Ngày hôm sau, Thất ca thang bính điếm vẫn mở cửa bình thường.

Hôm nay thực khách được hưởng phúc, mì thì nhiều còn miếng thịt vừa dày vừa to, đã vậy còn được bỏ thêm hai gắp cải thìa xanh non.

Chén mì lớn như vậy, cộng thêm chén nước tương pha dầu cải chua nóng sốt, cuộc sống thần tiên cũng không bằng thế này!

Bữa nay, đầu bếp Trần Thạch của phối quân Thủy Tây Môn nhìn bát mì lớn thơm ngào ngạt trước mặt mà chẳng hứng tí nào, chỉ gắp vài miếng nhỏ rồi lại thở dài. Cuối cùng y đẩy bát mì sang bên, uống cạn chén nước nước dùng rồi móc bình rượu nhỏ trong ngực ra uống cạn. Tiếp đó thả ba mươi văn tiền lên bàn, mắt nhìn Vương Nhu Hoa tiếc nuối, tay bóp trán miệng muốn nói nhưng chả biết bắt đầu từ đâu.

- Trần đại ca hôm nay sao thế? Không hợp khẩu vị hả? Đôi tay Vương Nhu Hoa đảo qua nhẹ nhàng, ba mươi văn tiền lọt thỏm vào trong hộp, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.

Trần Thạch ậm ừ một hồi mới nói:
- Hôm nay đau bụng!

Thiết Tâm Nguyên thấy Trần Thạch mặt đỏ tía tai bỏ chạy trối chết, sự khoái trá gần như biểu lộ ra mặt. Hắn đang cố đẩy một bà thím đang ‘ghé’ đôi môi dầy như hai miếng thịt bò tới, chúng ‘tỏa’ ra một mùi hẹ nồng nặc, ấn xuống tựa như đang muốn đóng một con dấu lớn lên mặt hắn. Còn lâu mới được nhá!

Thiết Tâm Nguyên không cho bà thím hôn nên ả hơi dỗi, liền hung hăng véo lên đôi má mũm mĩm của hắn rồi mới chịu bỏ đi.

Bị phụ nhân quấy rầy nên rốt cuộc Trần Thạch không thể nghe hết những lời mẫu thân nói. Nhưng Thiết Tâm Nguyên hiểu, tình yêu của Trần Thạch chưa bắt đầu đã chết yểu.

Dương Hoài Ngọc bước vào cửa hàng với khuôn mặt như đưa đám, vỗ mạnh lên bàn quát to gọi một bát mì lớn. Vương Nhu Hoa vừa bưng lên thì hắn liền ngấu nghiến như chết đói lâu ngày. Thiết Tâm Nguyên quan sát cẩn thận, từ lúc mẫu thân bắt đầu đặt thang bính xuống cho đến khi hắn ăn hết sạch, uống hết cả chén nước, Thiết Tâm Nguyên chỉ đếm tới năm mươi nhịp mà thôi.

Ăn xong bát mì, Dương Hoài Ngọc cũng không bỏ đi ngay, tay chống cằm mặt buồn buồn ngồi nhìn dòng người qua lại.

Tuân hoàng mệnh, từ chín tầng mây phải lạc xuống hồng trần, điều này khiến hắn không tài nào thích ứng với hoàn cảnh trước mắt.

Vương Nhu Hoa đang lau chùi bàn chợt nói nhỏ:
- Nương tử Lưu A Thất tái giá.

Dương Hoài Ngọc ngẩng đầu chậm rãi, nhìn Vương Nhu Hoa giọng nói bâng quơ:
- Có can hệ gì đến ta?

Vương Nhu Hoa thở dài:
- Nàng tái giá nhưng không mang ba đứa bé theo, trong nhà lại không ai thân thích, bà bà phải dẫn tụi nó đi xin cơm.

Dương Hoài Ngọc cúi đầu nhỏ giọng:
- Ta chịu trừng phạt rồi. Vốn dĩ không cần phải làm thế nhưng tổ mẫu buộc ta làm thế, ta phải cởi bỏ giáp trụ tới phối doanh còn chưa đủ sao?

Vương Nhu Hoa nói:
- Không nói tới lỗi lầm của ngươi, nhà ngươi không phải bồi thường A Thất sáu xâu tiền hả? Nhưng số tiền này không tới được tay mẫu thân A Thất và hài tử. Nếu như được bồi thường thì bọn họ cũng có thể buôn bán nhỏ giống ta, không đến nỗi lưu lạc đầu đường.

Dương Hoài Ngọc vốn đang chán chường bỗng nhiên đứng bật dậy nhìn nàng, giọng nói gấp gáp:
- Chuyện này có thật không?

Vương Nhu Hoa dọn bát mì của hắn, chỉ vào bà bà và ba đứa bé đang xin cơm gần đó:
- Không tin thì đi hỏi bọn họ đi.

Dương Hoài Ngọc sầm mặt, vội rảo bước sang góc đường nói với bà bà mấy câu, đoạn chợt hắn cười to hết sức sảng khoái rồi chạy thẳng tới huyện nha.

Vương Nhu Hoa nhìn bóng lưng Hoài Ngọc gắt giọng:
- Tiền mì chưa trả nha!

Vậy mà Thiết Tâm Nguyên nhìn nét mặt của mẫu thân lại vô cùng khoái trá, dù rửa chén hay lau bàn đều làm rất nhiệt tình.

Thiết Tâm Nguyên hoài nghi, lần đầu tiên Dương Hoài Ngọc đến ăn mì thì lão nương đã nhận ra, chẳng qua nhẫn nhịn không phác tác mà thôi. Đến giờ nàng mới bất chợt mang chuyện nhà A Thất ra làm khó dễ, ắt hẳn để trừng phạt hắn, tiểu lại đâu dễ đối phó như thế.

Thấy mẫu thân vui vẻ, Thiết Tâm Nguyên càng xem càng thích. Mẹ của mình phải thuộc dạng hắc nương tử mới đúng chứ, thiện lương quá làm sao sinh tồn giữa cuộc đời này được. Mấy trò bỏ thuốc độc bèo bọt mà mình chơi thật sự không thể sánh bằng.

Chỉ một kế thay mận đổi đào nho nhỏ đã giải quyết được chuyện muốn làm. Một bên trừng phạt đám tiểu lại suốt ngày đến tiệm mì ăn không trả tiền, một bên nữa thì kéo phối quân Dương Hoài Ngọc vào vòng xoáy khó dứt ra, thật sự quá cao tay.

Cảm giác bội phục của Thiết Tâm Nguyên không tồn tại được lâu. Mẫu thân bế hắn đi tới trước mặt lão nương A Thất và ba đứa trẻ, để xuống năm sáu cái bánh hấp, nói chuyện với Lưu bà bà:
- Sắp có người trả tiền bồi thường mạng A Thât cho cụ, sáu xâu tiền có thể mở buôn bán nhỏ. Cụ chỉ cần nuôi đám nhỏ nên người, vậy xem như không làm liệt tổ liệt tông Lưu gia thất vọng, e rằng bọn họ dưới suối vàng cũng dập đầu đa tạ công đức của cụ đấy.

Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy rất rõ ánh mắt Lưu bà bà sáng lên, cầm chặt tay mẫu thân gật gật đầu, sau đó chia bánh hấp cho bọn nhỏ rồi dẫn tất cả về phía huyện nha.

Lúc trở về, mẫu thân lại càng cao hứng hơn, lâu lâu bất chợt kiễng chân lên nhìn về phía huyện nha, giống như hết sức hy vọng Lưu bà bà lấy được sáu xâu tiền.

Thiết Tâm Nguyên ngáp dài, đành phải gục trên lưng mẫu thân, hắn vốn dĩ chẳng hề quan tâm vận mệnh Lưu bà bà. Ngay khi phát hiện mẫu thân thuyết phục Dương Hoài Ngọc hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng thiện lương muốn trợ giúp Lưu bà bà, chứ chẳng hề tính toán nhiều như hắn nghĩ. Chính điều đó làm Thiết Tâm Nguyên hết sức thất vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện