Khi Lăng Tiêu xem xong bệnh tình của quốc vương, trong lòng đã hiểu rõ liền cảm thán, kẻ hạ độc có tâm tư thật âm hiểm, quả thực thế gian ít có. Việc quốc vương và Thu lão Nguyên soái trúng độc hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Loại độc mà Thu Thần trúng có độc tính cực kỳ mạnh, giống như sóng biển liên miên không dứt, mỗi lần phát tác là như biển động, khuấy động mãnh liệt, làm cho người trúng độc vô cùng thống khổ. Nếu là loại người ý chí không kiên định, sợ là đã sớm không thể chịu đựng được loại thống khổ này mà tự vẫn rồi! Mà độc trong người quốc vương bệ hạ lại dịu dàng như ánh trăng trên mặt nước. Thậm chí vào giai đoạn đầu còn có thể khiến cho người ta cảm thấy thoải mái! Giống như tu vi tinh tiến vậy. Hơn nữa loại độc dược này thực ra lại do vài loại thuốc bổ chế thành.

Điểm ấy Lăng Tiêu đã hỏi qua bệ hạ để chứng thực. Mấy năm nay bệ hạ thực sự là thường xuyên dùng một ít thuốc bổ, thứ nhất là để điều dưỡng thân thể, thứ hai là củng cố tu vi của mình, sao có thể ngờ được, loại thuốc bổ có tính ôn hòa này lại là nguyên nhân chính gây nên bệnh tình cho mình. Quốc vương nghiến răng nghiến lợi, có ý định giết đám dược sư kia, nhưng hắn cũng không muốn bất kỳ kẻ nào nhận ra mình đã phát hiện bản thân bị trúng độc. Cho nên, tất cả những kẻ liên quan, một ngày nào đó, trẫm, sẽ tự tay giết các ngươi!

Lăng Tiêu đứng dậy, cúi người hành lễ với quốc vương bệ hạ:
- Độc trong người bệ hạ rất nặng, trong thời gian ngắn khó có khả năng giải trừ, ít nhất cũng cần nửa năm. Như vậy đi, tiểu tử sẽ viết tên dược liệu ra, tin rằng việc tìm những thứ này đối với bệ hạ mà nói, không phải một việc khó.

Quốc vương gật gật đầu, quả thật, làm bá chủ nhất của một đế quốc, có khả năng làm nghiêng ngả cả đế quốc, muốn tìm kiếm một ít dược liệu chỉ là chuyện bình thường, mặc dù phải giấu diếm nhưng là một hoàng đế của đế quốc cầm quyền hơn bốn mươi năm, nếu ngay cả chuyện ấy cũng không được thì không bằng nên sớm thoái vị cho rồi.

Lăng Tiêu cho dù tạm thời không nhìn thấu hàm ý của quốc vương khi ban thưởng thị trấn Tạp Mai Long cho mình, nhưng cũng khó khăn khi tìm hiểu biết tính cách của lão. Trước mắt thì trông như một lão nhân hòa ái, nhưng đây cũng là vua một nước! Quốc vương một Đế quốc! Phía sau đôi mắt bình tĩnh ôn hòa kia ẩn giấu bao nhiêu tâm tư, có mấy ai có thể nhìn thấu? Nhưng có một điều Lăng Tiêu có thể xác nhận, vua một nước tuyệt đối không thể dùng khái niệm người tốt người xấu mà đánh giá được! Trong mắt lão quốc vương, chỉ sợ người được phân làm hai loại: có giá trị lợi dụng và không có giá trị lợi dụng.

Cho nên, không nhân cơ hội được ưu đãi mà dùng công phu sư tử ngoạm vơ vét tài sản của lão, Lăng Tiêu cảm thấy thực có lỗi với bản thân. Một danh sách thật dài những thứ viết ra kia, toàn bộ đều là linh dược cao cấp nhất Tu Chân Giới, chẳng cần hắn có biết hay không, viết đã nói sau!

Mà biểu hiện và khí độ của quốc vương bệ hạ thật xứng là vua một nước, ngay cả xem cũng không thè , lập tức nhận lấy, hắn tin tưởng, chỉ cần trên đại lục này có thì mình có thể tìm được, về phần tiêu tốn bao nhiêu, quốc vương mà lại sợ không có tiền sao? Tiểu tử kia có chút đơn thuần đến đáng yêu, giá trị của hắn chỉ bằng một chút dược liệu đắt tiền mà thôi ư. Trong lòng quốc vương bỗng ẩn ẩn có chút hối hận, mình đưa một đứa nhỏ như hắn đẩy đi làm vật hấp dẫn ánh mắt của hai đứa con tốt kia, rốt cục là đúng hay sai? Tuy nhiên, ý niệm này trong đầu quốc vương chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ thanh minh, thản nhiên cười, nhìn theo Lăng Tiêu đang rời đi.

Sau khi Lăng Tiêu rời đi, giá sách phía sau bỗng tách ra hai bên, hai trung niên có dung mạo giống nhau đi từ bên trong ra. Người bên trái có vóc dáng vừa cao lại gầy, gò má hơi hõm xuống, xương gò má rất cao. Người bên phải dáng người vừa phải, ánh mắt bình thản, sắc mặt hồng nhuận, làn da non mịn như trẻ con. Hai người đều mặc trường bào màu xanh, cử chỉ tiêu sái tự nhiên.

Mà quốc vương vốn chòm râu đã hoa râm, đối với hai người này lại rất khách khí:
- Vinh lão, Nam Cung lão, hai vị đối với tiểu oa nhi này thấy thế nào?

Hai lão nhân liếc nhau một cái, người vừa cao vừa ốm được gọi là Vinh lão nói hơi khàn khàn:
- Bệ hạ, có thể cho ta xem dược liệu mà thiếu niên kia viết ra hay không?

Quốc vương lập tức lấy ra đưa cho Vinh lão, người họ Nam Cung lặng lẽ cười nói:
- Bệ hạ, nhìn dao động lực lượng trên người thiếu niên này thì thực lực hẳn là Đại Kiếm Sư bậc sáu, nếu trước đây hắn thực sự là người bị Thiên Mạch, ta cũng chỉ có thể nói, hắn là thiên tài! Thành tựu trong tương lai chỉ sợ là vượt qua cả ta và Vinh lão!

- A!
Gương mặt già nua của Quốc vương thoáng đổi sắc, nói:
- Nói như thế, đưa hắn đến loại địa phương như thị trấn Tạp Mai Long chưa chắc là ý kiến hay, nhân tài như thế này, chỉ có thể để cho ta sử dụng!

Lúc này, Vinh lão khàn khàn nói:
- Bệ hạ, nếu hắn không phải người thích đùa, vậy thì những dược liệu này có hơn nửa là ta chưa từng nghe nói qua, không biết những dược liệu này có công hiệu gì, tiểu tử kia sao lại biết nhiều như vậy?

Cái gì? Nam Cung lão sửng sốt, dường như không dám tin nhìn Vinh lão:
- Còn có dược liệu mà ngươi không biết sao?

Vinh lão trái lại rất thản nhiên, khuôn mặt hơi hơi co giật, nói:
- Đại lục to lớn, các loại kỳ trân dị thảo vô số, ai dám nói mình biết tất cả các loại thảo dược? Sợ là đến cả người biên soạn Đại Lục Thực Vật Chí là Bách Thảo lão nhân cũng không dám khoa trương như thế đâu?

Nam Cung lão nghe vậy tiêu sái cười, gật đầu nói:
- Cũng Đúng, thực là ta hơi tự đại, nghĩ lại thì chúng ta có tu vi Kiếm Tông, liền có thể hoàn toàn tung hoành thiên hạ, nhưng biết đâu còn có Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh, thậm chí Kiếm Thần trong truyền thuyết.
Nói xong liền tự giễu cười cười nói:
- Con đường tu luyện, vẫn còn rất dài!

Quốc vương thấy hai người tôn trọng Lăng Tiêu như thế, ý hối hận trong lòng càng sâu, lão nhân Nam Cung thấy thế, cười sang sảng nói:
- Bệ hạ có thể yên tâm, nếu tiểu oa oa kia ngay cả chút khó khăn ấy mà cũng không qua được thì cũng uổng phí đánh giá của ta và Vinh lão rồi.

