Ma Kiếm Sĩ, cho dù là Đại Kiếm Sư, Lăng Tiêu cũng chưa phải là đối thủ, lúc đó đúng là như cá nằm trên thớt rồi, cảnh này cũng không phải là điều hắn muốn thấy.
Hơn nữa, Lăng Tiêu hiểu biết rất ít đối với vũ khí phụ ma của thế giới này. Trong trí nhớ, vũ khí phụ ma cũng chỉ là một khái niệm mờ mịt mà thôi, ví dụ như phụ ma kiếm bậc hai của phụ thân Lăng Thiên Khiếu, trong ấn tượng của Lăng Tiêu, phụ thân vẫn xem nó như là bảo bối cần được nâng niu che chở, thậm chí hắn cũng mới chỉ thấy được có vài lần, đừng nói là đưa ra mà chơi đùa.
Thời điểm cùng Ô Lan Thác đối chiến, cảm giác được phụ ma kiếm bậc hai cũng chỉ như thế mà thôi, kiếm khí cũng không thể rời thân kiếm, chẳng qua nếu đối chiến lâu thì hơi sắc bén hơn một chút. Dựa vào các kiếm kỹ cùng công pháp mà hắn biết, muốn đánh bại Ô Lan Thác thì chỉ cần một chiêu là đủ.
Bên trong Thục Sơn kiếm pháp có một môn kiếm pháp rất có lai lịch thuộc ngoại môn cấp thấp, không cần linh lực cao thâm phối hợp, toàn bộ chỉ dựa vào kỹ xảo để đối địch, được xưng là phá hết võ học thiên hạ, đề cao tốc độ…. Tốc độ phán đoán cùng tốc độ ra tay.
Trong nháy mắt địch nhân ra tay, phát hiện sơ hở của đối phương, sau đó nhân lúc đối phương chưa kịp biến chiêu dùng tốc độ chế địch!
Tục truyền kiếm pháp này do một người ở thế tục giới gọi là Độc Cô Cầu Bại sáng tạo. Độc Cô Cầu Bại tung hoành cả giang hồ trong thế tục hơn ba mươi năm, giết khắp cửu châu, bại hết anh hùng, thiên hạ không ai kháng nổi, sau đó ẩn cư thâm cốc lấy chim chóc làm bạn. Hơn năm mươi tuổi, ông ta bỗng nhiên ngộ ra vô kiếm chi đạo, có thể bạch nhật phi thăng, trở thành một hiện tượng hiếm hoi trong tu chân giới.
Vào tu chân giới, Độc Cô Cầu Bại bái nhập làm môn hạ Thục Sơn, trở thành một ngoại môn đệ tử tầm thường vì rằng người thế tục ở tu chân giới dù hiếm nhưng không hẳn là không có, vả lại nếu so trụ cột thì bọn họ kém rất xa người tu luyện ở Thục Sơn từ nhỏ.
Nhưng Độc Cô Cầu Bại này lại là một ngoại lệ, sau khi Trúc Cơ chỉ cần gần bảy trăm năm mươi năm liền phi thăng, tiến vào Tiên giới, trở thành chuyện lạ làm chấn động cả tu chân giới suốt mấy trăm năm.
Thời đó linh khí tại tu chân giới đã không còn quá nồng đậm, vậy mà người này lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đắc đạo phi thăng, quả thực đã không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung, nếu không Lăng Tiêu chẳng phải là vô dụng trong vô dụng sao? Sự thật không như vậy, đã có thể vào nội môn của môn phái trên tu chân giới, không kể là ngộ tính hay căn cốt đều là một trong hàng vạn! Cho nên chỉ có thể nói Độc Cô Cầu Bại là tên biến thái, không thể dùng tiêu chuẩn thường nhân mà đánh giá được!
Tuy Độc Cô Cửu Kiếm - kiếm pháp Độc Cô Cầu Bại dùng khi ở thế tục - chỉ là kiếm pháp cấp thấp nhưng vẫn được trích lại để trong Tàng Thư các, coi như là một dạng hoài niệm, dù sao vị kiếm tu siêu cấp thiên tài kia cũng là Thục Sơn tiền bối.
Ở tu chân giới, lúc quyết đấu chủ yếu là dùng các loại đạo pháp, quan trọng là linh lực, cho dù kỹ xảo của ngươi có tài giỏi đến đâu mà người ta thi pháp khuân một ngọn núi đặt ngay trên người thì ngươi chỉ có thể….. chết!
Bởi vậy môn kiếm kỹ ở thế tục được xem là tuyệt học từ đấy về sau ở Thục Sơn không ai ngó ngàng tới.
Vì là nội môn đệ tử nên thủa nhỏ Lăng Tiêu có quyền xem tất cả sách trong Tàng Thư các. Hồi đó hắn cũng khá hứng thú loại kiếm kỹ này nên đã ghi tạc trong đầu nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng đến.
Thế mà giống như là trời định, từ trước tới nay Lăng Tiêu đều không nghĩ tới mình có thể đi qua một thế giới lạ lẫm, còn trở thành một kẻ không thể tu luyện nội lực – người bị thiên mạch, vì thế liền nhờ tới kiếm kỹ này.
Nhưng bất kể là luận bàn cùng Xuân Lan hay chiến đấu với Ô Lan Thác, Lăng Tiêu đều chưa sử dụng đến Độc Cô Cửu Kiếm, bởi vì nếu một tên Kiếm Thị bậc năm một chiêu đả bại một gã Kiếm Thị bậc chín, không cần nói thì ai cũng sẽ nghĩ đúng là kiếm kỹ thần cấp!
Tại phòng đấu giá, một bản kiếm kỹ Địa cấp bậc trung có thể bán ra cả trăm vạn kim tệ, giống như bản kiếm kỹ Thiên cấp bậc trung của nhà Lăng Tiêu thì không thể lường nổi giá trị rồi. Nếu không, với tu vị Ma Kiếm Sĩ bậc ba như Lăng Thiên Khiếu làm sao có sức mạnh như vậy?
Thần cấp. Nếu mình sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm mà bị cho là thần cấp thì sợ rằng tất cả các thế lực trên đại lục đều sẽ chen đến Nhã Lan ngay. Cứ nghĩ đến cảnh này, Lăng Tiêu lại cảm thấy sợ hãi, chỉ một Ma Kiếm Sĩ đã khiến mình chật vật thế này, trong thiên hạ cao nhân vô số thì sao? Khi đó mới chính là khóc không ra nước mắt đây.
Cho nên lập tức phải tìm một biện pháp che dấu loại kiếm kỹ này, hoặc là sẽ không ra tay hoặc những kẻ đã xem mình ra tay đều chết hết!
Vì vậy, phần lớn thời gian vẫn cần phải làm bộ đáng thương rồi!
Lăng Tiêu khẽ nhếch lên một vẻ tươi cười bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ tốt nhất không nên có kẻ đui mù nào tự dưng lại tìm mình gây sự, khi đó tuyệt đối sẽ không lưu tình rồi.
Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đồng thời tiến vào, bỗng thấy Lăng Tiêu tỉnh lại, trên mặt cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Khẽ đặt hộp thức ăn trong tay xuống bàn, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt lại cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Lăng Tiêu, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, Xuân Lan nói:
- Đan dược của giáo sư Thượng Quan thật tốt quá, không ngờ còn hơn cả dược liệu trong phủ nữa!
Thu Nguyệt cũng dịu dàng nói:
- Phải chú ý cảm ơn Giáo sư Thượng Quan mới được!
- Không cần cảm tạ ta!
Thượng Quan Vũ Đồng vừa nói vừa bước vào phòng, trước tiên là thân thiết nhìn qua Lăng Tiêu một chút, thấy hắn tinh thần đã tốt hơn mới yên lòng, có đôi chút nén giận nói:
- Lần sau đừng có làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa, cậu biết rõ Ô Lan Thác không có ý tốt, vậy mà sao không phòng bị gì?
Nguyên bản Lăng Tiêu còn đang lo lắng Giáo sư Thượng Quan hỏi hắn chuyện lôi đài luận võ, thấy đối phương không nói ra, lúc này mới hơi chút yên tâm, hổ thẹn nói:
- Thật xin lỗi, làm ngài lo lắng rồi!
- Được rồi.
Thượng Quan Vũ Đồng lấy tay ngăn Lăng Tiêu nói mấy lời khách sáo ấy
- Không cần nói những lời này, ta là bạn tốt của tỷ tỷ cậu, ta không quan tâm cậu thì quan tâm ai!
Nghe thế, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể mỉm cười cảm kích.
Hai nàng Xuân Lan cùng Thu Nguyệt biết Thượng Quan Vũ Đồng còn có chuyện muốn nói nên chỉ để lại hộp thức ăn rồi cáo từ đi ra.
Thượng Quan Vũ Đồng tủm tỉm nhìn hai nàng rồi ngồi xuống đầu giường, cầm lấy hộp thức ăn, bên trong lập tức truyền lên hương vị cháo bát bảo.
- A, cậu thật là có phúc nha, hai cô bé này tay nghề thật là tốt nhỉ!
Thượng Quan Vũ Đồng kinh hô một tiếng, sau đó không kìm được mà múc một muỗng nhỏ nếm thử, Lăng Tiêu nhìn thấy muỗng cháo đưa vào trong đôi môi hồng nhuận gợi cảm của nàng thì không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, "cái này hình như cho ta mà!"
- Muốn ăn không?
Thượng Quan Vũ Đồng cười trêu tức, sau đó múc một muỗng đưa đến gần miệng Lăng Tiêu:
- Ngoan, trả lời giáo sư một vấn đề, giáo sư liền cho ngươi ăn!
- Ách!
Khuôn mặt Lăng Tiêu bỗng nhiên hồng rực, cảm nhận được mùi thơm cơ thể Thượng Quan Vũ Đồng, chính hắn lại còn đang nằm trong ổ chăn của nàng, lập tức cảm thấy không khí trong phòng trở nên bức bối vô cùng. Nếu tính tuổi cả kiếp trước và kiếp này, hắn cũng coi như là lão quái vật mấy trăm năm nhưng ở phương diện tình cảm, Lăng Tiêu vẫn như là tờ giấy trắng thuần khiết.
- Giáo sư, ta… ta không đói!
Lăng Tiêu rụt đầu lại nhìn Giáo sư Thượng Quan đang tươi cười dụ hoặc trong lòng thầm mắng: "Yêu tinh!" Lập tức lại nghĩ đây là nhân vật "dịu dàng, thiện lương, mĩ mạo, hiền lành, nữ nhân hoàn mỹ" trong mộng của tất cả các nam giáo sư sao? Trong bụng không kìm nổi thở dài ai than: "Đáng thương cho các người, các người đều bị lừa rồi!"
- Không đói?
Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng lại như càng mập mờ cười, bỗng dưng đề cao tiếng nói:
- Không đói bụng cũng phải ăn cho ta!
Nói xong đem muỗng cháo vào trong miệng hắn, Lăng Tiêu theo bản năng ngậm miệng lại, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm cái muỗng.
Thượng Quan Vũ Đồng sắc mặt ửng hồng, trong lòng thầm thốt: "Nam nhân không ai tốt cả!"
- Được rồi tiểu tử, cậu ăn cháo ta đút, ngủ trên giường ta, dùng linh đan vô giá của ta! Tiểu tử, cậu nói xem làm sao báo đáp đây?
Lăng Tiêu không nói gì, nhìn nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, ngửi thấy thanh hương trên thân thể nàng, thực sự hắn không biết làm sao để trả lời nàng, tri ân thì phải báo đáp nhưng quả thật điều này thật khó…
- Hihi, không cần khó xử như vậy!
Giờ phút này biểu hiện của Thượng Quan Vũ Đồng không khác gì Tiểu ma nữ, làm sao còn có vẻ ôn nhu dịu dàng khi có người ngoài:
- Ta rất ngạc nhiên khi thấy kiếm kỹ cùng công pháp khi cậu đánh bại Ô Lan Thác. Lăng Tiêu, cậu có thể tiết lộ cho giáo sư một chút được không?
Nói xong còn lắc lắc bả vai Lăng Tiêu:
- Cậu đừng có nói với ta là lại đốt trong chậu than rồi nha!
Bộ ngực sữa cao ngất theo cái xoay người của nàng lại lộ ra một mảnh tuyết trắng, làm Lăng Tiêu phải dồn hết định lực mới nhắm được mắt, rầu rĩ nói:
- Giáo sư, ngài làm sao mà biết thế?
- Cậu…
Thượng Quan Vũ Đồng tức giận nắm tai Lăng Tiêu:
- Ta với tỷ tỷ của cậu là tỷ muội, tự nhiên cũng là tỷ tỷ của cậu. Tiểu quỷ nhà cậu quả là nhỏ nhen, không thấy thế là không nên sao? Giáo sư sao có thể hại cậu được?
Lăng Tiêu cảm nhận sự mềm mại từ vành tai mình truyền tới. Thực tế là Thượng Quan Vũ Đồng chỉ làm bộ làm dáng véo tai hắn mà thôi, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, nghĩ quả thực từ khi biết nàng, nữ nhân yêu tinh này chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với ai ngoài mình, quả thực vẫn rất tốt đối với mình.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng nói:
- Thần cấp.
- A…
Thượng Quan Vũ Đồng giật mình hô lên, bất giác buông tai Lăng Tiêu ra, ngây ra như phỗng nhìn Lăng Tiêu:
- Thần... Thần cấp?
- Ta cũng không biết.
Lăng Tiêu nhếch miệng, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn Thượng Quan Vũ Đồng.
- Cậu dám đùa cợt ta!
Thượng Quan Vũ Đồng đang muốn nổi giận.
Lăng Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật, ta cũng không biết.
Thân mình vừa nhúc nhích đã cảm thấy mỏi nhừ nhưng tình hình bị thương đã khá hơn rất nhiều, Lăng Tiêu thầm cười khổ, vừa đi đến thế giới này chưa được bao lâu đã hai lần chịu nội thương, hắn lập tức nhớ đến lão già tên là Hải Thiên, trong lòng thầm phát ra lời thề: "không báo thù này thề không làm người!"
Lăng Tiêu lại hồi tưởng lại trận chiến hôm nay, nói tóm lại bản thân cũng thật quá sơ suất rồi!
Đầu tiên Lăng Tiêu muốn bảo tồn thực lực. Kiếm kỹ của mình không giống với kiếm kỹ trên đại lục Thương Lan này là một chuyện lớn, nếu để kẻ hữu tâm để ý thì với thực lực Lăng Tiêu bây giờ còn rất khó để chống lại người ta. Uy lực của Ma Kiếm Sĩ, xem như Lăng Tiêu đã được lãnh giáo rồi!
Hiện tại đừng nói là Ma Kiếm Sĩ, cho dù là Đại Kiếm Sư, Lăng Tiêu cũng chưa phải là đối thủ, lúc đó đúng là như cá nằm trên thớt rồi, cảnh này cũng không phải là điều hắn muốn thấy.
Hơn nữa, Lăng Tiêu hiểu biết rất ít đối với vũ khí phụ ma của thế giới này. Trong trí nhớ, vũ khí phụ ma cũng chỉ là một khái niệm mờ mịt mà thôi, ví dụ như phụ ma kiếm bậc hai của phụ thân Lăng Thiên Khiếu, trong ấn tượng của Lăng Tiêu, phụ thân vẫn xem nó như là bảo bối cần được nâng niu che chở, thậm chí hắn cũng mới chỉ thấy được có vài lần, đừng nói là đưa ra mà chơi đùa.
Thời điểm cùng Ô Lan Thác đối chiến, cảm giác được phụ ma kiếm bậc hai cũng chỉ như thế mà thôi, kiếm khí cũng không thể rời thân kiếm, chẳng qua nếu đối chiến lâu thì hơi sắc bén hơn một chút. Dựa vào các kiếm kỹ cùng công pháp mà hắn biết, muốn đánh bại Ô Lan Thác thì chỉ cần một chiêu là đủ.
Bên trong Thục Sơn kiếm pháp có một môn kiếm pháp rất có lai lịch thuộc ngoại môn cấp thấp, không cần linh lực cao thâm phối hợp, toàn bộ chỉ dựa vào kỹ xảo để đối địch, được xưng là phá hết võ học thiên hạ, đề cao tốc độ…. Tốc độ phán đoán cùng tốc độ ra tay.
Trong nháy mắt địch nhân ra tay, phát hiện sơ hở của đối phương, sau đó nhân lúc đối phương chưa kịp biến chiêu dùng tốc độ chế địch!
Tục truyền kiếm pháp này do một người ở thế tục giới gọi là Độc Cô Cầu Bại sáng tạo. Độc Cô Cầu Bại tung hoành cả giang hồ trong thế tục hơn ba mươi năm, giết khắp cửu châu, bại hết anh hùng, thiên hạ không ai kháng nổi, sau đó ẩn cư thâm cốc lấy chim chóc làm bạn. Hơn năm mươi tuổi, ông ta bỗng nhiên ngộ ra vô kiếm chi đạo, có thể bạch nhật phi thăng, trở thành một hiện tượng hiếm hoi trong tu chân giới.
Vào tu chân giới, Độc Cô Cầu Bại bái nhập làm môn hạ Thục Sơn, trở thành một ngoại môn đệ tử tầm thường vì rằng người thế tục ở tu chân giới dù hiếm nhưng không hẳn là không có, vả lại nếu so trụ cột thì bọn họ kém rất xa người tu luyện ở Thục Sơn từ nhỏ.
Nhưng Độc Cô Cầu Bại này lại là một ngoại lệ, sau khi Trúc Cơ chỉ cần gần bảy trăm năm mươi năm liền phi thăng, tiến vào Tiên giới, trở thành chuyện lạ làm chấn động cả tu chân giới suốt mấy trăm năm.
Thời đó linh khí tại tu chân giới đã không còn quá nồng đậm, vậy mà người này lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đắc đạo phi thăng, quả thực đã không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung, nếu không Lăng Tiêu chẳng phải là vô dụng trong vô dụng sao? Sự thật không như vậy, đã có thể vào nội môn của môn phái trên tu chân giới, không kể là ngộ tính hay căn cốt đều là một trong hàng vạn! Cho nên chỉ có thể nói Độc Cô Cầu Bại là tên biến thái, không thể dùng tiêu chuẩn thường nhân mà đánh giá được!
Tuy Độc Cô Cửu Kiếm - kiếm pháp Độc Cô Cầu Bại dùng khi ở thế tục - chỉ là kiếm pháp cấp thấp nhưng vẫn được trích lại để trong Tàng Thư các, coi như là một dạng hoài niệm, dù sao vị kiếm tu siêu cấp thiên tài kia cũng là Thục Sơn tiền bối.
Ở tu chân giới, lúc quyết đấu chủ yếu là dùng các loại đạo pháp, quan trọng là linh lực, cho dù kỹ xảo của ngươi có tài giỏi đến đâu mà người ta thi pháp khuân một ngọn núi đặt ngay trên người thì ngươi chỉ có thể….. chết!
Bởi vậy môn kiếm kỹ ở thế tục được xem là tuyệt học từ đấy về sau ở Thục Sơn không ai ngó ngàng tới.
Vì là nội môn đệ tử nên thủa nhỏ Lăng Tiêu có quyền xem tất cả sách trong Tàng Thư các. Hồi đó hắn cũng khá hứng thú loại kiếm kỹ này nên đã ghi tạc trong đầu nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng đến.
Thế mà giống như là trời định, từ trước tới nay Lăng Tiêu đều không nghĩ tới mình có thể đi qua một thế giới lạ lẫm, còn trở thành một kẻ không thể tu luyện nội lực – người bị thiên mạch, vì thế liền nhờ tới kiếm kỹ này.
Nhưng bất kể là luận bàn cùng Xuân Lan hay chiến đấu với Ô Lan Thác, Lăng Tiêu đều chưa sử dụng đến Độc Cô Cửu Kiếm, bởi vì nếu một tên Kiếm Thị bậc năm một chiêu đả bại một gã Kiếm Thị bậc chín, không cần nói thì ai cũng sẽ nghĩ đúng là kiếm kỹ thần cấp!
Tại phòng đấu giá, một bản kiếm kỹ Địa cấp bậc trung có thể bán ra cả trăm vạn kim tệ, giống như bản kiếm kỹ Thiên cấp bậc trung của nhà Lăng Tiêu thì không thể lường nổi giá trị rồi. Nếu không, với tu vị Ma Kiếm Sĩ bậc ba như Lăng Thiên Khiếu làm sao có sức mạnh như vậy?
Thần cấp. Nếu mình sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm mà bị cho là thần cấp thì sợ rằng tất cả các thế lực trên đại lục đều sẽ chen đến Nhã Lan ngay. Cứ nghĩ đến cảnh này, Lăng Tiêu lại cảm thấy sợ hãi, chỉ một Ma Kiếm Sĩ đã khiến mình chật vật thế này, trong thiên hạ cao nhân vô số thì sao? Khi đó mới chính là khóc không ra nước mắt đây.
Cho nên lập tức phải tìm một biện pháp che dấu loại kiếm kỹ này, hoặc là sẽ không ra tay hoặc những kẻ đã xem mình ra tay đều chết hết!
Vì vậy, phần lớn thời gian vẫn cần phải làm bộ đáng thương rồi!
Lăng Tiêu khẽ nhếch lên một vẻ tươi cười bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ tốt nhất không nên có kẻ đui mù nào tự dưng lại tìm mình gây sự, khi đó tuyệt đối sẽ không lưu tình rồi.
Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đồng thời tiến vào, bỗng thấy Lăng Tiêu tỉnh lại, trên mặt cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Khẽ đặt hộp thức ăn trong tay xuống bàn, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt lại cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Lăng Tiêu, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, Xuân Lan nói:
- Đan dược của giáo sư Thượng Quan thật tốt quá, không ngờ còn hơn cả dược liệu trong phủ nữa!
Thu Nguyệt cũng dịu dàng nói:
- Phải chú ý cảm ơn Giáo sư Thượng Quan mới được!
- Không cần cảm tạ ta!
Thượng Quan Vũ Đồng vừa nói vừa bước vào phòng, trước tiên là thân thiết nhìn qua Lăng Tiêu một chút, thấy hắn tinh thần đã tốt hơn mới yên lòng, có đôi chút nén giận nói:
- Lần sau đừng có làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa, cậu biết rõ Ô Lan Thác không có ý tốt, vậy mà sao không phòng bị gì?
Nguyên bản Lăng Tiêu còn đang lo lắng Giáo sư Thượng Quan hỏi hắn chuyện lôi đài luận võ, thấy đối phương không nói ra, lúc này mới hơi chút yên tâm, hổ thẹn nói:
- Thật xin lỗi, làm ngài lo lắng rồi!
- Được rồi.
Thượng Quan Vũ Đồng lấy tay ngăn Lăng Tiêu nói mấy lời khách sáo ấy
- Không cần nói những lời này, ta là bạn tốt của tỷ tỷ cậu, ta không quan tâm cậu thì quan tâm ai!
Nghe thế, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể mỉm cười cảm kích.
Hai nàng Xuân Lan cùng Thu Nguyệt biết Thượng Quan Vũ Đồng còn có chuyện muốn nói nên chỉ để lại hộp thức ăn rồi cáo từ đi ra.
Thượng Quan Vũ Đồng tủm tỉm nhìn hai nàng rồi ngồi xuống đầu giường, cầm lấy hộp thức ăn, bên trong lập tức truyền lên hương vị cháo bát bảo.
- A, cậu thật là có phúc nha, hai cô bé này tay nghề thật là tốt nhỉ!
Thượng Quan Vũ Đồng kinh hô một tiếng, sau đó không kìm được mà múc một muỗng nhỏ nếm thử, Lăng Tiêu nhìn thấy muỗng cháo đưa vào trong đôi môi hồng nhuận gợi cảm của nàng thì không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, "cái này hình như cho ta mà!"
- Muốn ăn không?
Thượng Quan Vũ Đồng cười trêu tức, sau đó múc một muỗng đưa đến gần miệng Lăng Tiêu:
- Ngoan, trả lời giáo sư một vấn đề, giáo sư liền cho ngươi ăn!
- Ách!
Khuôn mặt Lăng Tiêu bỗng nhiên hồng rực, cảm nhận được mùi thơm cơ thể Thượng Quan Vũ Đồng, chính hắn lại còn đang nằm trong ổ chăn của nàng, lập tức cảm thấy không khí trong phòng trở nên bức bối vô cùng. Nếu tính tuổi cả kiếp trước và kiếp này, hắn cũng coi như là lão quái vật mấy trăm năm nhưng ở phương diện tình cảm, Lăng Tiêu vẫn như là tờ giấy trắng thuần khiết.
- Giáo sư, ta… ta không đói!
Lăng Tiêu rụt đầu lại nhìn Giáo sư Thượng Quan đang tươi cười dụ hoặc trong lòng thầm mắng: "Yêu tinh!" Lập tức lại nghĩ đây là nhân vật "dịu dàng, thiện lương, mĩ mạo, hiền lành, nữ nhân hoàn mỹ" trong mộng của tất cả các nam giáo sư sao? Trong bụng không kìm nổi thở dài ai than: "Đáng thương cho các người, các người đều bị lừa rồi!"
- Không đói?
Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng lại như càng mập mờ cười, bỗng dưng đề cao tiếng nói:
- Không đói bụng cũng phải ăn cho ta!
Nói xong đem muỗng cháo vào trong miệng hắn, Lăng Tiêu theo bản năng ngậm miệng lại, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm cái muỗng.
Thượng Quan Vũ Đồng sắc mặt ửng hồng, trong lòng thầm thốt: "Nam nhân không ai tốt cả!"
- Được rồi tiểu tử, cậu ăn cháo ta đút, ngủ trên giường ta, dùng linh đan vô giá của ta! Tiểu tử, cậu nói xem làm sao báo đáp đây?
Lăng Tiêu không nói gì, nhìn nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, ngửi thấy thanh hương trên thân thể nàng, thực sự hắn không biết làm sao để trả lời nàng, tri ân thì phải báo đáp nhưng quả thật điều này thật khó…
- Hihi, không cần khó xử như vậy!
Giờ phút này biểu hiện của Thượng Quan Vũ Đồng không khác gì Tiểu ma nữ, làm sao còn có vẻ ôn nhu dịu dàng khi có người ngoài:
- Ta rất ngạc nhiên khi thấy kiếm kỹ cùng công pháp khi cậu đánh bại Ô Lan Thác. Lăng Tiêu, cậu có thể tiết lộ cho giáo sư một chút được không?
Nói xong còn lắc lắc bả vai Lăng Tiêu:
- Cậu đừng có nói với ta là lại đốt trong chậu than rồi nha!
Bộ ngực sữa cao ngất theo cái xoay người của nàng lại lộ ra một mảnh tuyết trắng, làm Lăng Tiêu phải dồn hết định lực mới nhắm được mắt, rầu rĩ nói:
- Giáo sư, ngài làm sao mà biết thế?
- Cậu…
Thượng Quan Vũ Đồng tức giận nắm tai Lăng Tiêu:
- Ta với tỷ tỷ của cậu là tỷ muội, tự nhiên cũng là tỷ tỷ của cậu. Tiểu quỷ nhà cậu quả là nhỏ nhen, không thấy thế là không nên sao? Giáo sư sao có thể hại cậu được?
Lăng Tiêu cảm nhận sự mềm mại từ vành tai mình truyền tới. Thực tế là Thượng Quan Vũ Đồng chỉ làm bộ làm dáng véo tai hắn mà thôi, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, nghĩ quả thực từ khi biết nàng, nữ nhân yêu tinh này chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với ai ngoài mình, quả thực vẫn rất tốt đối với mình.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng nói:
- Thần cấp.
- A…
Thượng Quan Vũ Đồng giật mình hô lên, bất giác buông tai Lăng Tiêu ra, ngây ra như phỗng nhìn Lăng Tiêu:
- Thần... Thần cấp?
- Ta cũng không biết.
Lăng Tiêu nhếch miệng, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn Thượng Quan Vũ Đồng.
- Cậu dám đùa cợt ta!
Thượng Quan Vũ Đồng đang muốn nổi giận.
Lăng Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật, ta cũng không biết.
Danh sách chương