Hôm sau Văn Hạo mang theo hiềm oan lên đường trở về biên ải theo lệnh, nàng chỉ có thể ở trong cung âm thầm mong hắn bình an. Tạm biệt Văn Hạo, lần sau ngươi có trở lại, có lẽ cũng sẽ không còn gặp ta, cảm ơn những kỉ niệm tốt đẹp ngươi đã dành cho ta, những tình cảm đó suốt đời này Dương Lâm Nhạc sẽ không bao giờ quên…

Ba ngày sau, Thái hậu cho người triệu kiến Lâm Nhạc đến Vĩnh Ninh (*) cung.

“Thần thiếp tham kiến Thái hậu, thái hậu kim an” nàng vừa đến đã hành lễ.

Thái hậu thâm ý nhìn nàng, sau đó cho cung nữ thái giám lui ra, bao gồm cả Đông Tuyết, chỉ giữ lại mama thân cận.

“Trường Nhạc quý phi, con có biết ai gia gọi con đến vì việc gì?”

Lâm Nhạc cúi đầu “Thần thiếp ngu muội, mong Thái hậu chỉ bảo”

“Con thân là quý phi, có thai chẳng lẽ còn giấu”

Đoànhhhhh…..

Nàng nghe như tiếng sét, mang thai? Từ khi nào, tại sao nàng lại không hề biết chuyện đó? Chẳng lẽ là lần duy nhất đó hay sao? Không…không thể nào…nàng không muốn có con với Tử Hạo.

“Thái hậu, tại sao người lại chắc chắn việc đó?” Nàng dò hỏi, dù có một phần trăm hi vọng là không phải nàng cũng muốn nắm lấy.

“Tuy ai gia không có con cái ruột, nhưng trong hậu cung không biết có bao nhiêu phi tử, từ lần trước gặp con ai gia đã nghi ngờ nên cho người theo dõi những hoạt động thường ngày của con. Bên cạnh con tuy là những nha đầu rất chăm chỉ, nhưng chúng cũng chưa từng làm mẫu thân, những việc như thế này dĩ nhiên không thể biết” Thái hậu giải thích.

Lâm Nhạc dập đầu

“Thần thiếp mạn phép xin Thái hậu một thỉnh cầu”

“Đứng lên đi, con đang mang long thai, cẩn thận thân thể” Thái hậu đỡ nàng dậy.

“Nếu người không đồng ý, thần thiếp xin được quỳ mãi ở đây” nàng kiên quyết.

Thái hậu thở dài gật đầu “Được rồi, con đứng lên đi”

“Thiếp cầu thái hậu, đừng cho ai biết thần thiếp mang thai, đứa bé trong bụng thiếp có thể dùng tính mạng đảm bảo đó là cốt nhục của Hoàng thượng…nhưng…thiếp chỉ còn sống ở đây được một thời gian rất ngắn nữa…cầu người…thái hậu, hãy xem như tâm nguyện của thần thiếp…” Nàng một lần nữa dập đầu.

“Tội gì con phải tự làm khổ mình như thế? Ai gia không biết con có nỗi khổ gì, nhưng đứa nhỏ là cốt nhục hoàng thất, ai gia tuyệt không thể để nó lưu lạc nhân gian. Ai gia cho con thời gian một tháng, một tháng sau, dù con có nói thế nào, ai gia cũng sẽ bẩm báo với hoàng thượng…” Thái hậu xoa thái dương “con lui ra đi”

“Tạ Thái hậu” nàng hành lễ sau đó rời khỏi Vĩnh Ninh cung. Lát sau, một bóng đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thái hậu

“Nô tài tham kiến Thái hậu, đây là những tư liệu về Trường Nhạc quý phi mà người muốn”

Thái hậu sai người lấy tư liệu trong ta người mặt áo đen, lướt qua những dòng chữ trên giấy, ánh mắt lập tức nhíu lại.

……………………………

Lâm Nhạc thẩn thờ bước ra khỏi Vĩnh Ninh cung, Đông Tuyết gọi nàng nhưng cũng không thấy đáp lời đành lặng lẽ theo sau.

Nàng có thai? Chẳng những thất thân với nam nhân cổ đại, nàng còn mang trong mình cốt nhục của hắn, có phải ông trời đang trêu đùa nàng? Nàng chẳng qua chỉ muốn bình an mà sống trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thế giới này, sau đó yên ổn trở về thời đại của nàng, nàng không ham vinh hoa phú quý, cũng không cầu giàu sang quyền thế. Nàng tuyệt đối không hi vọng trở thành một trong những nữ nhân u sầu trong cung cấm, hằng ngày chỉ có một việc là chờ đợi ân sủng. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây, nàng phải đi tìm lão nhân đó. Lâm Nhạc nắm chặt cẩm nang cùng ngọc bội âm thầm ra quyết định.

Từ sau khi biết việc mình mang thai. Nàng hành động càng cẩn thận hơn, cung cấm là nơi giết người không thấy máu, hài tử trong bụng lại còn quá nhỏ, nàng không thể đẩy nó ra nơi đầu sóng ngọn gió được.

Suốt hai tuần liên tục, nàng nghĩ mọi cách để rời khỏi hoàng cung nhưng đều thất bại, cuối cùng nàng nghĩ đến một biện pháp “Khinh khí cầu”. Hoàng cung canh gác tứ phía, tường thành lại rất cao, muốn ra khỏi bằng đường bộ thì nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng cũng không có thời gian và sức lực để suy nghĩ những biện pháp khác. Có thể biện pháp này sẽ làm tiết lộ kĩ thuật của tương lai, nhưng thời gian Thái hậu cho phép nàng chỉ còn hơn mười ngày, nếu Tử Hạo biết nàng có thai, với tính khí của hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời khỏi.

Nghĩ sao làm vậy, nàng bắt tay vào làm khinh khí cầu, mặc dù bị cấm cung, nhưng những tì nữ, thái giám trong Trường Nhạc cung cũng chưa từng bị cắt giảm, ăn mặc cũng là thượng đẳng…nàng biết, đó là lệnh của hắn, đối với những phi tử bị thất sủng, việc bị cắt xén chi phí là chuyện thường, nhưng ở cung của nàng thì lại không xảy ra, việc đó khiến nàng lại càng cảm thấy có lỗi với hắn, thậm chí con mình, hắn cũng chưa từng biết nó đã có mặt trên đời…

Thời gian ngày càng gấp rút, Khinh khí cầu của nàng cũng đã gần hoàn thiện, chỉ còn một vài công đoạn nhỏ. Theo như nàng lên kế hoạch, thì tối ngày mốt, gió thổi theo hướng Tây, cũng là nơi cách xa kinh thành, đường núi lại khó đi, không dễ đuổi theo. Dù còn tận gần 1 năm mới đến hẹn với lão nhân đó, nhưng có lẽ nàng sẽ tìm một nơi gần chân núi Côn Sơn mà chờ đợi.

“Nương nương, có chuyện xảy ra rồi” Thu Mộng hớt hải chạy vào thông báo

“Chuyện gì?”

“Thái hậu trúng độc, hiện giờ chưa qua cơn nguy kịch, những thái y đều được triệu kiến. Nương nương, người mau trốn đi” Thu Mộng quỳ xuống nói.

Lâm Nhạc khó hiểu hỏi lại “Tại sao ta phải trốn?”

“Nương nương, thái y nói thái hậu trúng là Mạn đà la, một loại độc mãn tính, thời gian trúng là khoảng hai tuần trước. Mama hầu cận nói trong thời gian đó người chỉ tiếp một mình ngài, hơn nữa còn có nhân chứng chỉ tội người đã hạ độc Thái hậu. Hoàng thượng đang rất khó xử, văn võ bá quan đang quỳ trước điện Thái Bình xin xử tử người. Nương nương, dù thời gian chúng ta hầu hạ người không lâu, nhưng tính tình người thế nào bốn người chúng ta hiểu rất rõ. Nhưng nay nhân chứng vật chứng đều hướng đến người, ta biết nương nương không phải người bình thường, người sẽ có cách rời khỏi đây. Đợi khi hoàng thượng tra rõ ngọn ngành, trở về cũng không muộn…” Thu Mộng lo lắng giải thích.

Bốn người Đông Tuyết, Hạ Vũ, Xuân Hoa, Thu Mộng đồng loạt quỳ xuống “Xin nương nương mau rời khỏi đây”

Lâm Nhạc rưng rưng đỡ từng người dậy, thâm tình nói “Ta cảm ơn các muội đã tin tưởng ta, ta sẽ có cách rời khỏi nơi này. Nhưng trước đó, ta muốn gặp Hoàng thượng lần cuối. Hai ngày sau, ta sẽ vĩnh viễn biến mất…”

“Nương nương….”

________Đến đoạn gay cấn thì ta lại thích xuất hiện…..ta là dãy phân cách a______

“Tử Hạo” Nàng nhìn bóng lưng quen thuộc đang đứng phía trước.

Hắn xoay người, khuôn mặt anh tuấn phản chiếu trong mắt nàng. Bạc thần mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời.

Hắn rõ ràng đã gầy đi, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Hắn chăm chú nhìn nàng, cuối cùng thốt lên “Nàng có thể giải thích cho ta…những việc đó, không phải do nàng, ta sẽ tin tưởng nàng, chỉ cần nàng nói không phải. Những kẻ định tội nàng, ta sẽ trừng trị tất cả”

Lâm Nhạc giật mình nhìn hắn, trong một phút hắn nói ra, tim nàng như ngừng đập, lý trí suýt chút nữa buông tha cho việc rời đi. Đã hơn một lần nàng nghĩ ở lại bên cạnh hắn, nhưng đó là việc không thể. Hít một hơi thật sâu, nàng trả lời

“Tất cả đều là ta tự nguyện, ta không hề có cảm giác gì với ngươi, tất cả đều là ngươi tự mình đa tình. Ta yêu Văn Hạo, cả đời này cũng sẽ chỉ yêu chàng ấy”

“Nàng…” Hắn nắm chặt tay.

Phụt…

“Hoàng thượng…” ám vệ nhanh chóng vọt tới đỡ lấy Tử Hạo đang lung lay sắp ngã. Mấy hôm nay hắn tất bật không ăn không ngủ để tìm chứng cứ minh oan cho nàng, cộng thêm đả kích tinh thần, khiến nội lực phản phệ, kình khí công tâm.

Lâm Nhạc run run nắm chặt bàn tay định đưa ra, có lẽ hắn đã chết tâm với nàng, cho dù sau này nàng biến mất, hắn cũng sẽ nhanh chóng quên nàng. Lâm Nhạc lạnh lùng quay đầu bước đi, không ngoảnh mặt một lần, đến một đoạn xa mới cho phép bản thân bật khóc. Tạm biệt Tử Hạo…

(*): Nơi ở của Thái Hậu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện