Edit: Noah Noah

Trường cấp ba Nghi Trung cũng nằm trên đường Thanh Bình, cách phòng tân hôn của Sầm Căng không xa.

Ban đầu cô và Ngô Phục chọn định cư ở nơi này cũng là vì chuyện con cái đi học mà suy xét, nhưng chưa kịp nghĩ đến dự định tương lai sau này thì đã đường ai nấy đi.

Đi qua cửa tiểu khu phía Nam, lái xe về phía Tây khoảng 500 mét là đến Nghi Trung.

Đây là ngôi trường có tuổi đời tính bằng thế kỷ với các toà trung học cơ sở và trung học phổ thông xếp kề nhau, đồng thời còn có đội ngũ giáo viên, học sinh giỏi nhất tỉnh.

Mọi điều tốt đẹp nhất đều nằm ở đây, cha mẹ dù quá sức cũng muốn nhét con mình vào. Có thể nói, được trở thành học sinh của Nghi Trung cũng tương đương với việc được bước chân vào ngôi trường danh tiếng.

Suốt quãng đường đi, Sầm Căng đã dặn dò Lý Vụ không ít điều cần chú ý, thiếu niên gật đầu lia lịa.

Cô khá yên tâm về Lý Vụ, đứa nhỏ này kiên định, ít nói, không phải loại thiếu niên dối trá nói nhiều sai nhiều.

Cột đá ở Nghi Trung rất cao, gác cổng nghiêm ngặt.

Do đã hẹn trước với thầy Tề, nên vừa mới gặp bảo vệ, đối phương đã hỏi: “Cô tìm chủ nhiệm Tề?”

Sầm Căng gật đầu.

Bảo vệ ngay lập tức mở cửa, chỉ vào một chỗ đậu xe dưới hầm.

Sầm Căng nói cảm ơn rồi chậm rãi di chuyển.

Xe chạy xuống hầm, xung quanh dần tối lại, Sầm Căng quay sang quan sát biểu cảm của Lý Vụ: “Căng thẳng à?”

Lý Vụ gật đầu: “Có một chút.”

“Đừng sợ.” Sầm Căng đánh tay lái, trấn an nói: “Chỉ là gặp giáo viên một lúc, người ta hỏi gì cậu trả lời nấy là được.”

Sầm Căng hỏi: “Thành tích toán học của cậu thế nào?”

Lý Vụ nói: “Bình thường.”

“Tí nữa không thể trả lời như vậy với vị thầy giáo kia được.” Sầm Căng khuyến khích: “Tự tin lên một chút.”

“…Vậy phải nói thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, đây là môn tốt nhất của em.” Sầm Căng đưa ra ví dụ, nhướng mày nói: “Tôi có xem qua bài thi của cậu, thành tích toán không tồi, hẳn là môn tốt nhất của cậu đi.”

“Không phải.” Lý Vụ phủ nhận: “Là vật lý.”

Sầm Căng đỗ xe cẩn thận: “Như vậy không phải là tự tin hơn sao?”

Lý Vụ im lặng không đáp.

Sầm Căng đạp chân phanh: “Tuy nhiên hôm nay người chúng ta gặp là giáo viên Toán học. Chính ông ấy đã đào tạo ra không ít quán quân Olympic Toán quốc tế.”

Lý Vụ mím môi: “Ừ.”

Sầm Căng tháo dây an toàn, lại lần nữa nhìn về phía cậu: “Lý Vụ, cậu đã bao giờ nói dối chưa?”

Thiếu niên lắc đầu.

Sầm Căng c ắn môi dưới: “Vậy thì giờ nói, nói ‘Toán học là môn yêu thích nhất của em’. Lời này tuy có hơi buồn cười nhưng chắc vẫn nói được chứ?”

Lý Vụ nghẹn lời, trầm giọng nói: “Nhưng tôi thích vật lý nhất.”

Sầm Căng không nhịn được bật cười: “Tuỳ cậu.” Dù sao người chịu thiệt cũng không phải cô, chỉ là đứa trẻ vụng về không biết thích nghi này thôi.

Hai người xuống xe, lần lượt đi ra khỏi hầm.

Sầm Căng có chút khẩn trương, liên tục hít thở sâu.

Cô hiếm khi một mình đối mặt với một số người hoặc một số việc quan trọng. Ngay cả khi liên quan đến công việc, cô cũng làm việc với nhóm của mình. Mọi người cùng nhau thảo luận, định ra phương án rồi đưa ra kết quả. Ngô Phục là người cuối cùng hoàn thiện và trình bày ppt.

Lúc này đang là giờ học, khuôn viên trường được bao phủ bởi một khoảng lặng, loáng thoáng nghe thấy tiếng lá long não rơi xào xạc, tiếng chim chóc líu lo.

Phía xa, sân thể dục nhộn nhịp, thi thoảng truyền đến tiếng hò hét của học sinh.

Thanh âm không quá rõ nhưng cũng đủ để khiến lòng Lý Vụ dậy sóng, tựa như bản thân cậu cũng là một trong số họ, điên cuồng chạy khắp đường đua không biết mệt.

Nhưng mà loại cộng hưởng tâm hồn này khác xa với Sầm Căng. Chỉ trong giây lát, cô thu hồi tầm mắt, bước lên những bậc thang bằng đá của toà nhà hành chính.

Văn phòng của chủ nhiệm Tề ở tầng hai.

Hai người dừng lại ở sảnh, Sầm Căng gọi điện lại cho chủ nhiệm Tề, đi theo lộ trình ông chỉ.

Cửa văn phòng đang mở, bên trong có tiếng trò chuyện vui vẻ của cả nam lẫn nữ, tiếng phổ thông cùng tiếng địa phương hoà vào nhau, nghe qua có vẻ khá thân thiết.

Sầm Căng gõ gõ cửa, tiếng thảo luận đột nhiên im bặt.

Cô điều chỉnh tốt nụ cười, xác nhận độ cong thích hợp rồi mới bước vào: “Xin lỗi, tôi tới đây để tìm…”

Chỉ một cái liếc mắt, người đàn ông trung niên phía sau bàn làm việc đã nhận ra cô: “Là con gái lão Sầm đúng không?”

Sầm Căng cong cong mi mắt, gật đầu: “Chủ nhiệm Tề, chào thầy.”

“Mời vào, mời vào, đứa nhỏ nhà cháu cũng đến sao?” Người đàn ông mặc áo xanh xám vội vàng tiếp đón, mấy giáo viên cùng nhân viên đang tán gẫu quanh bàn của ông cũng tản ra trở về chỗ của mình.

“Phải, để cháu đưa cậu ấy vào.” Sầm Căng quay đầu ra hiệu cho Lý Vụ đi theo sau.

Nhìn thấy thiếu niên mới tới, Tề Tư Hiền ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó nhướng mày: “Hẳn là cậu ấy đi? Tôi có nghe lão Sầm nói cậu ấy tên Lý Vụ, phải không?”

Lý Vụ gật đầu, chợt nhớ đến những lời căn dặn của Sầm Căng đừng chỉ biết mỗi gật đầu, lắc đầu. Cậu liền lập tức nói: “Chào thầy, chủ nhiệm Tề.”

Cậu nói từng chữ rõ ràng, thanh âm trong trẻo, không nghe rõ cảm xúc.

“Ừ.” Tề Tư Hiền cười rộ lên, ngẩng đầu đánh giá: “Tên nhóc này cao thật.”

Sầm Căng phụ họa thêm: “Năm ngoái vẫn còn chưa cao bằng cháu.”

Tề Tư Hiền nói: “Thằng nhóc này mặt mũi sáng sủa, tốt hơn nhiều so với mấy tên tóc tai bờm xờm lớp tôi phụ trách”. Nghĩ đến đây, Tề chủ nhiệm không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Tâm tư chẳng để vào học tập, muốn đi làm người nổi tiếng hết cả.”

“Cháu nghe ba nói lớp thầy phụ trách vẫn luôn là lớp giỏi nhất trường.” Sầm Căng dựa vào thông tin mà ba cô cung cấp nói: “Có lẽ bọn trẻ bây giờ đã nắm chắc kiến thức rồi cho nên mới chuyển sang chăm chút ngoại hình bản thân.”

Tề Tư Hiền không nhịn được cười: “Tôi chỉ cần thành tích của chúng xuất sắc, lớn lên là người hay quỷ tôi không quan tâm.”

Ông nói không nhiều lắm, kéo trọng điểm câu chuyện trở về, hỏi Lý Vụ: “Em trước đây học ở Nùng Khê à?”

Lý Vụ trả lời: “Vâng.”

Tề Tư Hiền gật đầu, xét thấy trong văn phòng còn rất nhiều người bèn đề nghị: “Để tôi đưa hai người ra ngoài đi dạo, tiện thể làm quen với khuôn viên trường.”

Sầm Căng không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi như vậy, hai mắt sáng ngời, vui vẻ đáp ứng.

Ba người cùng nhau đi xuống, xuyên qua khẩu hiệu của trường ở vườn hoa. Tề Tư Hiền giới thiệu khu giảng dạy, Sầm Căng thỉnh thoảng còn đáp lại một vài từ, Lý Vụ từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe.

Lúc đi ngang qua các lớp ở tầng một, đám học sinh giống như một đàn ngỗng trời, hứng trí bừng bừng thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Ngay lập tức có tiếng giáo viên quát mắng đằng sau, đám học sinh nhất trí đồng loạt rụt cổ lại.

Sầm Căng chú ý đến đồng phục của chúng, hỏi nhỏ: “Thầy Tề, đồng phục học sinh ở đây phải được đặt trước đúng không?”

Tề Tư Hiền nói: “Đúng vậy, ngày mai dọn xong ký túc xá, cháu có thể mang Lý Vụ đến phòng hành chính tổng hợp để đo kích cỡ trước, giờ này tuần sau là lấy được.”

Sầm Căng nói cảm ơn.

Tề Tư Hiền hỏi: “Tiểu Sầm, trước đó cháu học cấp ba ở đâu?”

“Trường trung học phụ thuộc ạ.”

“Lão Sầm thật không có mắt nhìn.” Tề Tư Hiền hừ một tiếng: “Sao lúc đó không mang cháu đến tìm ta, người chú này chẳng nhẽ lại không chiếu cố được cháu?”

Sầm Căng khẽ cười: “Chủ yếu là trường học quá tốt, ba sợ cháu bị áp lực.”

“Áp lực thi cử của trường trung học phụ thuộc chẳng nhẽ lại không lớn? Mấy người thật là…” Tề Tư Hiền cảm thán, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Cháu và ba cháu đều là người tốt, người bình thường làm không được như vậy, cũng không làm đến được đến mức độ này.”

Sầm Căng khéo léo đáp: “Đấy là nhờ có sự giúp đỡ của thầy, nếu không cháu với ba cháu cũng bất lực.”

Tề Tư Hiền liếc sang thiếu niên bên cạnh cô: “Lý Vụ học lý, tôi nghĩ chúng ta nên xếp cậu ấy vào ban 10, lớp đó cũng không tệ… Cháu định để cậu ấy học ngoại trú hay nội trú?”

Sầm Căng đáp: “Cháu định cho cậu ấy học nội trú.”

“Như vậy cũng tốt.” Tề Tư Hiền tán thành: “Bầu không khí khuôn viên trường rất tốt, học tập cũng chuyên tâm hơn.” 

Tề chủ nhiệm nói xong liền chỉ vào một chỗ: “Đó là ký túc xá học sinh, điều kiện cũng không tồi.”

Sầm Căng nhìn theo hướng ông chỉ, thấy những toà nhà cao tầng với tông màu xám lạnh, trông như bọn lính canh nghiêm nghị, cứng ngắc.

Sầm Căng hỏi: “Có tiện vào tham quan không ạ?”

Tề Tư Hiền gật đầu: “Được.”

Sau một hồi tham quan ký túc xá nam, Sầm Căng đại khái đã mường tượng ra những thứ cần chuẩn bị cho Lý Vụ, mới yên tâm ra khỏi ký túc xá.

Kế tiếp là tháp chuông, nhà ăn, sân vận động, khu công nghệ, tòa nhà thực nghiệm…… Cơ sở vật chất cái gì cần có đều có, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cảm nhận được độ rộng lớn của khuôn viên và dụng tâm của nhà trường.

Sầm Căng tò mò: “Nghi Trung có phải đã được mở rộng thêm đúng không? Ngày trước lúc cháu đến cũng không rộng đến mức này.”

Từ Tư Hiền nói: “Đúng vậy, đã mười lăm năm rồi. Năm thứ hai sẽ tăng số lượng tuyển sinh và điều thêm nhiều giáo viên mới về trường.”

Sầm Căng cảm thấy hơi tiếc nuối: “Thật tiếc vì bây giờ thầy lại đang dạy lớp 12. Nếu như Lý Vụ có thể học lớp của thầy thì tốt quá.”

“Cũng không phải là không có cơ hội.” Tề Tư Hiền vỗ vỗ bả vai Lý Vụ: “Cố gắng học tập, trước lớp 12 còn có một lần cơ hội. Tổng kết kì thi cuối kỳ 2 năm 2 đứng đầu top 30 liền có thể đến lớp thực nghiệm năm 3 của tôi.”

Sầm Căng mỉm cười nhìn vào mắt Lý Vụ: “Cậu ấy nhất định sẽ học tập chăm chỉ.”

Lý Vụ không biết phải phản ứng thế nào, đành chấp nhận im lặng.

Không phải Từ Tư Hiền chưa từng thấy học sinh nghèo, nhưng Lý Vụ lại hợp mắt ông nhất.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, ông không tìm thấy nhiều ánh sáng phát ra từ đôi mắt của đứa nhỏ này, thứ lấp lánh đầy khao khát và hy vọng về tương lai kia. Thế nhưng cậu ấy không hề mất tinh thần, cả người cậu từ trong ra ngoài đều toát lên sự thâm trầm, kiên nhẫn, loại ý chí này có thể thúc đẩy con người tiến lên nhiều hơn là h@m muốn đơn thuần.

Ông rất vừa lòng Lý Vụ, Từ Tư Hiền tự nhiên nhìn cậu, không thể không hỏi: “Thành tích Toán của em thế nào?”

Điều gì đến vẫn phải đến, Sầm Căng âm thầm đổ mồ hôi.

Lý Vụ ngừng một chút, nói: “Bình thường ạ.”

Sầm Căng nghẹn họng, thở dài trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, giọng thiếu niên cất lên: “Nhưng em rất thích Toán học, em sẽ nỗ lực học giỏi.”

“Được, được!” Tề Tư Hiền vui vẻ ra mặt: “Tôi có lòng tin ở em.

——

Sau khi tạm biệt chủ nhiệm Tề, tâm trạng Sầm Căng khá tốt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn phải kìm nén nhiều thứ, lục phủ ngũ tạng sắp tắc nghẽn đến nơi, bây giờ cuối cùng cũng được thông thoáng, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành tươi mát.

“Chúng ta đợi lát nữa hẵng về, phải đi ăn mừng cái đã.” Sau khi ra khỏi cổng trường, Sầm Căng đề nghị “Ngày mai chuyển đến trường học, thời gian tương đối gấp, trước hết chúng ta phải đi trung tâm thương mại mua ít đồ.”

“Được”. Lý Vụ hiếm khi nghi ngờ hay phản đối cô.

Mặc dù đang mắc nợ, nhưng năng lực của cậu bây giờ có hạn, tất cả những gì cậu có thể làm là ngoan ngoãn và tránh chọc giận Sầm Căng.

Lúc dừng đèn đỏ, Sầm Căng cầm tay lái, biết rõ còn cố hỏi: “Không phải cậu thích vật lý sao?”

Lý Vụ: “…”

Cậu trầm mặc một lát, nghiêm túc giải thích: “Toán học và vật lý đều có phương pháp nghiên cứu tương tự nhau, không thể tách rời.”

“Vậy sao lúc trước còn tranh cãi với tôi làm gì?” Sầm Căng liếc cậu một cái, tức đến bật cười: “Còn giả vờ trước mặt tôi.”

Lý Vụ mím chặt môi.

“Nói chuyện.”

“Thực xin lỗi.”

“Tôi cần cậu xin lỗi?”

“…” Người phụ nữ này tính tình hung dữ, Lý Vụ nắm chặt tay, lòng bàn tay gần như đổ mồ hôi.

Trong xe yên lặng một lúc, Sầm Căng nghiêm túc trở lại nói: “Phải chăm chỉ đọc sách biết không? Cơ hội học tập đến không dễ.”

“Được.”

“Thành tích Toán phải nỗ lực gấp đôi.”

“Được.”

“Lần sau không được như vậy nữa, đặc biệt là khi người lớn đang cho cậu lời khuyên.”

“Được, lần sau sẽ không làm vậy nữa.” Cậu ngoan ngoãn đáp ứng.

“Không tệ.” Sầm Căng cuối cùng cũng hài lòng.

Chiếc xe lại trở nên an tĩnh, niềm vui đã mất từ lâu quay về khiến tái tim Lý Vụ trở nên nhẹ nhàng. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hai bên kiến trúc cao ốc từ trên xuống được bao phủ bởi các lớp cửa sổ dày đặc, giống như mặt cắt của kim cương, lập loè phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Thế nhưng mâu thuẫn cùng khó chịu của cậu đang dần biến mất. Một con chim xám không tên lọt vào tầm mắt cậu, nó bay lượn tự do giữa các toà nhà, sau đó vỗ cánh lao thẳng lên trời. Lý Vụ cảm tưởng như mình chính là chú chim đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện