Người trong giới tu luyện, tu chính là thân và tâm, dưỡng chính là tính và tình, phải có một khỏa tâm có thể dung nạp tất cả, giống như biển rộng, khi bình ổn thì gió êm sóng lặng, gợn sóng không sợ hãi, chứa cả vạn vật trong đó. Khi giận thì có thể trong nháy mắt nổi lên phong ba bão táp, kèm theo khí thế lôi đình vạn quân có thể hủy thiên diệt địa! Nếu như... ngay cả một gã gia tướng cũng dám ra oai phủ đầu với chính mình, phải làm sao để người khác đừng khi dễ mình!
Lăng Tiêu khóe miệng hơi hơi co giật vài cái, ánh mắt lạnh lùng vừa định bước xuống, chợt nghe Phúc Bá ở bên ngoài lập tức hừ một tiếng thật lớn, thân mình của tên đội trưởng Lăng Võ của Chiến đội thứ nhất Hổ Gầm đột kích đội như bị sét đánh thối lui lại mấy bước, đụng vào tên binh sĩ ở phía sau, làm cho tên lính ngã xuống, thân mình hắn mới miễn cưỡng ổn định lại, trong ánh mắt nhìn về phía lão nhân Phúc Bá yếu ớt đó chứa đầy vẻ hoảng sợ.
- Ta mặc kệ ngươi là ai, trước đây lợi hại như thế nào, thân phận tôn quý đến đâu đi nữa, ở trước mặt thiếu gia, ngươi tốt nhất thu liễm một chút.
Phúc Bá thản nhiên nói tiếp:
- Từ nay về sau các ngươi chính là một đám gia binh của thiếu gia, không còn là đội viên Hổ Gầm đột kích đội quái gì nữa, nếu không, ta không ngại... thay thiếu gia quản giáo bọn hạ nhân không biết nghe lời.
Tất cả bọn lính sắc mặt đều biến đổi, sắc mặt tên tướng lãnh trung niên Lăng Võ kia lại càng thêm tái xanh. Hắn vốn không phải họ Lăng, họ này chính là Lăng Chí ban cho, hắn đã từng thề cả đời trung thành đi theo Đại đội trưởng Lăng Chí, nguyện trung thành với Lăng gia. Nhưng đối tượng hắn nguyện trung thành chỉ có một mình Lăng Chí, thậm chí đến ngay cả Tướng quân Lăng Thiên Khiếu phụ thân của Lăng Chí, hắn cũng không nghĩ phải phục tùng!
Còn đám binh sĩ phía sau kia, tâm tư cả bọn hầu như đều nghĩ như hắn: Lăng Chí là con cả của Lăng gia, sau này sẽ kế thừa tước vị của Lăng Thiên Khiếu. Gia tộc tuy rằng không lớn, nhưng dù sao cũng có ngày mở mang phát triển, bọn họ chính là nhóm bộ hạ trung thực đầu tiên của gia tộc! Vậy thì sẽ vĩnh viễn nhận được sự kính ngưỡng của hậu nhân gia tộc.
Nếu bọn họ không có tư tưởng như thế, Lăng Chí cũng không có khả năng phái bọn họ cấp cho Lăng Tiêu. Lăng Chí tính tình hào sảng nên nói với bọn họ đi theo chính mình hay đi theo huynh đệ của mình, đều là một đạo lý như nhau, thế nhưng trong lòng những người này lại chưa chắc cho rằng như thế.
Mặc nhiên trung thành với Lăng Chí: một nam nhân tham gia quân ngũ là đúng quá rồi còn gì. Nói cho vĩ đại thì đó là kiến công lập nghiệp đền đáp ơn nhà nợ nước, còn nói nho nhỏ là để tìm cho mình một mối danh lợi, một chỗ nương thân! Từ thời điểm bọn họ trở thành tư binh của Lãng gia, từ ngày Hổ Gầm đột kích đội uy danh vang vọng khắp Đế quốc Lam Nguyệt, lúc đó trên người của họ đã được khắc dấu ấn của Lăng gia! Hay là nói, suốt một đời của bản thân và người nhà bọn họ không cần phải lo ăn lo mặc nữa!
Bọn họ tôn kính Lăng Chí, sùng bái Lăng Chí một cách cuồng nhiệt dù ở địa phương này lạnh khủng khiếp, điều kiện gian khổ. Nhưng đúng là dưới loại điều kiện ác liệt này, Lăng Chí mới có thể thành công tôi luyện bọn họ thành nhóm người sắt thép và ngày càng yêu thích chốn này.
Thế mà! Hiện giờ bọn họ phải nói lời chào tạm biệt với phương Bắc rồi. Có lẽ, lần này chào tạm biệt thì sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Con người ai cũng có tình cảm, ai cũng biết lưu luyến, ai cũng không muốn rời xa quê hương. Bọn họ dù có là những hán tử máu lạnh đi nữa thì cũng vẫn vậy. Tuy rằng biết Lăng Chí cũng không phải từ bỏ bọn họ. Nhưng trong thâm tâm họ vẫn có ý nghĩ mình bị ruồng bỏ.
Trong lòng có oán niệm như thế... muốn ra oai dằn mặt Lăng Tiêu cũng là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ một lão già đánh xe gần đất xa trời như thế lại có thực lực sâu không lường. Hơn nữa, còn nói ra những lời mà bọn họ khó có thể chấp nhận được.
Vì thế lập tức có tên binh sĩ phẫn nộ quát to:
- Dựa vào cái gì. Con mẹ nó, phiên hiệu quân đội của bọn lão tử là đổi lấy từ trăm trận huyết chiến! Lá cờ này...
Hắn chỉ tay về phía lá cờ đỏ tươi như máu bay phần phật dưới làn gió. Trên mặt cờ vẽ hình một con Kiếm Xỉ Hổ giương nanh múa vuốt:
- Đó là vô số máu tươi của đồng bạn đã nhiễm đỏ nó. Ngươi dựa vào cái gì, nói một câu thì dám bảo chúng ta bỏ đi phiên hiệu của mình. Ngươi có biết quân đội mà mất đi phiên hiệu chẳng khác nào không có linh hồn hay không? Chúng ta ngay cả nhà cũng không có... Không ngờ ngươi còn muốn cho chúng ta đánh mất cả linh hồn! Sĩ có thể chết không thể nhục!
Tên binh sĩ vừa dứt lời, hai mắt hắn như tóe máu. Mà đúng là chảy ra dòng lệ máu. Giọng của hắn vừa khàn khàn khó nghe, lại mang theo một nỗi thê thương từ vùng đất lạnh khủng khiếp kia!
- Lăng Tam Thập Nhất!
Lăng Võ bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Con bà nó ai cho phép ngươi nói! Tự vả miệng đi!
- Rõ!
Thân mình tên binh sĩ vừa mới nói chuyện đột nhiên đứng thật thẳng, sau đó mạnh mẽ vả vào mặt mình...
Các cô gái trong xe ngựa mặc dù không nhìn thấy, nhưng rõ ràng trên mặt đều lộ ra thần sắc không đành lòng. Đây là lần đầu tiên các nàng được tiếp xúc với quân nhân chân chính, liền cảm nhận được một thứ gọi là tinh thần quân đội!
Vẻ giận dữ trên mặt Lăng Tiêu cũng biến mất không thấy, thay bằng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Tên binh sĩ kia giống như là giận dỗi, hung hăng vả lên mặt mình. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy cổ tay mình bị nắm giữ thật chặt, ngẩng đầu nhìn: lại thấy lão nhân kia thân thể thẳng tắp, tóc bị hói một mảng, ăn mặc thật chỉnh tề; đang dùng một bàn tay khô héo gần như chỉ còn da bọc xương, nắm chặt cổ tay hắn. Thế nhưng cho dù tên binh sĩ cố vận hết sức, cũng không thể lay động lão già này chút nào!
Năm trăm người đều trợn mắt há hốc miệng vô cùng hoảng sợ nhìn lão nhân này. Cả đội ngũ trừ đội trưởng Lăng Võ có thực lực Đại Kiếm Sư bậc ba, còn lại toàn bộ đều cùng một bậc Kiếm Sư bậc sáu!
Phóng mắt khắp đế quốc, với phần thực lực của tổ hợp năm trăm người này, bất kể đi đến đâu, đều đúng là tinh anh trong tinh anh. Dũng sĩ trong dũng sĩ!
Kiếm Sư bậc sáu nếu như thả ra bên ngoài, xem ra dường như còn không bằng một học viên có thực lực trong ban cao cấp của Học viện Đế quốc. Thế nhưng thực lực của quân nhân chính là dựa vào chỉnh thể, đánh chính là phối hợp, có thể nói không khoa trương chút nào: năm trăm tên binh sĩ Kiếm Sư bậc sáu này, cho dù gặp phải một ngàn học viên cùng bậc là Kiếm Sư bậc sáu, dưới tình huống đó cũng có thể trả một cái giá rất nhỏ đổi lấy toàn bộ mạng sống của đối phương!
Nếu là phân tổ phối hợp, năm tên binh sĩ tạo thành trận thế thì đủ để vây khốn một gã Đại Kiếm Sư bậc một bậc hai! Nếu như nói ngược lại thì đây là điều không thể tưởng tượng được! Bởi vì, một gã Đại Kiếm Sư bậc một, cùng một lúc chống lại mười Kiếm Sư bậc sáu, hắn sẽ chọn dùng cách du đấu để tiêu diệt từng người một, cũng có thể dưới tình huống chính mình không bị thương giết sạch đối phương! Vì thế có thể thấy được thực lực của đội tư binh này, tuyệt đối có thể xứng đáng với hai chữ "Dũng Mãnh!"
Mặt khác những binh sĩ đó tuy rằng một đám đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, nhưng đều liếc mắt nhìn về nơi này, trong ánh mắt chứa đầy kinh hãi: lão già này là ai, lại có thể có thực lực như thế!
Lăng Võ cũng ngẩn ra một lúc, lập tức trầm giọng nói:
- Ngài đây là có ý tứ gì? Binh sĩ của ta phạm vào sai lầm, tự nhiên là do ta đến khiển trách. Chẳng lẽ, ngài cho rằng chúng ta đều là nô tài, hạ nhân của Lăng gia?
Phúc Bá buông tay tên lính kia ra, quay đầu lại, đôi mắt già nua có chút đục ngầu, nhìn người trung niên kêu là Lăng Võ, mà Lăng Võ cũng không yếu thế chút nào đối mắt cùng Phúc Bá. Trên vẻ mặt của hắn nói lên rằng: cho dù là ngươi giết chết lão tử, lão tử cũng không nhăn mày một cái!
Nhưng ngươi chính là không thể làm nhục ta!
Phúc Bá bỗng nhiên cười thành tiếng, cùng với mình năm đó, con bà nó còn... thực giống nha! Oa nhi nầy, thật là tốt! Đoạn năm tháng đó tràn đầy tình cảm mãnh liệt sôi trào nhiệt huyết, Phúc Bá chợt nhớ lại thời điểm vừa ly khai quân đội của mình, hiện nay đã nhiều năm trôi qua ông vẫn thỉnh thoảng nhớ tới, hồi tưởng cả những lúc long đong lận đận, giờ đây ông cũng giống như mặt trời khuất núi, chỉ như đỉnh núi kia che từng chặng ánh chiều của bóng hoàng hôn.
- Các ngươi... nói ta, vũ nhục tinh thần quân đội của các ngươi?
Phúc Bá nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, như là phủi bụi trên mặt, tao nhã xoay thân mình, xuyên qua giữa đội ngũ đám binh sĩ, đến trước mặt Lăng Võ.
Lăng Võ đứng tại chỗ không lùi một bước, như là không thấy thực lực mạnh mẽ của Phúc Bá, lớn tiếng nói:
- Chúng ta tuân lệnh bảo hộ Lăng tam thiếu gia, chứ không phải tới để làm nô bộc!