Tâm sự trong lòng quốc vương lập tức tiêu tan, nghĩ lại, mình vẫn có chút lo lắng, tuy nhiên, cứ như thế này mà nói, thiếu niên kia sau khi biết bị mình lợi dụng còn có thể cam tâm tình nguyện để mình sử dụng sao? Nghĩ vậy, quốc vương quay về phía gian ngoài, truyền lệnh:
- Truyền lệnh xuống, tướng quân Lăng Thiên Khiếu trấn thủ biên cương Tây bộ có công, thưởng mười vạn kim tệ, bảo mã mười bảy con, rượu cung đình mười bình. Thê tử Lăng thị phong làm nhất phẩm phu nhân!

Quốc vương một hơi phong thưởng Lăng gia, khiến cho khóe miệng của Vinh lão và Nam Cung lão không nhịn được giật giật mấy cái, trong lòng nghĩ: Khiến bệ hạ trọng thưởng lớn như thế, dường như đã là chuyện mấy năm trước rồi, xem ra, một nhà Lăng gia đều đã chiếm được thánh tâm rồi!

Tiền tài thì cũng thôi đi, còn Nhất phẩm phu nhân, thì đã có thể trở thành nữ nhân quý tộc rồi, trừ hoàng thất ra đây có thể được xem là vinh dự cao nhất!

Cung nữ ở gian ngoài rất nhanh đã ghi nhớ, sau khi quốc vương nói xong, không kìm được dịu dàng nhắc nhở:
- Bệ hạ, Lăng gia phu nhân trực tiếp sách phong là Nhất phẩm phu nhân có thể hơi cao hay không? Tần phu nhân của gia tộc Tử Kinh Hoa phương Bắc đã là Nhị phẩm phu nhân rồi.

Quốc vương trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Không thay đổi!

Cung nữ kia thấp giọng nói:
- Đã rõ.

Lăng Tiêu đi ra cửa, không còn cảm thấy được người có thực lực hùng mạnh kia nữa, xem ra quá nửa là đã bị cảnh cáo. Khi ra ngoài hành cung thì gặp một cảnh tượng thực náo nhiệt. Trong toàn bộ lâm viên hoàng gia nơi nơi đều có cung nữ xuyên qua xuyên lại bưng bê các loại điểm tâm tinh mỹ và rượu ngon, các quý tộc khí chất cao quý tao nhã tụ cùng một chỗ đàm tiếu.

Theo như cử chỉ và lời nói của những người này là có thể cảm nhận được xã hội thượng lưu cao nhất của Lam Nguyệt Đế quốc là dạng gì.

Cả một đám giống như đều mang theo một chiếc mặt nạ, Lăng Tiêu nhìn qua vài lần liền cảm thấy tẻ nhạt, trên mặt những nữ quý tộc thì lộ vẻ ôn hòa tao nhã và tươi cười, miệng thì nói lời khách sáo, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo một tia cao ngạo khinh thường, lại còn cố tình làm ra bộ mặt khiêm tốn.

Những nam quý tộc tuổi trẻ thì cả một đám đều ra dáng phong độ tiêu sái bất phàm, giống như là khổng tước đực, liều mạng bày ra bộ mặt bất phàm của mình.

Lăng Tiêu hơi bĩu môi, chuẩn bị sau khi tìm được Xuân Lan và Thu Nguyệt sẽ rời khỏi nơi này ngay, dù sao tiếp tục ở lại chỗ này đã chẳng có ý nghĩa gì, không bằng trở về tu luyện.

Một thanh âm bén nhọn vang lên, hấp dẫn ánh mắt của không ít người, Lăng Tiêu cũng không kìm được phải nhìn theo. Lại thấy một cô gái mười bảy mười tám tuổi, vận một chiếc váy dài màu vàng, làn da trắng nõn, vẻ mặt giận giữ đang đối mặt với hai tuyệt sắc giai nhân. Người đứng phía sau cô gái Lăng Tiêu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đúng là hoàng thái tôn trước đó đã gặp qua, vương tử Lý Thiên Liệt! Còn có một người khiến cho đồng tử Lăng Tiêu co rụt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, chính là kẻ đã lâu không gặp, Ô Lan Thác! Giờ phút này trên mặt hắn đang nở một nụ cười như đang xem náo nhiệt.

Cô gái mặc váy vàng chỉ tay vào Xuân Lan:
- Bản công chúa coi trọng ngươi, đó là phúc của ngươi! Hừ, chủ nhân của ngươi là ai? Sao có thể nuôi dạy được thị nữ không có giáo dục như thế chứ, dám cãi mệnh lệnh của ta, không muốn sống nữa sao?

Ô Lan Thác đứng bên cạnh Lý Thiên Liệt, nói một cách quái gở:
- Công chúa điện hạ, hai thị nữ này rõ ràng là không xem người vào mắt, dám cự tuyệt ý tốt của người, xem ra chủ nhân các nàng cũng là quý tộc không có tu dưỡng mà thôi!
Không biết vì sao, tiếng nói của Ô Lan Thác hơi chói tai, thật như là tiếng của trẻ nhỏ, nhiều ít thực có chút quái dị.

Cô gái mặc váy vàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Ô Lan Thác một cái:
- Câm miệng! Không có chỗ cho ngươi lên tiếng!
Sau đó lại thở phì phì quay đầu lại, nhìn Xuân Lan và Thu Nguyệt:
- Ta hỏi lại một lần cuối cùng, hai người các ngươi có theo ta đi hay không?

Sắc mặt Xuân Lan và Thu Nguyệt đỏ bừng vì tức giận, lòng nói nếu đối phương không phải công chúa, nơi này không phải lâm viên hoàng gia thì đã sớm dùng kiếm đục trên người cô ta vài lỗ rồi, còn để nàng ở đó mà càn rỡ sao? Hiện giờ thiếu gia không có bên người, hai nàng quả thực tiến thối lưỡng nan. Đáp ứng làm thị nữ của cô ta? Đừng nói là không có khả năng, hai nàng căn bản là không muốn! Không đáp ứng. Đối phương lại là người hoàng thất, làm không tốt sẽ mang tai họa đến cho Lăng gia.

Thiếu gia… Người đang ở nơi nào? Sao còn không trở lại? Trong lòng Xuân Lan và Thu Nguyệt lo lắng nghĩ. Xuân Lan nhẹ giọng nói:
- Công chúa điện hạ, chúng tôi chỉ là hai hạ nhân, người thân phận cao quý không đáng phải chấp nhặt với chúng tôi. Xin người buông tha cho hai người chúng tôi được không?

- Hạ nhân! Hừ, thật thú vị đó. Đây là lâm viên hoàng gia, từ khi nào thì đến cả nô bộc hạ tiện cũng có thể tùy ý đi bộ? Còn có phép tắc nữa hay không?
Cô gái váy vàng sắc mặt nghiêm trọng, lạnh lùng nhìn Xuân Lan và Thu Nguyệt, quát:
- Chủ nhân nhà ngươi có hiểu phép tắc hay không!

Hốc mắt Xuân Lan và Thu Nguyệt đã ngập nước mắt, bị mắng một câu kẻ hạ tiện làm cho lòng buồn bã thì chực khóc.

Lại nhìn lại Ô Lan Thác và Lý Thiên Liệt đều mang nét cười dửng dưng trên mặt, Lăng Tiêu hiểu rõ, công chúa này tám phần là bị châm ngòi, nữ nhân ngu ngốc! Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ vậy, cất bước đi tới.

- Sao nào, người hoàng tộc là có thể muốn làm gì thì làm sao, định cướp thị nữ của nhà người khác sao?
Tiếng nói của Lăng Tiêu lạnh nhạt vọng tới, đi tới trước mặt cô gái mặc váy vàng, gần như dán sát vào người đối phương.

Chuyện này lập tức khiến những quý tộc đang chú ý bên này phải bật tiếng kinh hô. Trời ạ, thiếu niên này là ai? Không ngờ dám bất kính với công chúa điện hạ như thế!

- Nếu không có thân phận hoàng tộc thì ngươi còn không bằng các nàng.

Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô gái váy vàng, lạnh lùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện