Về tới khách sạn, Tần Lãnh thấy áy náy với vợ, nhưng Tịch Hy lại rất bình thản. Đi mưa làm cô bị ẩm ướt, Tần Lãnh lấy máy sấy tóc cho cô.
Tịch Hy ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương nói với chồng:
- Em từng có nghe giảng về một cuốn sách. Có đoạn rất hay, anh muốn nghe không? Tần Lãnh hơi bất ngờ, từ lúc ở viện cô đã trầm ngâm suy tư khá yên lặng, giờ bỗng nhiên lại nói chuyện sách vở với anh.
- Em kể đi, anh nghe.
- Người ta luôn bảo, lớn lên phải hiểu chuyện, phải ưu tú, phải kết hôn, phải có tiền đồ. Nhưng không ai nói với em phải làm sao để thật hạnh phúc. Ai cũng nghĩ rằng mình phải sống tốt mà quên nghĩ cách sao để sống vui, khi có niềm vui rồi chúng ta mới sống thật sự tốt.
Mấy ngày qua bên anh, em thấy mình sống vui, như vậy thật tốt. Không phải công ty, không phải nhiều cổ phần, đôi khi niềm vui bình dị chỉ là ngắm một bông hoa, nhìn một con vịt bơi lội tự do dưới nước.
Tần Lãnh, cảm ơn anh đã bên em, cùng em trải qua những điều vui vẻ ấy.
Tần Lãnh lắng nghe cô nói, Tịch Hy quả thực có một nội tâm phong phú và giàu xúc cảm.
- Anh là may mắn có được em!
***
Tịch Trí trước khi về nước đã xin add friend với Tiêu Ngọc. Phân vân mãi cậu mới dám nhắn tin cho cô:
" Chị, em rất thích chị, hãy hẹn hò với em nhé!"
Tiêu Ngọc nhận được tin thì cười trừ, thằng nhóc này đúng là cảm nắng cô rồi. Cô biết nhưng không bận tâm, mấy người trẻ này chóng yêu chóng chán, chỉ ham thích nhất thời mà thôi.
" Tịch Trí, tôi không có tình cảm với cậu, cậu như đứa em hậu bối của tôi mà thôi. Cảm ơn cậu đã dành tình cảm tốt đẹp cho tôi, nhưng tôi lại không đáp lại được".
Tiêu Ngọc còn trêu chọc thêm:
" Cậu cũng dũng cảm đó, không ngại khoảng cách địa lý và tuổi tác mà thổ lộ lòng mình. Tôi sẽ ở lại London và không về nước nữa, nếu một ngày gặp lại, nhớ phải chào chị đó nha. Còn ô của cậu, tôi quên chưa trả rồi".
Tịch Trí lòng hụt hẫng:
" Thôi chị giữ đi, em về nước đây. Em sẽ tìm một cô bạn gái xinh hơn chị huhu, chị sẽ phải hối hận vì bỏ lỡ emmmm".
"Cố lên, chúc cậu thành công, chiếc ô này tôi sẽ giữ làm kỉ niệm quãng thời gian làm việc chung nhé".
Dù biết là tình cảm thoáng qua nhưng Tịch Trí buồn thật, xưa nay toàn là con gái phải theo đuổi cậu, nay theo đuổi Tiêu Ngọc không thành làm cậu thấy mình thất bại ghê. Nhưng không sao, người ta bảo đen tình đỏ bạc, mất này được kia, chuyện tình không như ý thì bù lại, dạo gần đây công việc của cậu khá thuận lợi.
Tịch Hy cùng chồng về nước, vẫn là mùa thu quê nhà dễ chịu nhất, những hàng cây phong đang thay lá sang màu vàng ruộm, thi thoảng có những lá đỏ xen kẽ. Thành phố với những toà nhà lớn, xe cộ tấp nập, ai cũng hối hả với guồng sống nơi đô thị. Tịch Hy hơi mệt, ghé vai Tần Lãnh mơ màng ngủ thiếp đi.
Bên này Tiêu Ngọc cũng xuất viện, thần sắc đã tốt hơn. Cô xin nghỉ phép vài ngày để dưỡng sức, tranh thủ đi dạo quanh nhà. Mưa đã tạnh, nắng đã hửng, công viên gần đó đầy các loại hoa khoe sắc, những đứa trẻ được ngồi trong xe đẩy, thi thoảng có nhóc còn nhoẻn miệng cười với cô. Tiêu Ngọc dù đã sống ở đây lâu, nhưng nay cô mới tận hưởng trọn vẹn bầu không khí dễ thương này. Cô chụp một bức ảnh giàn hoa hồng vàng dây leo đang nở rộ, đăng lên mạng xã hội kèm một dòng cap:
" New life, new me"
Tịch Trí lướt lướt điện thoại thấy dòng trạng thái mới của Tiêu Ngọc, cậu mỉm cười ấn like.
Tịch Hy ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương nói với chồng:
- Em từng có nghe giảng về một cuốn sách. Có đoạn rất hay, anh muốn nghe không? Tần Lãnh hơi bất ngờ, từ lúc ở viện cô đã trầm ngâm suy tư khá yên lặng, giờ bỗng nhiên lại nói chuyện sách vở với anh.
- Em kể đi, anh nghe.
- Người ta luôn bảo, lớn lên phải hiểu chuyện, phải ưu tú, phải kết hôn, phải có tiền đồ. Nhưng không ai nói với em phải làm sao để thật hạnh phúc. Ai cũng nghĩ rằng mình phải sống tốt mà quên nghĩ cách sao để sống vui, khi có niềm vui rồi chúng ta mới sống thật sự tốt.
Mấy ngày qua bên anh, em thấy mình sống vui, như vậy thật tốt. Không phải công ty, không phải nhiều cổ phần, đôi khi niềm vui bình dị chỉ là ngắm một bông hoa, nhìn một con vịt bơi lội tự do dưới nước.
Tần Lãnh, cảm ơn anh đã bên em, cùng em trải qua những điều vui vẻ ấy.
Tần Lãnh lắng nghe cô nói, Tịch Hy quả thực có một nội tâm phong phú và giàu xúc cảm.
- Anh là may mắn có được em!
***
Tịch Trí trước khi về nước đã xin add friend với Tiêu Ngọc. Phân vân mãi cậu mới dám nhắn tin cho cô:
" Chị, em rất thích chị, hãy hẹn hò với em nhé!"
Tiêu Ngọc nhận được tin thì cười trừ, thằng nhóc này đúng là cảm nắng cô rồi. Cô biết nhưng không bận tâm, mấy người trẻ này chóng yêu chóng chán, chỉ ham thích nhất thời mà thôi.
" Tịch Trí, tôi không có tình cảm với cậu, cậu như đứa em hậu bối của tôi mà thôi. Cảm ơn cậu đã dành tình cảm tốt đẹp cho tôi, nhưng tôi lại không đáp lại được".
Tiêu Ngọc còn trêu chọc thêm:
" Cậu cũng dũng cảm đó, không ngại khoảng cách địa lý và tuổi tác mà thổ lộ lòng mình. Tôi sẽ ở lại London và không về nước nữa, nếu một ngày gặp lại, nhớ phải chào chị đó nha. Còn ô của cậu, tôi quên chưa trả rồi".
Tịch Trí lòng hụt hẫng:
" Thôi chị giữ đi, em về nước đây. Em sẽ tìm một cô bạn gái xinh hơn chị huhu, chị sẽ phải hối hận vì bỏ lỡ emmmm".
"Cố lên, chúc cậu thành công, chiếc ô này tôi sẽ giữ làm kỉ niệm quãng thời gian làm việc chung nhé".
Dù biết là tình cảm thoáng qua nhưng Tịch Trí buồn thật, xưa nay toàn là con gái phải theo đuổi cậu, nay theo đuổi Tiêu Ngọc không thành làm cậu thấy mình thất bại ghê. Nhưng không sao, người ta bảo đen tình đỏ bạc, mất này được kia, chuyện tình không như ý thì bù lại, dạo gần đây công việc của cậu khá thuận lợi.
Tịch Hy cùng chồng về nước, vẫn là mùa thu quê nhà dễ chịu nhất, những hàng cây phong đang thay lá sang màu vàng ruộm, thi thoảng có những lá đỏ xen kẽ. Thành phố với những toà nhà lớn, xe cộ tấp nập, ai cũng hối hả với guồng sống nơi đô thị. Tịch Hy hơi mệt, ghé vai Tần Lãnh mơ màng ngủ thiếp đi.
Bên này Tiêu Ngọc cũng xuất viện, thần sắc đã tốt hơn. Cô xin nghỉ phép vài ngày để dưỡng sức, tranh thủ đi dạo quanh nhà. Mưa đã tạnh, nắng đã hửng, công viên gần đó đầy các loại hoa khoe sắc, những đứa trẻ được ngồi trong xe đẩy, thi thoảng có nhóc còn nhoẻn miệng cười với cô. Tiêu Ngọc dù đã sống ở đây lâu, nhưng nay cô mới tận hưởng trọn vẹn bầu không khí dễ thương này. Cô chụp một bức ảnh giàn hoa hồng vàng dây leo đang nở rộ, đăng lên mạng xã hội kèm một dòng cap:
" New life, new me"
Tịch Trí lướt lướt điện thoại thấy dòng trạng thái mới của Tiêu Ngọc, cậu mỉm cười ấn like.
Danh sách chương