- Bản lĩnh đặt bẫy là ngươi học được của cha mẹ sao? Rất nhiều thứ ta mới thấy lần đầu đó, mấy thứ này quả thực là một môn học vấn không tầm thường đâu!
- Dĩ nhiên là không phải!
Tiểu Xảo Nhi ngạo nghễ đáp.
- Vật tinh xảo nhất của nhà ta không phải là cung nỏ, dùng để tạm mưu sinh mà thôi. Ban đầu tổ phụ ta vì muốn cho gia tộc sống sót nên mới chuyển thành một thế gia cung nỏ. Thời chiến loạn, bất kể là ai muốn chiến thắng đều phải mượn hơi nhà ta cả.
Thiết Tâm Nguyên gật đầu đáp:
- Lương y và thợ chế tạo toàn mỹ đều là người mà tất cả các thế lực đều phải dùng lễ đối đãi. Tổ phụ của ngươi lựa chọn không sai.
- Ngươi sai rồi!
Tiểu Xảo Nhi liền bác đi.
- Cha ta trước khi chết có trối rằng, nếu không có tâm kế thì đừng chơi trò chơi nguy hiểm đó. Nhà chúng ta mấy đời đều là người tốt, nhưng có mấy người sống sót được chứ? Thấy Tiểu Xảo Nhi kể lể, Thiết Tâm Nguyên tự dưng lại đưa cho nó bình rượu trong bọc, vốn dành cho đối thủ đánh cờ, như một thói quen.
Tiểu Xảo Nhi chộp lấy uống một ngụm nhưng liền Thiết Tâm Nguyên sực nhớ ra đoạt lại. Mấy hôm nay đúng là tâm trạng không tốt mà, vuốt mông ngựa lại nhầm đùi, đúng là không xong rồi.
- Ngày mai ta có một vụ làm ăn lớn, lần này không đem theo bọn Tiểu Phúc Nhi được, có Thủy Châu Nhi đi theo là được rồi. Ta phát hiện, người nhiều cũng chỉ làm mồi cho người ta mà thôi!
Tiểu Xảo Nhi nhìn bầu rượu trong tay Thiết Tâm Nguyên, hơi tiếc đáp:
- Ta mà có cái trái tim nhạy bén kia của ngươi thì bọn đệ muội cũng không cần phải cực khổ như vậy.
Thiết Tâm Nguyên cau mày đáp:
- Không phải là có Ngưu Nhị lo sao, các ngươi sao mà đói được? Một tháng tiền hắn đoạt ở Tây Thủy Môn cũng chẳng ít đâu đó.
Tiểu Xảo Nhi nhìn đám em nhỏ đang ngấu nghiến, nhỏ giọng đáp:
- Ngưu Nhị muốn biết được bí mật của ta, sợ ta trốn nên đã đánh gãy hai chân của ta, dùng cái này để ép ta đưa bản vẽ ra cho hắn. Ngày nào không vẽ thì không có cơm ăn. Mấy chuyện này bọn nó không biết đâu.
- Ngưu Nhị không phải vì thương hại nên mới nuôn nấng các ngươi sao? Còn bởi vì chiếu cố các ngươi mà đến cả tình nhân trong thanh lâu cũng chẳng chuộc thân nữa đó!
- Ngươi tin sao?
Tiểu Xảo Nhi liền chộp lấy bầu rượu trong tay Thiết Tâm Nguyên, tợp một ngụm to.
- Ta… có một chút! Chủ yếu là bọn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Phúc Nhi đều thương Ngưu Nhị lắm.
- Bọn nó là do chẳng qua không có ai nuôi nấng, tự dưng lại xuất hiện một người như cha vậy, dù xấu xa đến đâu cũng thương cả. Chuyện này ngươi biết thì thôi, đừng nói cho bọn nó.
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu cười:
- Coi bộ Ngưu Nhị không bị Toan Nghê Bang chém chết thì sớm muộn cũng chết trên tay ngươi.
- Cha ta nói ta là một công tượng giỏi chứ không phải là một gia chủ tốt. Vốn ta muốn chết chung với Ngưu Nhị.
- Nói nhảm vừa thôi, đưa bản vẽ cho ta xem một chút.
- Xem cái rắm, ngươi hiểu được hả? Cho ngươi xem chẳng khác gì cho con chó xem!
- Ngươi chẳng cần biết ta hiểu hay không, đưa đây xem rồi nói.
- Này, ngươi xem đi. Ngươi cũng thông minh, nếu có thể bán được bản vẽ này thì hãy mua cho chúng ta vài căn nhà là được rồi.
- Thứ phế thải này mà đáng giá vậy sao?! Ngươi đừng lừa ta, nếu không phải vạn nhất ta bán giá cao bị người ta ném đi thì mất mặt lắm đấy nhé!
Tiểu Xảo Nhi cười lạnh, rồi bẻ gãy cây gậy chống. Cây gậy bên trong rỗng ruột, một cuộn giấy lăn lông lốc rớt ra ngoài.
Thiết Tâm Nguyên mở ra cuộn giấy quan sát rồi ngẩng người. Rồi liền cuộn ngay cuộn giấy lại.
Hắn khẽ hỏi:
- Cái này là bản vẽ Thần Tí Nỗ sao?
Tiểu Xảo Nhi bị kiến thức của Thiết Tâm Nguyên hù dọa, rượu trong miệng chút nữa là phun ra ngoài. Khó khăn lắm mới nuốt xuống, rồi thấp giọng hỏi:
- Ngươi thấy cái này có thể đổi cho chúng ta một tòa nhà được không?
Thiết Tâm Nguyên nhíu mày đáp:
- Nếu như Lý Nguyên Hạo lấy vật này dâng cho Hoàng đế thì đại khái có thể đổi được vài tòa thành.
- Còn chúng ta?
Thiết Tâm Nguyên nghiến răng đáp:
- Thì đổi luôn cái mạng này của chúng ta, hơn nữa còn là tất cả chúng ta.
Tiểu Xảo Nhi gật đầu đáp:
- Đúng là như vậy. Ngưu Nhị lúc trước cũng muốn mạng của bọn ta. Nhưng ta mặc kệ, thiếu chút nữa là bị người ta chặt chân rồi. Ta biết ngươi thông minh hơn bọn ta. Chuyện này giao cho ngươi, từ nay không liên quan gì đến ta nữa. Dù ngươi đốt nó cũng chẳng quan hệ gì đến ta.
Tiểu Xảo Nhi nói xong câu đó liền giống như trút được một gánh nặng ngàn cân. Liền ôm bầu rượu đi tới bọn trẻ con đang dùng bữa, hôm nay nó ăn bánh hấp cùng với da heo ăn thấy ngon hơn mọi khi nhiều lắm.
Thiết Tâm Nguyên khẽ mở ra xem sơ lược một lúc. Hắn biết Thần Tí Nỗ là lợi khí của quân Tống trên sa trường. Bởi có nó nên Đại Tống mới có thể trụ được nhiều năm trước gót sắt của Thành Cát Tư Hãn.
Tầm quan trọng của nó là không cần phải bàn.
Lúc bấy giờ, Thiết Tâm Nguyên đột nhiên cảm giác giống như đang cầm bản vẽ của bom nguyên tử trong tay, lại còn là bản vẽ bom nguyên tử trong Chiến tranh thế giới thứ hai nữa chứ.
Khẽ run người, hắn nắm chặt bản vẽ trong tay, cất vào một cái hộp nhỏ rồi đưa cho hồ ly. Hồ ly lập tức ngậm cái hộp nhỏ dọc theo tường thành chạy về một cái nhà lụp xụp.
Bản lĩnh giấu đồ Thiết Tâm Nguyên tự nhận mình đúng là không bằng hồ ly.
- Dĩ nhiên là không phải!
Tiểu Xảo Nhi ngạo nghễ đáp.
- Vật tinh xảo nhất của nhà ta không phải là cung nỏ, dùng để tạm mưu sinh mà thôi. Ban đầu tổ phụ ta vì muốn cho gia tộc sống sót nên mới chuyển thành một thế gia cung nỏ. Thời chiến loạn, bất kể là ai muốn chiến thắng đều phải mượn hơi nhà ta cả.
Thiết Tâm Nguyên gật đầu đáp:
- Lương y và thợ chế tạo toàn mỹ đều là người mà tất cả các thế lực đều phải dùng lễ đối đãi. Tổ phụ của ngươi lựa chọn không sai.
- Ngươi sai rồi!
Tiểu Xảo Nhi liền bác đi.
- Cha ta trước khi chết có trối rằng, nếu không có tâm kế thì đừng chơi trò chơi nguy hiểm đó. Nhà chúng ta mấy đời đều là người tốt, nhưng có mấy người sống sót được chứ? Thấy Tiểu Xảo Nhi kể lể, Thiết Tâm Nguyên tự dưng lại đưa cho nó bình rượu trong bọc, vốn dành cho đối thủ đánh cờ, như một thói quen.
Tiểu Xảo Nhi chộp lấy uống một ngụm nhưng liền Thiết Tâm Nguyên sực nhớ ra đoạt lại. Mấy hôm nay đúng là tâm trạng không tốt mà, vuốt mông ngựa lại nhầm đùi, đúng là không xong rồi.
- Ngày mai ta có một vụ làm ăn lớn, lần này không đem theo bọn Tiểu Phúc Nhi được, có Thủy Châu Nhi đi theo là được rồi. Ta phát hiện, người nhiều cũng chỉ làm mồi cho người ta mà thôi!
Tiểu Xảo Nhi nhìn bầu rượu trong tay Thiết Tâm Nguyên, hơi tiếc đáp:
- Ta mà có cái trái tim nhạy bén kia của ngươi thì bọn đệ muội cũng không cần phải cực khổ như vậy.
Thiết Tâm Nguyên cau mày đáp:
- Không phải là có Ngưu Nhị lo sao, các ngươi sao mà đói được? Một tháng tiền hắn đoạt ở Tây Thủy Môn cũng chẳng ít đâu đó.
Tiểu Xảo Nhi nhìn đám em nhỏ đang ngấu nghiến, nhỏ giọng đáp:
- Ngưu Nhị muốn biết được bí mật của ta, sợ ta trốn nên đã đánh gãy hai chân của ta, dùng cái này để ép ta đưa bản vẽ ra cho hắn. Ngày nào không vẽ thì không có cơm ăn. Mấy chuyện này bọn nó không biết đâu.
- Ngưu Nhị không phải vì thương hại nên mới nuôn nấng các ngươi sao? Còn bởi vì chiếu cố các ngươi mà đến cả tình nhân trong thanh lâu cũng chẳng chuộc thân nữa đó!
- Ngươi tin sao?
Tiểu Xảo Nhi liền chộp lấy bầu rượu trong tay Thiết Tâm Nguyên, tợp một ngụm to.
- Ta… có một chút! Chủ yếu là bọn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Phúc Nhi đều thương Ngưu Nhị lắm.
- Bọn nó là do chẳng qua không có ai nuôi nấng, tự dưng lại xuất hiện một người như cha vậy, dù xấu xa đến đâu cũng thương cả. Chuyện này ngươi biết thì thôi, đừng nói cho bọn nó.
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu cười:
- Coi bộ Ngưu Nhị không bị Toan Nghê Bang chém chết thì sớm muộn cũng chết trên tay ngươi.
- Cha ta nói ta là một công tượng giỏi chứ không phải là một gia chủ tốt. Vốn ta muốn chết chung với Ngưu Nhị.
- Nói nhảm vừa thôi, đưa bản vẽ cho ta xem một chút.
- Xem cái rắm, ngươi hiểu được hả? Cho ngươi xem chẳng khác gì cho con chó xem!
- Ngươi chẳng cần biết ta hiểu hay không, đưa đây xem rồi nói.
- Này, ngươi xem đi. Ngươi cũng thông minh, nếu có thể bán được bản vẽ này thì hãy mua cho chúng ta vài căn nhà là được rồi.
- Thứ phế thải này mà đáng giá vậy sao?! Ngươi đừng lừa ta, nếu không phải vạn nhất ta bán giá cao bị người ta ném đi thì mất mặt lắm đấy nhé!
Tiểu Xảo Nhi cười lạnh, rồi bẻ gãy cây gậy chống. Cây gậy bên trong rỗng ruột, một cuộn giấy lăn lông lốc rớt ra ngoài.
Thiết Tâm Nguyên mở ra cuộn giấy quan sát rồi ngẩng người. Rồi liền cuộn ngay cuộn giấy lại.
Hắn khẽ hỏi:
- Cái này là bản vẽ Thần Tí Nỗ sao?
Tiểu Xảo Nhi bị kiến thức của Thiết Tâm Nguyên hù dọa, rượu trong miệng chút nữa là phun ra ngoài. Khó khăn lắm mới nuốt xuống, rồi thấp giọng hỏi:
- Ngươi thấy cái này có thể đổi cho chúng ta một tòa nhà được không?
Thiết Tâm Nguyên nhíu mày đáp:
- Nếu như Lý Nguyên Hạo lấy vật này dâng cho Hoàng đế thì đại khái có thể đổi được vài tòa thành.
- Còn chúng ta?
Thiết Tâm Nguyên nghiến răng đáp:
- Thì đổi luôn cái mạng này của chúng ta, hơn nữa còn là tất cả chúng ta.
Tiểu Xảo Nhi gật đầu đáp:
- Đúng là như vậy. Ngưu Nhị lúc trước cũng muốn mạng của bọn ta. Nhưng ta mặc kệ, thiếu chút nữa là bị người ta chặt chân rồi. Ta biết ngươi thông minh hơn bọn ta. Chuyện này giao cho ngươi, từ nay không liên quan gì đến ta nữa. Dù ngươi đốt nó cũng chẳng quan hệ gì đến ta.
Tiểu Xảo Nhi nói xong câu đó liền giống như trút được một gánh nặng ngàn cân. Liền ôm bầu rượu đi tới bọn trẻ con đang dùng bữa, hôm nay nó ăn bánh hấp cùng với da heo ăn thấy ngon hơn mọi khi nhiều lắm.
Thiết Tâm Nguyên khẽ mở ra xem sơ lược một lúc. Hắn biết Thần Tí Nỗ là lợi khí của quân Tống trên sa trường. Bởi có nó nên Đại Tống mới có thể trụ được nhiều năm trước gót sắt của Thành Cát Tư Hãn.
Tầm quan trọng của nó là không cần phải bàn.
Lúc bấy giờ, Thiết Tâm Nguyên đột nhiên cảm giác giống như đang cầm bản vẽ của bom nguyên tử trong tay, lại còn là bản vẽ bom nguyên tử trong Chiến tranh thế giới thứ hai nữa chứ.
Khẽ run người, hắn nắm chặt bản vẽ trong tay, cất vào một cái hộp nhỏ rồi đưa cho hồ ly. Hồ ly lập tức ngậm cái hộp nhỏ dọc theo tường thành chạy về một cái nhà lụp xụp.
Bản lĩnh giấu đồ Thiết Tâm Nguyên tự nhận mình đúng là không bằng hồ ly.
Danh sách chương