Phúc Bá cười cười, đảo ánh mắt nhìn khắp mặt của đội binh sĩ kia, có người trưởng thành, có kẻ hơi lộ vẻ non nớt, có kẻ mặt đen như than, cũng có người trắng nõn... Duy nhất không khác nhau, đó là trong ánh mắt bọn lính, đều lộ rõ đầy vẻ kiên nghị, dũng cảm và không sợ hãi!
- Các ngươi là tư binh của Lăng gia.
Phúc Bá lạnh nhạt nói:
- Là Lăng gia! Không phải Lăng Chí! Cho dù các ngươi tràn đầy cảm kích với Lăng Chí. Ừ, đúng là như thế. Lão nhân ta coi như rất hiểu rõ về đời trước chi bộ đội này của các ngươi, chính là một đám... hỗn tạp, lưu manh, ác ôn linh tinh đủ loại ở phương Bắc mà thôi. Nhưng có một điều chắc chắn: khi đó các ngươi cũng chỉ là một đám rác rưởi.
Phúc Bá nói thật tao nhã, nhiều từ ngữ ác độc như vậy từ miệng lão nhân gia ấy phun ra, nhưng vẫn cứ làm cho câu chuyện nói ra biến thành chuyện cao thượng biết bao.
Bọn lính nghe xong lời này, có kẻ mặt bừng bừng đỏ, có tên cụp mắt né tránh, có người lộ chút xấu hổ, có ánh mắt bắn ra tia phẫn nộ cực kỳ... Đến ngay cả Lăng Võ, sắc mặt cũng một màu tái xanh!
Đúng vậy, đời trước của bọn họ, đều là bọn lưu manh côn đồ của Faulkner. Thời điểm ban đầu, vùng đất rộng lớn được phong cấp cho Lăng gia, đã từng khiến cho gia tộc Tử Kinh Hoa tiếp giáp với vùng đất đó vô cùng bất mãn: họ cho rằng đây là biểu hiện Quốc vương bệ hạ không tín nhiệm gia tộc Tử Kinh Hoa, rõ ràng muốn bồi dưỡng một đại gia tộc ở sát bên bọn họ. Cho nên gần như lôi kéo tất cả thanh niên trai tráng ở vùng phụ cận này. Ở phương bắc, gia tộc Tử Kinh Hoa chính là tồn tại cao nhất, thậm chí có rất nhiều người không biết tên Quốc vương là gì, nhưng lại biết tên của gia chủ Tử Kinh Hoa!
Dưới tình huống như vậy, vị Tướng quân Lăng Thiên Khiếu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tổ chức thu nạp một số lớn dân chơi bời lêu lổng ở Faulkner. Bên trong đám ngư long hỗn tạp đó giới nào cũng có, kẻ mạo hiểm, du côn, lưu manh, thậm chí còn có toàn bộ thế lực tà ác, tất cả đều bị triệu tập cả lại, tạo thành một chi quân đội tư binh thập cẩm.
Bởi vì có tiền lương, đám người này đều vô cùng vui mừng tiếp nhận vào biên chế. Chỉ có điều lúc ấy chuyện này đã trở thành trò cười lưu truyền trong tầng lớp cao tầng ở khắp đế quốc, trở thành một lợi khí lớn để các quý tộc nắm lấy công kích nguồn gốc quý tộc dân dã của Lăng gia.
Thế nhưng hết thảy những điều này, lại bị thay đổi bởi một thiếu niên thiên tài mới tốt nghiệp từ Học viện Đế quốc, đó chính là Lăng Chí ngày nay!
Bởi vậy, những người này mới lại cuồng nhiệt đi theo Lăng Chí như thế, mới có thể ngoài Lăng Chí ra bọn họ không thèm để bất cứ kẻ nào trong mắt.
Phúc Bá không đợi Lăng Võ kịp lên tiếng nói, bỗng nhiên, ông lại làm một động tác khiến đám binh sĩ đó trợn mắt há hốc mồm, khiến ba thiếu nữ vốn định bước theo Lăng Tiêu xuống xe lại thần sắc đỏ bừng vội lùi trở lại.
Hành động của Phúc Bá, không ngờ là đang cởi áo của mình, động tác vô cùng tao nhã.
Lăng Tiêu khóe miệng hơi hơi co giật vài cái, ánh mắt lạnh lùng vừa định bước xuống, chợt nghe Phúc Bá ở bên ngoài lập tức hừ một tiếng thật lớn, thân mình của tên đội trưởng Lăng Võ của Chiến đội thứ nhất Hổ Gầm đột kích đội như bị sét đánh thối lui lại mấy bước, đụng vào tên binh sĩ ở phía sau, làm cho tên lính ngã xuống, thân mình hắn mới miễn cưỡng ổn định lại, trong ánh mắt nhìn về phía lão nhân Phúc Bá yếu ớt đó chứa đầy vẻ hoảng sợ.
- Ta mặc kệ ngươi là ai, trước đây lợi hại như thế nào, thân phận tôn quý đến đâu đi nữa, ở trước mặt thiếu gia, ngươi tốt nhất thu liễm một chút.
Phúc Bá thản nhiên nói tiếp:
- Từ nay về sau các ngươi chính là một đám gia binh của thiếu gia, không còn là đội viên Hổ Gầm đột kích đội quái gì nữa, nếu không, ta không ngại... thay thiếu gia quản giáo bọn hạ nhân không biết nghe lời.
Tất cả bọn lính sắc mặt đều biến đổi, sắc mặt tên tướng lãnh trung niên Lăng Võ kia lại càng thêm tái xanh. Hắn vốn không phải họ Lăng, họ này chính là Lăng Chí ban cho, hắn đã từng thề cả đời trung thành đi theo Đại đội trưởng Lăng Chí, nguyện trung thành với Lăng gia. Nhưng đối tượng hắn nguyện trung thành chỉ có một mình Lăng Chí, thậm chí đến ngay cả Tướng quân Lăng Thiên Khiếu phụ thân của Lăng Chí, hắn cũng không nghĩ phải phục tùng!
Còn đám binh sĩ phía sau kia, tâm tư cả bọn hầu như đều nghĩ như hắn: Lăng Chí là con cả của Lăng gia, sau này sẽ kế thừa tước vị của Lăng Thiên Khiếu. Gia tộc tuy rằng không lớn, nhưng dù sao cũng có ngày mở mang phát triển, bọn họ chính là nhóm bộ hạ trung thực đầu tiên của gia tộc! Vậy thì sẽ vĩnh viễn nhận được sự kính ngưỡng của hậu nhân gia tộc.
Nếu bọn họ không có tư tưởng như thế, Lăng Chí cũng không có khả năng phái bọn họ cấp cho Lăng Tiêu. Lăng Chí tính tình hào sảng nên nói với bọn họ đi theo chính mình hay đi theo huynh đệ của mình, đều là một đạo lý như nhau, thế nhưng trong lòng những người này lại chưa chắc cho rằng như thế.
Mặc nhiên trung thành với Lăng Chí: một nam nhân tham gia quân ngũ là đúng quá rồi còn gì. Nói cho vĩ đại thì đó là kiến công lập nghiệp đền đáp ơn nhà nợ nước, còn nói nho nhỏ là để tìm cho mình một mối danh lợi, một chỗ nương thân! Từ thời điểm bọn họ trở thành tư binh của Lãng gia, từ ngày Hổ Gầm đột kích đội uy danh vang vọng khắp Đế quốc Lam Nguyệt, lúc đó trên người của họ đã được khắc dấu ấn của Lăng gia! Hay là nói, suốt một đời của bản thân và người nhà bọn họ không cần phải lo ăn lo mặc nữa!
Bọn họ tôn kính Lăng Chí, sùng bái Lăng Chí một cách cuồng nhiệt dù ở địa phương này lạnh khủng khiếp, điều kiện gian khổ. Nhưng đúng là dưới loại điều kiện ác liệt này, Lăng Chí mới có thể thành công tôi luyện bọn họ thành nhóm người sắt thép và ngày càng yêu thích chốn này.
Thế mà! Hiện giờ bọn họ phải nói lời chào tạm biệt với phương Bắc rồi. Có lẽ, lần này chào tạm biệt thì sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Con người ai cũng có tình cảm, ai cũng biết lưu luyến, ai cũng không muốn rời xa quê hương. Bọn họ dù có là những hán tử máu lạnh đi nữa thì cũng vẫn vậy. Tuy rằng biết Lăng Chí cũng không phải từ bỏ bọn họ. Nhưng trong thâm tâm họ vẫn có ý nghĩ mình bị ruồng bỏ.
Trong lòng có oán niệm như thế... muốn ra oai dằn mặt Lăng Tiêu cũng là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ một lão già đánh xe gần đất xa trời như thế lại có thực lực sâu không lường. Hơn nữa, còn nói ra những lời mà bọn họ khó có thể chấp nhận được.
Vì thế lập tức có tên binh sĩ phẫn nộ quát to:
- Dựa vào cái gì. Con mẹ nó, phiên hiệu quân đội của bọn lão tử là đổi lấy từ trăm trận huyết chiến! Lá cờ này...
Hắn chỉ tay về phía lá cờ đỏ tươi như máu bay phần phật dưới làn gió. Trên mặt cờ vẽ hình một con Kiếm Xỉ Hổ giương nanh múa vuốt:
- Đó là vô số máu tươi của đồng bạn đã nhiễm đỏ nó. Ngươi dựa vào cái gì, nói một câu thì dám bảo chúng ta bỏ đi phiên hiệu của mình. Ngươi có biết quân đội mà mất đi phiên hiệu chẳng khác nào không có linh hồn hay không? Chúng ta ngay cả nhà cũng không có... Không ngờ ngươi còn muốn cho chúng ta đánh mất cả linh hồn! Sĩ có thể chết không thể nhục!
Tên binh sĩ vừa dứt lời, hai mắt hắn như tóe máu. Mà đúng là chảy ra dòng lệ máu. Giọng của hắn vừa khàn khàn khó nghe, lại mang theo một nỗi thê thương từ vùng đất lạnh khủng khiếp kia!
- Lăng Tam Thập Nhất!
Lăng Võ bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Con bà nó ai cho phép ngươi nói! Tự vả miệng đi!
- Rõ!
Thân mình tên binh sĩ vừa mới nói chuyện đột nhiên đứng thật thẳng, sau đó mạnh mẽ vả vào mặt mình...
Các cô gái trong xe ngựa mặc dù không nhìn thấy, nhưng rõ ràng trên mặt đều lộ ra thần sắc không đành lòng. Đây là lần đầu tiên các nàng được tiếp xúc với quân nhân chân chính, liền cảm nhận được một thứ gọi là tinh thần quân đội!
Vẻ giận dữ trên mặt Lăng Tiêu cũng biến mất không thấy, thay bằng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Tên binh sĩ kia giống như là giận dỗi, hung hăng vả lên mặt mình. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy cổ tay mình bị nắm giữ thật chặt, ngẩng đầu nhìn: lại thấy lão nhân kia thân thể thẳng tắp, tóc bị hói một mảng, ăn mặc thật chỉnh tề; đang dùng một bàn tay khô héo gần như chỉ còn da bọc xương, nắm chặt cổ tay hắn. Thế nhưng cho dù tên binh sĩ cố vận hết sức, cũng không thể lay động lão già này chút nào!
Năm trăm người đều trợn mắt há hốc miệng vô cùng hoảng sợ nhìn lão nhân này. Cả đội ngũ trừ đội trưởng Lăng Võ có thực lực Đại Kiếm Sư bậc ba, còn lại toàn bộ đều cùng một bậc Kiếm Sư bậc sáu!
Phóng mắt khắp đế quốc, với phần thực lực của tổ hợp năm trăm người này, bất kể đi đến đâu, đều đúng là tinh anh trong tinh anh. Dũng sĩ trong dũng sĩ!
Kiếm Sư bậc sáu nếu như thả ra bên ngoài, xem ra dường như còn không bằng một học viên có thực lực trong ban cao cấp của Học viện Đế quốc. Thế nhưng thực lực của quân nhân chính là dựa vào chỉnh thể, đánh chính là phối hợp, có thể nói không khoa trương chút nào: năm trăm tên binh sĩ Kiếm Sư bậc sáu này, cho dù gặp phải một ngàn học viên cùng bậc là Kiếm Sư bậc sáu, dưới tình huống đó cũng có thể trả một cái giá rất nhỏ đổi lấy toàn bộ mạng sống của đối phương!
Nếu là phân tổ phối hợp, năm tên binh sĩ tạo thành trận thế thì đủ để vây khốn một gã Đại Kiếm Sư bậc một bậc hai! Nếu như nói ngược lại thì đây là điều không thể tưởng tượng được! Bởi vì, một gã Đại Kiếm Sư bậc một, cùng một lúc chống lại mười Kiếm Sư bậc sáu, hắn sẽ chọn dùng cách du đấu để tiêu diệt từng người một, cũng có thể dưới tình huống chính mình không bị thương giết sạch đối phương! Vì thế có thể thấy được thực lực của đội tư binh này, tuyệt đối có thể xứng đáng với hai chữ "Dũng Mãnh!"
Mặt khác những binh sĩ đó tuy rằng một đám đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, nhưng đều liếc mắt nhìn về nơi này, trong ánh mắt chứa đầy kinh hãi: lão già này là ai, lại có thể có thực lực như thế!
Lăng Võ cũng ngẩn ra một lúc, lập tức trầm giọng nói:
- Ngài đây là có ý tứ gì? Binh sĩ của ta phạm vào sai lầm, tự nhiên là do ta đến khiển trách. Chẳng lẽ, ngài cho rằng chúng ta đều là nô tài, hạ nhân của Lăng gia?
Phúc Bá buông tay tên lính kia ra, quay đầu lại, đôi mắt già nua có chút đục ngầu, nhìn người trung niên kêu là Lăng Võ, mà Lăng Võ cũng không yếu thế chút nào đối mắt cùng Phúc Bá. Trên vẻ mặt của hắn nói lên rằng: cho dù là ngươi giết chết lão tử, lão tử cũng không nhăn mày một cái!
Nhưng ngươi chính là không thể làm nhục ta!
Phúc Bá bỗng nhiên cười thành tiếng, cùng với mình năm đó, con bà nó còn... thực giống nha! Oa nhi nầy, thật là tốt! Đoạn năm tháng đó tràn đầy tình cảm mãnh liệt sôi trào nhiệt huyết, Phúc Bá chợt nhớ lại thời điểm vừa ly khai quân đội của mình, hiện nay đã nhiều năm trôi qua ông vẫn thỉnh thoảng nhớ tới, hồi tưởng cả những lúc long đong lận đận, giờ đây ông cũng giống như mặt trời khuất núi, chỉ như đỉnh núi kia che từng chặng ánh chiều của bóng hoàng hôn.
- Các ngươi... nói ta, vũ nhục tinh thần quân đội của các ngươi?
Phúc Bá nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, như là phủi bụi trên mặt, tao nhã xoay thân mình, xuyên qua giữa đội ngũ đám binh sĩ, đến trước mặt Lăng Võ.
Lăng Võ đứng tại chỗ không lùi một bước, như là không thấy thực lực mạnh mẽ của Phúc Bá, lớn tiếng nói:
- Chúng ta tuân lệnh bảo hộ Lăng tam thiếu gia, chứ không phải tới để làm nô bộc!
Phúc Bá cười cười, đảo ánh mắt nhìn khắp mặt của đội binh sĩ kia, có người trưởng thành, có kẻ hơi lộ vẻ non nớt, có kẻ mặt đen như than, cũng có người trắng nõn... Duy nhất không khác nhau, đó là trong ánh mắt bọn lính, đều lộ rõ đầy vẻ kiên nghị, dũng cảm và không sợ hãi!
- Các ngươi là tư binh của Lăng gia.
Phúc Bá lạnh nhạt nói:
- Là Lăng gia! Không phải Lăng Chí! Cho dù các ngươi tràn đầy cảm kích với Lăng Chí. Ừ, đúng là như thế. Lão nhân ta coi như rất hiểu rõ về đời trước chi bộ đội này của các ngươi, chính là một đám... hỗn tạp, lưu manh, ác ôn linh tinh đủ loại ở phương Bắc mà thôi. Nhưng có một điều chắc chắn: khi đó các ngươi cũng chỉ là một đám rác rưởi.
Phúc Bá nói thật tao nhã, nhiều từ ngữ ác độc như vậy từ miệng lão nhân gia ấy phun ra, nhưng vẫn cứ làm cho câu chuyện nói ra biến thành chuyện cao thượng biết bao.
Bọn lính nghe xong lời này, có kẻ mặt bừng bừng đỏ, có tên cụp mắt né tránh, có người lộ chút xấu hổ, có ánh mắt bắn ra tia phẫn nộ cực kỳ... Đến ngay cả Lăng Võ, sắc mặt cũng một màu tái xanh!
Đúng vậy, đời trước của bọn họ, đều là bọn lưu manh côn đồ của Faulkner. Thời điểm ban đầu, vùng đất rộng lớn được phong cấp cho Lăng gia, đã từng khiến cho gia tộc Tử Kinh Hoa tiếp giáp với vùng đất đó vô cùng bất mãn: họ cho rằng đây là biểu hiện Quốc vương bệ hạ không tín nhiệm gia tộc Tử Kinh Hoa, rõ ràng muốn bồi dưỡng một đại gia tộc ở sát bên bọn họ. Cho nên gần như lôi kéo tất cả thanh niên trai tráng ở vùng phụ cận này. Ở phương bắc, gia tộc Tử Kinh Hoa chính là tồn tại cao nhất, thậm chí có rất nhiều người không biết tên Quốc vương là gì, nhưng lại biết tên của gia chủ Tử Kinh Hoa!
Dưới tình huống như vậy, vị Tướng quân Lăng Thiên Khiếu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tổ chức thu nạp một số lớn dân chơi bời lêu lổng ở Faulkner. Bên trong đám ngư long hỗn tạp đó giới nào cũng có, kẻ mạo hiểm, du côn, lưu manh, thậm chí còn có toàn bộ thế lực tà ác, tất cả đều bị triệu tập cả lại, tạo thành một chi quân đội tư binh thập cẩm.
Bởi vì có tiền lương, đám người này đều vô cùng vui mừng tiếp nhận vào biên chế. Chỉ có điều lúc ấy chuyện này đã trở thành trò cười lưu truyền trong tầng lớp cao tầng ở khắp đế quốc, trở thành một lợi khí lớn để các quý tộc nắm lấy công kích nguồn gốc quý tộc dân dã của Lăng gia.
Thế nhưng hết thảy những điều này, lại bị thay đổi bởi một thiếu niên thiên tài mới tốt nghiệp từ Học viện Đế quốc, đó chính là Lăng Chí ngày nay!
Bởi vậy, những người này mới lại cuồng nhiệt đi theo Lăng Chí như thế, mới có thể ngoài Lăng Chí ra bọn họ không thèm để bất cứ kẻ nào trong mắt.
Phúc Bá không đợi Lăng Võ kịp lên tiếng nói, bỗng nhiên, ông lại làm một động tác khiến đám binh sĩ đó trợn mắt há hốc mồm, khiến ba thiếu nữ vốn định bước theo Lăng Tiêu xuống xe lại thần sắc đỏ bừng vội lùi trở lại.
Hành động của Phúc Bá, không ngờ là đang cởi áo của mình, động tác vô cùng tao nhã.
Danh sách chương