Tịch Hy và Tần Lãnh ra sân bay để tới London. Hai người ngồi trong phòng chờ hạng thương gia. Vì chuyến bay sáng sớm nên cả hai chưa ăn gì. Tịch Hy chọn một góc ngồi nhìn ra đường bay, không gian rộng mở, những chiếc máy bay lớn đang di chuyển chầm chậm để chuẩn bị về vị trí cất cánh. Tiết trời đã sang thu, không khí hơi se lạnh vào buổi sáng, Tịch Hy lười nhác ngồi dựa lưng ra ghế chờ. Mấy ngày nay cô phải giải quyết nhiều việc để tránh tồn đọng khi cô đi vắng. Kim Ưng ở lại công ty xử lý các công việc cần thiết, cũng là để giám sát Tịch Văn có gây chuyện khi cô không ở đó không. Chuyến đi này chỉ có trợ lý Lâu đi cùng.

Tần Lãnh thấy vợ hơi uể oải, anh tới quầy đồ ăn lấy mỗi loại một ít. Còn đặc biệt lấy thêm một cốc dâu tây đã cắt nhỏ. Khi ở Tần gia, anh phát hiện Tịch Hy thường ăn dâu tây và cà chua mỗi ngày.

- Ăn chút gì đi, đồ ăn trên máy bay có thể sẽ không hợp nên em ăn ở đây nhiều một chút.

Tịch Hy ngồi dựa đầu vào vai anh, dạo gần đây công việc thuận lợi nên tâm tình cũng khá tốt. Tần Lãnh sau lần bị hiểu lầm lại càng dành nhiều thời gian chăm sóc cô, Tịch Hy cũng thấy gần gũi anh nhiều hơn.

Cô nhìn một lượt, xong cầm nĩa chọc một miếng dâu tây cho vào miệng:

- Hơi chua.

- Vậy sao? Tần Lãnh nhìn vợ nhăn nhó, cầm nĩa của cô lấy một miếng ăn thử.

- Anh thấy ngọt mà nhỉ?

- Em thèm socola nóng quá.

- Em chưa ăn gì, hay ăn lót dạ đã.

Thấy Tịch Hy ỉu xìu, anh lại mềm lòng, đi tìm socola nóng cho cô. Ở phòng chờ có rất nhiều đồ uống nhưng chỉ có bánh kẹo socola, không có thứ anh cần. Nên anh phải nhờ nhân viên làm riêng một cốc.

Socola thơm lừng bốc khói trước mặt, Tịch Hy mãn nguyện nhìn anh:

- Lại phiền anh rồi!



- Em uống thử xem có vừa không, cẩn thận kẻo bỏng.

Tịch Hy cẩn thận bê cốc lên, uống một chút:

- Thật là dễ chịu, những ngày đến tháng thật là thèm đồ ngọt mà.

Tần Lãnh nhăn mày nhìn cô, thì ra cô tới ngày rụng dâu. Bảo sao khẩu vị có chút khác. Anh thầm ghi nhớ ngày này vào điện thoại.

- Em có khó chịu ở đâu không?

- Chỉ hơi mỏi lưng một chút, chắc do có tuổi rồi. Mới thế này mà đã mỏi, sau có con chắc sẽ đau lưng lắm.

Tịch Hy vô tư uống socola xong phát hiện mình buột miệng. Cô hơi ngại bèn đánh trống lảng:

- Anh cũng ăn đi.

Tần Lãnh thực ra cũng muốn có con. Anh đã 34 tuổi, Tịch Hy cũng 33 rồi, nếu muộn nữa sẽ khó, khi ấy sức khỏe cô cũng sẽ có hạn chế. Tần phu nhân thì khỏi nói, mong cháu lắm rồi, chỉ là bà không tiện nói trước mặt con dâu mà thôi. Anh biết cô chưa muốn có con, sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển, lúc đầu lấy anh cũng không phải tình yêu, lần nào quan hệ cô cũng nhắc anh phải dùng biện pháp cả.

Anh nhìn cô, sợ cô khó xử nên cũng cho qua.

- Kết thúc show diễn, em muốn đi chơi đâu không, chúng ta có 5 ngày nên anh sẽ đưa em đi hết những nơi em muốn.

- Tạm thời chưa nghĩ ra, em sẽ nói anh sau.

Họ dự định đến sớm một ngày để nghỉ ngơi, một ngày xem show, còn ba ngày để dành thời gian đi khám phá. Tần Lãnh coi đây như một chuyến trăng mật kể từ khi họ kết hôn, còn Tịch Hy thì đơn giản là mất công đi thì ở lại thêm vài ngày cũng được.

Sắp tới giờ, hai người chuẩn bị lên máy bay. Cả quãng đường di chuyển, Tịch Hy ngồi trên chiếc vali xe điện, cô lái chầm chậm phía trước tỏ vẻ thích thú, còn Tần Lãnh đi phía sau nhìn vợ vui vẻ. Đây là mẫu vali mới nhất đang rất hot, anh đã mua tặng cô trước chuyến đi. Lúc đầu cô còn thấy nó hơi trẻ con nhưng nay lại rất hợp lí, đến tháng nên cô không muốn đi lại nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện