Edit: Hà Thu 



Trong tuần sau đó, Lý Vụ chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, còn Sầm Căng lại dốc sức chuẩn bị cho dự án mới của mỹ phẩm PINA.



Sau khi tải xong bản tóm tắt của bộ ảnh năm mới, nhóm nhỏ của họ đã chuẩn bị sẵn sàng hừng hực đầy khí thế.



Chiều thứ năm, Sầm Căng tranh thủ tới trường quay một chuyến. Trong nhà kho, lần đầu tiên cô gặp mặt trực tiếp với Tống Từ, khách hàng của mình.



Người phụ nữ có mái tóc ngắn, làn da trắng hồng, trang điểm cũng nghiêng về tông màu nhạt, tổng thể thoạt nhìn có một loại mỹ cảm của tính lãnh đạm, không khác gì ngoại hình trong trí tưởng tượng của Sầm Căng.



Nhưng cũng không phải là không có gì bất ngờ, hai người họ thế mà lại đụng hàng, mặc chiếc áo khoác cùng loại có cùng một thương hiệu.



Sẩm Căng có chút xấu hổ, sau khi gặp mặt chưa được mấy phút liền lấy cớ cởi áo khoác ra, đề phòng trường hợp khách hàng khó chịu về điều này.



Tống Từ ngược lại không để trong lòng, thấy động tác của cô, còn nhẹ giọng khen một câu: “Áo khoác không tệ.”



Sự lúng túng bị quét đi sạch sẽ, Sầm Căng khẽ mỉm cười..



Trong kho đang quay poster mở màn weibo cùng với tài liệu H5 tuyên truyền wechat, người đi cùng với Sầm Căng tới đây còn có Lộ Kỳ Kỳ. Cô ấy là leader của nhóm dự án bên mảng sáng tạo, cũng là fan hâm mộ của người đại diện mới nhất của hãng mỹ phẩm PINA. Lần này tới đây ít nhiều cũng có chút ý đồ mượn việc công làm việc riêng.



Ba người phụ nữ đứng cạnh nhau, nhìn tiểu sinh đang nổi tiếng hiện nay là Mạnh Tây Châu ở trong trường quay thuần thục mà “õng ẹo tạo táng.”



Cậu nhóc này có ngoại hình nổi bật, tương tác với ống kính cực tốt, một gương mặt nhỏ bằng bàn tay có tỉ lệ vàng, nhìn từ mọi góc độ đều không có gì để chê.



Lộ Kỳ Kỳ vẻ mặt say mê, khen ngợi không ngừng.



Tống Từ đã quen với chuyện đó, giữa chừng còn thỉnh thoảng hất cằm lên vài cái: “Sầm Căng, cô có cảm thấy mặt mũi của Mạnh Tây Châu trông hơi giống với bạn trai của cô không?”



Sầm Căng hơi ngạc nhiên, cô cho rằng những kiểu khách hàng như Tống Từ căn bản sẽ không chú ý đến các “tin tức tình yêu” trong vòng bạn bè, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Cậu ấy đẹp hơn bạn trai tôi.”



Tống Từ nói: “Nhưng mặt mày của bạn trai cô sáng sủa hơn. Cậu ta làm gì vậy?”



Sầm Căng nói: “Vẫn còn là sinh viên, học vật lý ở đại học F.”



Tống Từ tiếc nuối mà “à à” một tiếng: “Tôi còn tưởng là người mẫu, đang muốn kêu tới công ty của chúng tôi để quay phim.”



Sầm Căng cười rồi lắc đầu: “Không phải, chỉ là người bình thường thôi.”



Sau khi chụp xong một bộ ảnh, Mạnh Tây Châu đi xuống uống nước nghỉ ngơi, các cô cũng đi tới chỗ của nhiếp ảnh gia để xem bản phim đầu tiên chưa qua chỉnh sửa.



Trong khoảng thời gian này Sầm Căng đặc biệt chú ý tới mặt mày của Mạnh Tây Châu nhiều hơn, đúng là có mấy phần giống với Lý Vụ, đều có lông mày rậm và đôi mắt to, nụ cười tươi không cần cố tình cũng có thể tích tụ ra bọng mắt xinh đẹp, nhưng đồng tử của Lý Vụ thì trong trẻo hơn một chút.



Sau khi chọn phim một cách sơ lược xong, cà phê mà trợ lý nghệ sĩ đặt cũng được giao tới trường quay, Tống Từ mang cho Sầm Căng một ly. Đợi cô cầm rồi, Tống Từ mới mỉm cười hỏi: “Sầm Căng, đợi chút nữa kết thúc có thể ra ngoài ngồi cùng tôi một chút được không?” Sầm Căng nhướng mày, rồi gật đầu. 



Sau khi xong việc, hai người tìm đến một quán cà phê gần nhất.



Nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, Tống Từ liền đi thẳng vào vấn đề: “Cô có quen biết với chồng cũ của tôi phải không?”



Sầm Căng sững sờ, load nhanh các thông tin xã giao trong đầu: “Người nào thế?”



“Chu Tuy An.” Tống Từ gắp viên đường lên rồi bỏ vào cốc, vẻ mặt bình tĩnh: “Hôm đó tôi nhìn thấy anh ta trong lượt thích của cô, cô và anh ta quen biết nhau như thế nào?”



Sầm Căng hồi tưởng một lúc, nhớ lại trạng thái công khai của bài đăng đó, Chu Tuy An hình như có lộ mặt ra, nhưng ấn tượng của cô đối với anh ta cũng không vì thế mà sâu sắc hay tốt đẹp hơn, chỉ đáp: “Bởi vì một đoạn của video quảng cáo vi phạm bản quyền.”



Tống Từ: “Giải quyết được chưa?”



“Tôi nghĩ chắc là ổn rồi.”



“Thế thì tốt.” Hai tay của Tống Từ cầm chặt cốc cà phê: “Chu Tuy An là một kẻ điên, tránh xa anh ta ra một chút.”



Thế giới thế mà lại nhỏ bé đến mức này, Sầm Căng giờ mới nhận ra: “Hóa ra cô chính là vợ cũ của anh ta?”



Tống Từ gật đầu, trong mắt lộ ra sự thấu hiểu: “Xem ra cô đã nghe qua chuyện của tôi rồi?”



“Ừm…” Sầm Căng có chút do dự, nhưng vẫn muốn nghe chuyện mà cô ấy muốn nói: “Trước đây cô cũng ở công ty quảng cáo sao?”



Tống Từ nói: “Đúng vậy, trước đây tôi luôn ở Hằng Mỹ, năm trước mới đến PINA.”



Cô ấy tiếp tục nói về chồng cũ của mình: “Con người của Chu Tuy An, nhạy cảm, đa nghi, thâm sâu khó lường, tính tình thất thường, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Hơn nữa sau khi kết hôn lại ngày càng nghiêm trọng hơn, không chịu nổi xung quanh tôi có bất kì người khác giới nào, luôn tìm người để theo dõi tôi, lắp đặt thiết bị trong xe tôi. Tôi thật sự không chịu nổi nữa, mới quyết định ly hôn, kiện tụng rất lâu mới có thể thoát khỏi. Sau đó anh ta thiết kế ra một vở kịch rất hay, hoàn toàn đặt mình vào vị trí của nạn nhân, cũng chính là phiên bản câu chuyện ở thế giới bên ngoài bao gồm cả những chuyện mà cô nghe được, trong câu chuyện tôi đóng vai là kẻ phản diện phản bội cuộc hôn nhân, cũng vì chuyện này mà phải trả một cái giá rất đắt.”



“Mấy năm nay anh ta dựa vào lợi thế của bản thân phát triển thành KOL, ngoại trừ việc thỏa mãn nhân cách thích diễn xuất của mình ra, còn là vì tiếp xúc với ngành này của tôi, đem “chuyện cũ” của chúng tôi thâm nhập vào trong công việc của tôi, mưu tính đánh bại tôi như một loại virus. Sau khi ly hôn, mấy người bạn gái mà anh ta tìm hiểu đều là người trong ngành của chúng tôi, tôi lo cô cũng sẽ trở thành một trong số đó. Mặc dù không rõ rốt cục anh ta xuất phát từ mục đích gì, nhưng có một điều có thể chắc chắn, anh ta thực sự là một kẻ mắc bệnh tâm thần.”



Sầm Căng lạnh sống lưng, nhất thời khó có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, chỉ có thể thuận theo mà nói tiếp trước: “Tôi không có quan hệ thân thiết với anh ta, bởi vì anh ta từ ban đầu đã mang tới cho tôi một cảm giác không được thoải mái lắm.”



“Đúng là phán đoán sáng suốt.” Giọng của Tống Từ hơi chậm lại: “Loại người này vốn dĩ cả đời cũng không nên qua lại với nhau, nhưng vì thăm bọn nhỏ, nên tôi không thể không giữ lại phương thức liên lạc của anh ta.”



Cô ấy nhấp hai ngụm cà phê, một lần nữa nhìn về Sầm Căng, khuôn mặt giống như mặt hồ phẳng lặng sau khi hàng nghìn con thuyền đi ngang qua: “Nói tới đây thôi, tôi phải lập tức quay về công ty rồi, cô ngồi thêm một lúc nữa hay là sao?”



Sầm Căng ngẩn ra, cười nhẹ rồi lắc đầu: “Tôi cũng về.”





Sau khi đến công ty, lời khuyên của Tống Từ vẫn còn văng vẳng bên tai. Sầm Căng vào WeChat hỏi Lý Vụ: [Tuần trước lúc cậu trả chiếc áo khoác lại cho Chu Tuy An, anh ta có nói gì khác với cậu không?]



Em trai nhỏ chạy việc vặt thành thật khai báo: [Có.] 



Sầm Căng hỏi: [Nói gì?]



Lý Vụ trả lời: [Anh ta hỏi mẫu tiêu bản của anh ta sao không thấy đâu nữa rồi.]



Lúc này Sầm Căng mới nhớ tới tấm tiêu bản thực vật bị cô ném vào thùng rác trong cơn tức giận: [Sao cậu không nói cho tôi biết?]



Lý Vụ: [Tôi đoán chị sẽ không giữ lại thứ này, cũng sợ chị lại cảm thấy tôi lòng dạ hẹp hòi.]



Sự tủi thân ấm ức của cậu khiến Sầm Căng dở khóc dở cười: [Đúng là tôi đã vứt nó đi rồi, vứt ngay tối hôm đó, bởi vì quá đáng ghét.]



Sầm Căng hỏi: [Cậu trả lời anh ta như thế nào?]



Lý Vụ nói: [Tôi nói là tôi ném đi rồi.]



Sầm Căng cong mắt: [Xem ra chúng ta tâm linh tương thông có cùng suy nghĩ rồi. Anh ta có bắt đền cậu không?]



Lý Vụ: [Không có, anh ta không nói gì cả, còn nói là cảm ơn bao thuốc của tôi.]



Sầm Căng trả lời “Ừm” rồi rơi vào suy nghĩ sâu xa.



Tối hôm đó, cô và Tống Từ thảo luận hơn một tiếng đồng hồ về phương án trình bày cuối cùng cho màn mở weibo.



Khi kết thúc chủ đề, Sầm Căng nhịn không được hỏi: [Cô có biết chi mộc lan không?]



Tống Từ nói: [Biết, là một loại hoa đúng không?]



Sầm Căng: [Đúng vậy.]



Tống Từ đáp: [Từ khi theo đuổi tôi tới khi yêu nhau, Chu Tuy An từng lén lút tự chế ra một trăm mẫu tiêu bản của hoa màu trắng, tới lúc cầu hôn thì tặng cho tôi, nói rằng có nghĩa là trăm năm hòa hợp. Tôi nhớ một trong số đó có một loại là chi mộc lan.] 



Hóa ra là như vậy.



Thông suốt hiểu ra tất cả, Sầm Căng cũng sởn gái ốc: [Có phải là sau khi ly hôn, anh ta luôn tìm những người phụ nữ trông gần giống với cô không?]



Phản ứng của Tống Từ rất bình tĩnh: [Có thể là như vậy.]



Sầm Căng nổi da gà khắp người: [Anh ta giống như một kẻ cố chấp cuồng vậy.]



Tống Từ trả lời: [Anh ta chính là một kẻ cố chấp cuồng thực thụ. Lúc ấy tôi quyết tâm muốn ly hôn, anh ta liền bày ra một vở kịch vu oan cho tôi ngoại tình, vì muốn bôi nhọ tôi mà không ngần ngại hạ thấp lòng tự trọng, con gái cuối cùng cũng bởi vậy mà bị phán cho anh ta, trở thành một công cụ để anh ta kiểm soát tôi.]



Sầm Căng hỏi: [Cô và anh ta ly hôn bao lâu rồi?]



Tống Từ nói: [Ba năm.]



Sầm Căng chững lại: [Tôi cũng ly hôn được ba năm rồi.]



Tống Từ: [Thật ư? Vậy mà cô cũng từng ly hôn rồi à, nhìn không ra đấy.]



Sầm Căng nảy sinh vài phần đồng cảm thương tiếc: [Có chỗ nào tôi có thể giúp được không?]



Tống Từ nói: [Không cần đâu. Hai năm trước tôi vẫn luôn nghĩ cách, nghĩ xem làm sao để thu thập các nguồn tài nguyên dư luận, làm thế nào để trả thù kẻ xấu xa Chu Tuy An, làm thế nào để kháng cáo giành lại quyền nuôi con một lần nữa. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng khi bản thân toàn tâm toàn ý hết lòng đi đến một nơi cao thì căn bản là không có thời gian rảnh để quay lại nhìn chân núi. Có một số đàn ông ngoại trừ trở thành một kẻ liên lụy ra thì không hề có tác dụng gì, ví dụ như Chu Tuy An, ví dụ như Ích Hạo của công ty các cô. Mấy năm nay người luôn sống trong vực sâu là Chu Tuy An chứ không phải tôi, anh ta sẽ vĩnh viễn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng không thể làm theo ý muốn, còn tôi vẫn thản nhiên lỗi lạc cho dù bị thị phi vây quanh. Anh ta đáng thương hơn tôi nhiều, hiện giờ tôi chỉ vui mừng vì đã kịp thời thoát khỏi anh ta. Chỉ trong thế giới tự lừa dối mình đó của anh ta, tôi mới là “vợ cũ ngoại tình”, nhưng trở lại công việc, tôi chính là Tống Từ, một người có năng lực.]



Sầm Căng như bị mắc kẹt ở cổ họng, nửa ngày không gõ được ra chữ nào.



Tống Từ nói: [Ngàn vạn lần đừng thương hại tôi, sang năm tôi phải gây dựng nghiệp rồi, nguồn tài nguyên của mấy năm này không thể để lãng phí được.]



Sầm Căng ngạc nhiên nói: [Tôi cũng chuẩn bị mở công ty.]



Tống Từ đột nhiên nổi hứng thú: [Cô có kế hoạch như nào?]



Sầm Căng đáp: [Công ty sáng tạo hoặc MCN. Phòng tân hôn trước đây của tôi đã được rao bán rồi, đợi sau khi bán xong sẽ mua hoặc thuê một tòa nhà văn phòng trên đường Năm Hoài, đăng ký công ty. Tôi chuyển từ ACD sang AM chính là để tranh dành khách hàng.]



Tống Từ: [Thì ra lúc trước cô làm về sáng tạo, thảo nào độ nhạy cảm của cô lại cao như vậy.]



Lời khẳng định của cô ấy khiến Sầm Căng nở nụ cười: [Tôi mới chuyển công tác chưa đầy nửa năm, vẫn còn rất nhiều thiếu sót.]



Những lời tâm sự bất ngờ trao nhau khiến cảm xúc của hai người phụ nữ có cùng hoàn cảnh cùng chí hướng tăng vọt lên.



Tống Từ nửa đùa nửa thật đưa ra lời đề nghị: [Có cơ hội thì cùng nhau mở công ty đi.]



Đôi mắt của Sầm Căng hơi mở to: [Thật sao?]



Tống Từ: [Biết đâu đấy.]



Sầm Căng nhếch môi: [Cũng đúng, biết đâu được.]



Tống Từ nói: [Tuần sau lại ra ngoài uống ly cà phê đi? Chúng ta tâm sự chút?]



Ăn nhịp với nhau, Sầm Căng cười rồi đồng ý: [Muốn còn không được.]



 Đêm nay, Sầm Căng mất ngủ.



Chuyện của Tống Từ Và Chu Tuy An như một trận sấm sét, nổ ầm một tiếng tiếng, khiến đầu óc tỉnh táo thông suốt, làm cô cả đêm không thể say giấc, lại mở rộng lên người mình và Lý Vụ.



Cô không kiềm chế được mà nghĩ, nếu như trước đó cô lơ là, không kịp thời khai thông tư tưởng, liệu Lý Vụ có càng ngày càng trở nên cố chấp như vậy hay không? Sầm Căng không thể nào biết được, trong lòng còn sợ hãi, cũng cảm ơn mọi thứ của bây giờ đều là sự sắp xếp tốt nhất.





Ngày 10 tháng 1, đại học F bắt đầu nghỉ đông, Lý Vụ thu dọn hành lý trở về nhà, nhưng cậu không vì như vậy mà nghỉ ngơi, ở cùng tiểu khu tìm công việc gia sư bán thời gian, dạy một kèm một một tất cả các môn.



Đối tượng phụ đạo là một cậu bé lớp 9, người chỉ thấp hơn nửa cái đầu so với Lý Vụ, nhưng tính cách lại ấu trĩ nghịch ngợm, thành tích cũng rối tinh rối mù, gia sư cứ tới một người thì lại làm khó một người, hoàn toàn không có ai dạy được cậu ta. Phụ huynh cũng bó tay, chỉ có thể dựa vào việc nâng mức lương lên cao hết lần này tới lần khác để lừa người vào bẫy.



Lý Vụ thuộc kiểu người cứ thấy tiền là sáng mắt vượt khó tiến lên, ban đầu là tên nhóc thấy cậu còn trẻ, tưởng rằng dễ bắt nạt, liền la hét nói với phụ huynh rằng cậu không đáng tin cậy, ở nhà đại náo thiên cung, mưu toan đuổi khách.



Kết quả là Lý Vụ vẫn lù lù bất động, còn nói, cậu tìm thứ mà cậu giỏi nhất đến đây để thử tôi, nếu như tôi có thể thắng được cậu, thì cậu nghiêm túc nghe tôi giảng bài.



Nhóc con bị khơi dậy ý chí chiến đầu, lập tức PK sudoku và rubic với cậu, cuối cùng đương nhiên bị nghiền ép thành cặn bã, nhóc con tâm phục khẩu phục, cuối cùng cũng đồng ý gọi cậu một tiếng thầy Lý.



Chạng vạng tối, sau khi bước ra khỏi nhà kia, Lý Vụ đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn cùng đồ ăn vặt, định mang về làm xong cơm tối đợi Sầm Căng trở về.



Vừa mới vo gạo xong cho vào nồi, tiếng mở cửa đã vang lên. Lý Vụ quay đầu, trông thấy Sầm Căng phong trần mệt mỏi trở về nhà.



Lý Vụ nhướng mày, rửa tay rồi tới đón cô: “Hôm nay về sớm vậy?”



Sầm Căng cởi khăn quàng cổ ra, thở nhẹ: “Một chút nữa có người tới nhà ăn cơm.”



Lý Vụ cầm lấy, giúp cô treo lên: “Ai thế?”



Sầm Căng cười tỏ vẻ huyền bí: “Một bạn mới của tôi.”



Lý Vụ ngập ngừng một chút, không buột miệng thốt ra câu hỏi thăm giới tính.



Sầm Căng giả vờ buồn bực: “Sao cậu không hỏi là nam hay nữ?”



Lúc này Lý Vụ mới mở miệng: “Nam hay nữ?”



“Nữ, là một chị gái xinh đẹp.” Sầm Căng thay dép xong, đứng dậy đi vào nhà bếp: “Cậu đang nấu cơm à? Tôi nấu cùng cậu.”



Lý Vụ một tấc không rời đi theo ở phía sau, thấp giọng nhắc nhở: “Chị quên mất một việc rồi.”



Sầm Căng ngoái đầu nhìn lại: “Việc gì?”



“Ôm tôi.” Cậu không hề có chút gánh nặng nào trong lòng mà nói ra, vành tai lại có chút đỏ lên.



Sầm Căng liếc cậu: “Xì, tôi còn tưởng là chuyện quan trọng gì cơ.”



Nói xong tiếp túc đi về phía trước, vừa mới bước được hai bước, cô đột nhiên như đang học thể dục vậy, đứng vững, hơi nhón chân lên, 180° quay về đằng sau, thẳng tắp ngã vào trong lòng cậu.



Lý Vụ sững sờ một chút, thuận thế đỡ lấy cô, ôm chặt.



Sầm Căng cũng vòng tay ôm lấy eo cậu: “Hôm nay thế nào, tên nhóc học thêm đó có gây khó dễ cho cậu không?”



“Có làm khó.”



“Hửm?” Sầm Căng vểnh tai lên: “Làm khó như nào, nói ra để tôi vui chút.”



Giọng nói của Lý Vụ đong đầy ý cười: “Cứ luôn hỏi tôi, thầy ơi, sao thầy có thể đẹp trai như vậy.”



Tự luyến. Sầm Căng đánh nhẹ một cái vào lưng cậu.



Lý Vụ cười, cố gắng đứng đắn lại, rũ mắt xuống bốn mắt nhìn nhau với cô: “Chị thì sao? Hôm nay thế nào, đi làm có gặp phải người hay chuyện gì không vui không?”



“Nhiều lắm.” Sầm Căng thở dài, áp vào ngực cậu rồi ngẩng đầu lên, sau đó mím môi dưới: “Chỉ là bên ngoài quá lạnh, lúc này miệng hơi đơ, không thể trần thuật một cách bình thường được, cần em trai rã đông nhân tạo khẩn cấp.”



Lý Vụ ngầm hiểu, cúi đầu ngậm lấy môi cô, cùng cô hôn sâu.



Hai người môi lưỡi quấn lấy nhau, càng ôm càng chặt, thiếu oxy mới nhớ tới đổi cách hôn khác. Biến thành hai con chim giành thức ăn, mổ tới mổ lui, nhìn nhau rồi cười, cuối cùng mới suy nghĩ tới chút nữa sẽ có khách tới nhà, chỉ có thể ôm lấy nhau một cách triền miên không nỡ xa rời, tiêu hao làm dịu đi nhiệt độ cơ thể và cảm xúc quá nồng nhiệt.



Sầm Căng vào phòng ngủ tẩy trang thay quần áo, Lý Vụ lại quay trờ lại nhà bếp chuẩn bị bữa ăn.



Tẩy đi lớp mặt nạ son phấn ban ngày, Sầm Căng tinh thần sảng khoái, vừa quấn tóc, vừa đi ra ngoài.



Ánh mắt chạm vào bên trên cửa sổ, Sầm Căng chợt sửng sốt, bên ngoài thế mà lại có tuyết rơi, còn là tuyết đầu mùa, bị gió cuốn theo, giống như tơ bông trắng tinh khiết, trôi nổi giữa trời đất.



Cô lớn tiếng gọi Lý Vụ tới đây xem, thiếu niên vội vàng chạy đến, đứng song song một hồi, cậu ôm cô vào lòng từ phía sau.



Trong phòng như mùa xuân, hai người ôm lấy nhau, không lên tiếng, cũng lười nhúc nhích. Cửa sổ hóa thành khung hình, không biết là tuyết trong bức tranh, người đang ngắm tuyết, hay là người trong bức tranh, tuyết đang trộm nhìn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện