Edit: Hà Thu
Nằm trên sofa xem phim đến hơn một giờ đêm, Sầm Căng mới thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của Lý Vụ, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trước khi đeo bịt mắt, cô định gửi lời chúc ngủ ngon cho Lý Vụ, không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn mới của Ngô Phục, đang bày tỏ lời xin lỗi, nói là bà xã anh ta dùng điện thoại di động của anh ta để gửi thiệp mời, anh ta không chú ý.
Hai chữ “bà xã” hơi chói mắt, Sầm Căng vốn không định trả lời, kết quả chồng cũ lại mở miệng hỏi: [Cô có định đến không?]
Sầm Căng khẽ hít một hơi, gõ chữ: [Anh sẽ không thật sự cho rằng cuộc hôn nhân trước đó của chúng ta là dễ hợp dễ tan đó chứ, phải không?]
Ngô Phục nói: [Mấy năm qua, tôi cho rằng kết thúc xấu đến đâu cũng có thể phai nhạt, vậy mà cô vẫn để ý đến thế sao?]
Sầm Căng nhanh chóng đáp trả: [Không, tôi cũng không để ý, chỉ cho rằng tình trạng ly hôn đủ tiêu chuẩn này chính là tuyên bố từ nay về sau chúng ta trở thành người xa lạ. Quản tốt tay bà xã của anh đi, đừng cố ý làm mấy chuyện âm dương quái khí này nữa*, cận thận lại động tới đất trên đầu thái tuế.]
*Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Có lẽ Ngô Phục đang cười: [Cho nên thái tuế đồng ý đến ngồi một chút được không? Lần này lấy danh nghĩa của tôi mời, cô đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là một bữa tiệc tụ họp nhỏ nhân danh hôn lễ mà thôi, không cần mang theo bất cứ thứ gì, dù sao cũng lâu rồi không gặp.]
D*c vọng thắng bại thật sự là một loại nghiện ngập thỉnh thoảng phát tác, Sầm Căng cảm thấy chính mình lại bị ép buộc, cũng muốn dùng tư thái đàng hoàng tao nhã đè bẹp lại. Cô gần như đồng ý theo bản năng, dùng một loại giọng điệu tùy ý gần như ban ơn: [Được rồi.]
—
Một tuần sau, Sầm Căng đến nơi tổ chức hôn lễ của Ngô Phục như đã hẹn, đi cùng cô còn có Xuân Sướng, cô ấy cũng nhận được thiệp mời của bọn họ.
Quy mô tiệc cưới của Ngô Phục quả thật không lớn, được bài trí ở trên sân thượng của một hội quán cao cấp. Không giống như bố trí phức tạp như biển hoa trước đây của bọn họ, bữa tiệc đêm lần này tràn ngập phong cách pháp cổ điển đơn giản, được đặt gần bờ biển, phong cách tao nhã, tiếng nhạc du dương, khách khứa ngồi quây quần bên trong ánh nến sang trọng, tắm mình trong gió mùa hè.
Sầm Căng gặp không ít người quen, nếu không phải có tấm bảng thông báo hôn lễ dán ở cửa ra vào, cô còn tưởng đây chỉ là một buổi tiệc liên hoan của công ty cộng thêm một buổi tụ tập bạn học.
Trang phục của chú rể và cô dâu cũng giản dị không kém. Ngô Phục chỉ mặc một bộ âu phục ba mảnh màu xám, quần lửng mang hơi hướng thời thượng thoát tục. Còn Biện Hâm Nhiên mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu trắng tinh khiết, được đan bằng lụa sáng bóng, khi đi lại sẽ tạo ra khúc xạ ánh sáng giống như lông khổng tước. Cô ta búi tóc thấp, chỉ cài một hoa đóa cam trắng, nụ cười trong sáng xinh đẹp trước sau như một.
Một cặp đẹp đôi.
Sầm Căng bày tỏ cảm khái từ tận đáy lòng như vậy, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không cam lòng, sẽ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhưng sau khi đến nơi này, cô mới ý thức được mình thật sự đã thật sự trở thành khán giả ngoài sân khấu, thậm chí còn không có dù chỉ là một chút ý định truy cứu xem rốt cuộc là Ngô Phục ngoại tình trong hôn nhân hay ngoại tình tư tưởng.
Cô bình thản chúc phúc, sau đó trao quà.
Bàn mà Sầm Căng đang ngồi đều là bạn cùng lớp thời đại học, ai cũng có chút ngạc nhiên khi thấy cô đến.
Nhưng nhìn mặt người phụ nữ không có gì khác thường, bọn họ cũng ăn ý né tránh mà không nói, chỉ nhiệt tình chào hỏi, hàn huyên với nhau về cuộc sống và công việc có liên quan.
Trong bữa tiệc có một cô bạn cùng khóa sinh lòng thương hại, quanh co lòng vòng khen Sầm Căng: “Sao cậu không thề thay đổi chút nào vậy, vẫn giống y như lúc còn học đại học. “
Xuân Sướng bóc tôm, từ trước đến nay không bao giờ lựa lời: “Cô ấy cả ngày ở bên cạnh soái ca trẻ tuổi thải dương bổ âm, có thể già đi sao?”
“Wow… Thật hả?” Một bàn bạn học la ó, đòi hỏi kể chi tiết.
“Đừng nghe cô ấy nói bậy.” Sầm Căng cười nhạt một chút, hơi duỗi thẳng lưng.
Ngô Phục và Biện Hâm Nhiên vừa vặn đến bàn này tiếp đãi, thấy trên bàn vô cùng náo nhiệt, liền nâng ly sâm panh hỏi chuyện.
Bạn học nữ kia trả lời: “Chúng tôi đang hỏi Sầm Căng cách làm thế nào để nuôi thịt tươi.”
Nụ cười của Ngô Phục hơi sượng một chút.
Biện Hâm Nhiên nhíu mày, nhếch miệng cười hỏi: “Wow, Chị Sầm đang quen tiểu thịt tươi sao? Chúng tôi có quen biết không?”
Sầm Căng cầm cái ly chân cao mảnh khảnh, nhìn về phía Ngô Phục, đôi môi đỏ mọng cong ra một độ cong vừa phải: “Chồng của cô quen đấy.” Nói xong liền nhẹ nhàng cụng vào cái ly trong tay anh ta.
Vẻ mặt của người phụ nữ rất thản nhiên, có một sự điềm tĩnh không thể chê vào đâu được, hoàn hảo đến mức gần như lạnh lùng.
Ngô Phục cảm giác trái tim mình cũng giống như thủy tinh bị đánh cho loảng xoảng một chút, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào mới hợp lý.
“Là ai vậy ta?” Mọi người trên bàn đều tò mò.
Ngô Phục giật mình hai giây, mỉm cười hỏi: “Sao không mang cậu ta đến đây?”
“Hôm nay cậu ấy ở lại trường, không về nhà.” Sầm Căng mỉm cười, ngồi xuống.
Lượng thông tin khá lớn, mọi người càng điên cuồng, nhao nhao đặt câu hỏi, trêu chọc: “Còn đang đi học sao?” “Wow Sầm Căng, cô được đó nha.” “Chơi lớn như vậy sao?”
Chỉ vài câu ngắn gọn, đã lập tức lật đổ quan điểm của mọi người, Sầm Căng từ một cô gái bị bỏ rơi được nâng cấp lên thành nữ hoàng. Thái độ thản nhiên của cô khiến đám nam nữ trưởng thành bị công việc và gia đình ràng buộc phải ghen tị không thôi.
Từ khi cô bước vào bữa tiệc, bọn họ đều hẹp hòi cho rằng cô sẽ là người đau khổ, là cơm nếp dính, là máu con muỗi, lại không nghĩ cô đã sớm niết bàn, trở thành một con bướm tự do uyển chuyển nhẹ nhàng, bay qua những hạt sáng giống như lá vàng.
Ngô Phục ôm eo Biện Hâm Nhiên rời bàn ăn, nhịn không được quay đầu lại nhìn người vợ cũ trước mắt.
Ly rượu quyện vào nhau, người phụ nữ yểu điệu ngồi giữa những bóng người, mặc bộ váy dài màu hạnh nhân, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, đẹp như trăng sương đều tích tụ trên mặt cô, lại chảy xuôi khắp người.
Cô đang tỏa sáng.
Đêm nay, Ngô Phục cũng không đạt được hiệu quả như ý muốn. Lòng tự cao tự đại của anh ta đã bị đánh bại hoàn toàn trước mặt Sầm Căng, ngược lại còn đẩy cô lên ngai vàng bạch nguyệt quang.
Anh ta bước vào một tổ ấm tương tự và hạn chế khác, trong khi cô cởi mở hơn, vui vẻ hơn, tự do rong ruổi trong những khu rừng và đồng cỏ rộng lớn hơn. Đương nhiên, cô sẽ không quay đầu lại, lưu luyến ở rìa lãnh thổ của anh ta – mà hơn hai năm qua anh ta vẫn luôn nhận định trái ngược.
Quá đột ngột và quá bất ngờ.
Cô thực sự sẽ cùng thằng nhóc không có gì trong tay kia ở bên nhau. Ngô Phục khó có thể tiêu hóa.
Lúc trước anh ta không coi trọng chuyện này, thứ nhất là vì đang mong cắt đứt với cô càng sớm càng tốt, thứ hai là anh ta tin chắc rằng, với tính cách thích tranh đua hiếu thắng của Sầm Căng, tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa ra lựa chọn vô ích như vậy.
Tác dụng chậm thế mà lại lớn đến mức này.
Trong lòng Ngô Phục tràn đầy sự không cam lòng và khó hiểu, mỗi khi liếc mắt trộm nhìn Sầm Căng, chúng đều đang chồng chất lên nhau, khiến anh ta cảm thấy khó thở. Gần đến cuối bữa tiệc, Ngô Phục mượn cớ đi vệ sinh một mình, sau đó gọi điện thoại cho Sầm Căng ở lối đi an toàn.
Sau khi Sầm Căng nghe máy, cô vốn không định để ý tới, nhưng đối phương nói là chuyện trong công việc, nên cô nói với Xuân Sướng một tiếng, sau đó rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi đến chỗ hẹn, Ngô Phục đã cởi bộ âu phục, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.
Sầm Căng dừng lại trước mặt anh ta, nhếch môi dưới: “Sao vậy, nhất định phải nói chuyện công việc vào một ngày như hôm nay sao?”
Nụ cười tao nhã duy trì cả đêm của Ngô Phục biến mất không còn sót lại chút gì: “Cô ở cùng với đứa nhóc đó thật sao?”
“Đây là chuyện công việc mà anh muốn nói?” Sầm Căng không trả lời trực tiếp: “Nếu muốn hỏi cái này, vậy tôi đi trước.”
Ánh mắt Ngô Phục càng thêm sắc bén: “Không phải vì tức giận tôi sao?”
Sầm Căng mỉa mai cười ra tiếng: “Ngô Phục, anh quá coi trọng mình rồi.” Cô nhìn thẳng vào anh ta, nhẹ nhàng hời hợt: “Đúng vậy, tôi và Lý Vụ ở bên nhau, nhờ phúc của anh mà tôi mới gặp được tình yêu đích thực mà mình mong muốn.”
Ngực Ngô Phục phập phồng một chút, không nhịn được nữa thốt ra một bí mật ngủ say đã lâu: “Trước kia cậu ta đã mang tâm tư không thuần khiết với cô, cô biết không?”
“Tâm tư không thuần khiết?” Sầm Căng hơi nhíu mày, đánh giá anh ta: “Bộ dạng hiện tại của anh giống tâm tư không thuần khiết hơn đấy. Chú rể à, muốn bị người ta chê cười cũng đừng lôi kéo tôi xuống nước chứ?”
Ngô Phục đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường, giống như đang thu binh lui trận, kiềm chế bản thân: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ gì với cô đâu.”
Sầm Căng không muốn dây dưa nhiều: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Tôi còn chưa nói hết.” Ngô Phục nói: “Tháng trước công ty cô phát hành video hợp tác với nghệ sĩ kia, là cô làm phải không?”
Sầm Căng giật mình: “Giáo sư Lâm? “
“Ừm.”
Sầm Căng nhớ lại một chút: “Đúng vậy, là tôi làm, ý tưởng là cấp trên của tôi đưa ra.”
“Không, đó là ý tưởng của tôi.” Người đàn ông giống như cuối cùng đã tìm thấy được một bậc thang bên kia, có thể giúp cho anh ta cao hơn một bậc, giành lại ưu thế: “Tôi so bản thảo đề án, cuối cùng lại trở thành làm áo cưới cho cô, đây là cái cạnh tranh công bằng mà cô nói khi ly hôn sao?”
Sầm Căng bừng tỉnh, trong mắt hiện ra một chút nghiêm nghị: “Tôi chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng và cấp trên.”
Ngô Phục cười, ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
Sầm Căng nuốt nước bọt một cái, hếch cằm lên: “Đến hỏi tôi làm gì, sao không đi tìm khách hàng mà xé ra, dùng tài khoản của các người viết một bài viết công khai mắng khách hàng đi. Tôi cũng thắc mắc tại sao trình độ của Teddy lại tụt dốc không phanh, đưa ra một ý tưởng tồi tệ như vậy. Ồ, hóa ra là do anh nghĩ. Nhưng có thể làm sao bây giờ, kiên trì lấp đầy lỗ hổng vào thôi. Tôi cũng không muốn làm loại ý tưởng thối rữa này đâu, nhưng tôi chỉ là một người làm công ăn lương, phải lắng nghe khách hàng. Tôi đã dốc toàn lực cứu chữa, nên hiệu quả nói chung cũng tốt hơn so với dự tính trước kia của anh.”
Ngô Phục vẫn không nhúc nhích nhìn cô, dáng vẻ tản mạn: “Có nói như thế nào thì cô vẫn là người ăn cắp.”
Anh ta mỉm cười: “Cô kiêu ngạo tự phụ lý tưởng hóa như vậy, thế mà cũng tiếp nhận thân phận mới này như một điều đương nhiên? Xem ra yêu đương với trai trẻ cũng không bổ sung được gì cho bộ não của cô, vẫn cần dựa vào ăn cắp để hoàn thiện tư cách làm đẹp nơi làm việc của mình.”
Sầm Căng như nghẹn ở cổ họng, nhìn chằm chằm anh ta không chút gợn sóng, hết sức thản nhiên: “Vậy để tôi nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ đưa vụ này vào sơ yếu lý lịch của mình, bởi vì nó thực sự quá tầm thường, tầm thường từ trong ra ngoài.”
Bỏ lại lời nói này xong, cô xoay người rời đi.
Thật không thể tin được, ở trong đám cưới của chồng cũ, cô lại vì chuyện công việc mà bị phản pháo đến mất lợi thế. Sầm Căng tức giận đến lạc cả giọng, trên đường trở về, cô nhấc tai nghe Bluetooth lên, hùng hổ gọi cho Teddy, chất vấn anh nguyên nhân.
Teddy ở đầu dây bên kia nói chuyện vẫn mang thái độ hòa giải không thay đổi, dùng tiếng phổ thông xen lẫn tiếng Quảng Đông khuyên cô: “Gin, rõ ràng cô đã đi làm được nhiều năm rồi, nhưng bộ dáng sốc nổi của cô vẫn thiếu chuyên nghiệp giống như một người mới vào nghề. Cô nhất định phải tức giận như vậy sao? Từ ngày đầu tiên làm quảng cáo cô nên nhận ra, có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến việc phát hành một tác phẩm, không phải việc mà một mình tôi hay cô có thể quyết định. Nếu cô tức giận vì ý tưởng là của chồng cũ, thì đó cũng là vấn đề do khách hàng, có liên quan gì đến những người thực hiện như chúng ta? Ai không muốn tạo ra một tác phẩm tốt, nhưng mọi người đều là người làm công, cô không làm thì có rất nhiều người khác sẽ làm. Chúng ta làm quảng cáo cũng đừng quá đề cao bản thân, đôi khi không phải sự sáng tạo làm nên thương hiệu mà chính thương hiệu cho chúng ta cơ hội, để chúng ta có chỗ sáng tạo. Cô phải biết ơn khách hàng, chứ không phải kén cá chọn canh. Chồng cũ của cô cũng kỳ cục quá, muốn rõ ràng như vậy sao không đi tìm khách hàng mà tính sổ? Cô rơi vào cái bẫy của anh ta lại càng buồn cười hơn, tôi cũng không tin người ở các bộ phận trong công ty anh ta chưa từng thực hiện những ý tưởng không thuộc về mình, giả vờ cái gì chứ?”
Anh vừa nói xong, trong lòng Sầm Căng rối bời, gần như không thể diễn đạt lời nói của mình một cách trôi chảy: “Tôi chỉ là… Cảm thấy bản thân chẳng hay biết gì.”
Teddy cười lạnh một tiếng: “Khách hàng không cần phải giải thích rõ ràng với chúng ta, tôi với tư cách là cấp trên cũng không cần phải giải thích rõ ràng với cô.”
Sầm Căng không thể hiểu được: “Tiền đề của sáng tạo chính là khả năng sáng tạo, tôi luôn nghĩ như vậy.”
Teddy phản bác một cách dứt khoát: “Cô sai rồi, tiền đề của sự sáng tạo là có thể thực hiện được, có đủ kinh phí và nền tảng để hỗ trợ chúng ta trong việc thực hiện ý tưởng. Nếu không, cho dù ý tưởng có hay ho đến đâu, cũng chỉ có thể ở trong đầu cô thối rữa thành một đống phân bón rồi mang vào trong quan tài, vĩnh viễn không thấy được mặt trời. Cô từ một người sản xuất nội dung lên đến cấp bậc sáng tạo hàng đầu, vậy mà chút đạo lý này còn không rõ sao? Đang sống trong mơ đấy à?”
Sầm Căng nói: “Nhưng bây giờ tôi không còn là người viết quảng cáo nhỏ, làm những công việc vặt vãnh trước đây nữa. Tôi muốn công ty nhìn nhận bản thân mình tốt hơn, thay vì tưới tẩm hạt giống của người khác.”
Teddy nói: “Cái gì gọi là hạt giống của nhà người khác, hạt giống đều là khách hàng, khách hàng thích cho ai thì cho, thích trồng ở đâu thì trồng, chúng ta cũng chỉ là người làm vườn mà thôi. Gin, cô biết tại sao tôi lại không muốn nói cho cô ý tưởng này là tôi làm không, chính là vì lo lắng cô sẽ như vậy. Tôi rất thích những người như cô, nhưng tôi cũng sợ gặp những người như cô.”
“Xin lỗi, thứ cho tôi tạm thời không cách nào đồng ý được, tôi cần bình tĩnh lại trước đã.” Sầm Căng cúp điện thoại.
Đứng trong thang máy về nhà, ánh mắt Sầm Căng lơ đễnh, thẫn thờ nhìn những con số đang nhảy.
Khi cô cho rằng mình đang lao về phía trước với tốc độ nhanh chóng mà vững chắc như buồng thang máy này, thì cả tòa nhà lại ầm ầm sụp đổ, vẫn là dùng loại phương thức sét đánh bất ngờ không kịp đề phòng đó.
Cô khó có thể nói rõ rốt cuộc là lòng tự trọng bị làm nhục hay là niềm tin bị mài mòn khiến cô khó chịu, buồn bực, tích lũy trong ngực như vậy.
Suy nghĩ một chút, Sầm Căng lại ấn thang máy xuống, một mình đi giải sầu.
Ôm đầu tâm sự nặng nề uống đến hơn một giờ khuya, cô mới bắt taxi trở về nhà.
Ngoài ý muốn chính là, sau khi mở cửa, đèn ở cửa ra vào lại sáng lên, dép lê cũng bày sẵn ở đó. Cô cho rằng hôm nay Lý Vụ sẽ không trở về.
Không thấy ai đi ra đón, Sầm Căng đoán có thể cậu đã ngủ quên, bèn nhẹ nhàng thay giày, đi theo hành lang tìm vào trong.
Lý Vụ đúng thật là đã ngủ, nhưng không phải ở trong phòng mình, mà là nằm sấp trên bàn trong phòng sách. Đầu vai cậu khẽ nhún, mặt cúi gằm, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh tươi tốt như cỏ mùa hạ. Dưới cánh tay còn đè lên quyển sách rất lớn, không biết là tài liệu hay là giáo trình.
Sầm Căng nhón chân nhìn cậu một hồi, sau đó ổn định thân hình, đứng bên khung cửa, không bước thêm một bước nào vào trong.
Cô cứ nhìn cậu như vậy, trong lòng tràn ngập chua chát.
Đám mây đen trên đỉnh đầu đi theo cô cả đêm hiển nhiên cũng không kìm nén nổi, trước mắt nhanh chóng biến thành cửa sổ bị mưa to tạt qua, không tài nào nhìn rõ nữa.
Sầm Căng khẽ hít mũi, xoay người định đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói ngái ngủ: “Chị?”
Sầm Căng lau mặt, quay đầu lại, nở nụ cười yếu ớt: “Đánh thức cậu rồi.”
Lý Vụ nhìn cô nhiều hơn hai lần, người lập tức luống cuống, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt cô, cúi đầu hỏi: “Vừa khóc sao?”
Sầm Căng ôm lấy cậu, không nhịn được nữa, vùi cả khuôn mặt vào ngực cậu, như muốn ngạt thở nhưng lại đang hít thở oxy: “Haizz, chị khó chịu quá.”
Cậu vùi đầu vào tóc mềm mại của cô, ngửi một chút, dùng giọng điệu bình thường, không tức giận cũng không oán trách nói: “Còn uống rượu nữa.”
Mặc cho nước mắt giàn giụa, Sầm Căng ôm chặt lấy “lý tưởng hóa” không còn sót lại bao nhiêu của cô: “Lý Vụ, cậu sẽ mãi thích tôi như vậy chứ?”
“Tất nhiên.” Cậu chắc chắn phun ra chữ này, cằm chậm rãi cọ mấy cái trên đỉnh đầu cô: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Sầm Căng thút tha thút thít nức nở: “Hôm nay tan làm tôi đi tham dự đám cưới của chồng cũ, còn gặp phải chuyện vô cùng không vừa lòng trong công việc. Tôi sợ cậu suy nghĩ nhiều, bản thân có lẽ cũng có chút khúc mắc, cho nên mới không mang theo cậu đi cùng, cũng không nói với cậu. Cậu nói hôm nay kết thúc muộn, tôi còn tưởng cậu không trở về, nên mới đi uống chút rượu mới về nhà.”
Lý Vụ im lặng vài giây, không nói một lời, chỉ ôm cô chặt hơn, không gì phá nổi.
Phản ứng của cậu khiến tuyến nước mắt của Sầm Căng hoàn toàn mất khống chế.
Trái tim Lý Vụ bị nước mắt của người phụ nữ thấm vào làm nóng đến đau muốn chết, hai tay cậu nắm lấy khuôn mặt đỏ bừng ướt át của cô, không khống chế được từng chút từng chút từng chút hôn đi những giọt nước mắt trên hai gò má cô. Sự dịu dàng của cậu khiến trái tim Sầm Căng run rẩy, mềm nhũn. Cho nên khi hơi thở của cậu đến gần môi cô, cô cũng áp sát vào.
Rầm, Sầm Căng không nhẹ không nặng đụng vào tường. Cô ôm lấy Lý Vụ đang đè lên người mình, liều mạng cắn mút.
Nước mắt trên mặt Sầm Căng dần dần bị hơi thở của thiếu niên thay thế.
Về sau, hai người đều có chút đứng không vững, Lý Vụ ôm cô trở về ghế ngồi, tiếp tục hôn môi, thỉnh thoảng lại cẩn thận mổ vào người cô hết lần này tới lần khác, khiến đối phương thỉnh thoảng đau đến nức nở.
Sầm Căng ngồi ở trên đùi cậu, bị chọc đến mức khó có thể phớt lờ. Mặt cô dời về phía sau một chút, hai tay vuốt v3 gương mặt nóng bỏng của thiếu niên, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời tràn đầy khẩn cầu của cậu, yêu thương hỏi: “Có khó chịu không?”
Cô đưa ra một bàn tay, làm cho câu hỏi này trở nên rõ ràng: “Tôi giúp cậu, được chứ?”
Hô hấp của Lý Vụ trở nên gấp gáp, mặt đỏ bừng đến tận cổ. Hàng mi dài của cậu rũ xuống một nửa, yết hầu dùng sức trượt xuống, tựa như ngầm đồng ý.
Âm thanh vải vóc sột soạt đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya.
Sầm Căng vốn muốn lui xuống sàn nhà, ngồi xổm xuống, dùng cách khen thưởng thưởng mềm mại và tận hứng hơn.
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy, cô lại có chút rụt rè, cuối cùng vẫn là ngồi tại chỗ, đưa tay vào giữa bọn họ.
Như bị dồn ép bảy tấc, thiếu niên thở hổn hển một tiếng, gục xuống bên cổ cô.
“Trước kia có tự mình làm qua chưa?” Sầm Căng hôn lên gò má và lỗ tai đỏ như máu của cậu, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm.”
Cơ bắp sau lưng cậu càng lúc càng căng chặt, Sầm Căng cố gắng dùng ngôn ngữ từng bước để cậu thả lỏng, dẫn cậu vào: “Làm sao làm được?”
Trán Lý Vụ nổi lên một tầng mồ hôi dày đặc, hô hấp càng thêm dồn dập nặng nề: “Đều nghĩ đến chị.”
…..
Nằm trên sofa xem phim đến hơn một giờ đêm, Sầm Căng mới thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của Lý Vụ, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trước khi đeo bịt mắt, cô định gửi lời chúc ngủ ngon cho Lý Vụ, không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn mới của Ngô Phục, đang bày tỏ lời xin lỗi, nói là bà xã anh ta dùng điện thoại di động của anh ta để gửi thiệp mời, anh ta không chú ý.
Hai chữ “bà xã” hơi chói mắt, Sầm Căng vốn không định trả lời, kết quả chồng cũ lại mở miệng hỏi: [Cô có định đến không?]
Sầm Căng khẽ hít một hơi, gõ chữ: [Anh sẽ không thật sự cho rằng cuộc hôn nhân trước đó của chúng ta là dễ hợp dễ tan đó chứ, phải không?]
Ngô Phục nói: [Mấy năm qua, tôi cho rằng kết thúc xấu đến đâu cũng có thể phai nhạt, vậy mà cô vẫn để ý đến thế sao?]
Sầm Căng nhanh chóng đáp trả: [Không, tôi cũng không để ý, chỉ cho rằng tình trạng ly hôn đủ tiêu chuẩn này chính là tuyên bố từ nay về sau chúng ta trở thành người xa lạ. Quản tốt tay bà xã của anh đi, đừng cố ý làm mấy chuyện âm dương quái khí này nữa*, cận thận lại động tới đất trên đầu thái tuế.]
*Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Có lẽ Ngô Phục đang cười: [Cho nên thái tuế đồng ý đến ngồi một chút được không? Lần này lấy danh nghĩa của tôi mời, cô đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là một bữa tiệc tụ họp nhỏ nhân danh hôn lễ mà thôi, không cần mang theo bất cứ thứ gì, dù sao cũng lâu rồi không gặp.]
D*c vọng thắng bại thật sự là một loại nghiện ngập thỉnh thoảng phát tác, Sầm Căng cảm thấy chính mình lại bị ép buộc, cũng muốn dùng tư thái đàng hoàng tao nhã đè bẹp lại. Cô gần như đồng ý theo bản năng, dùng một loại giọng điệu tùy ý gần như ban ơn: [Được rồi.]
—
Một tuần sau, Sầm Căng đến nơi tổ chức hôn lễ của Ngô Phục như đã hẹn, đi cùng cô còn có Xuân Sướng, cô ấy cũng nhận được thiệp mời của bọn họ.
Quy mô tiệc cưới của Ngô Phục quả thật không lớn, được bài trí ở trên sân thượng của một hội quán cao cấp. Không giống như bố trí phức tạp như biển hoa trước đây của bọn họ, bữa tiệc đêm lần này tràn ngập phong cách pháp cổ điển đơn giản, được đặt gần bờ biển, phong cách tao nhã, tiếng nhạc du dương, khách khứa ngồi quây quần bên trong ánh nến sang trọng, tắm mình trong gió mùa hè.
Sầm Căng gặp không ít người quen, nếu không phải có tấm bảng thông báo hôn lễ dán ở cửa ra vào, cô còn tưởng đây chỉ là một buổi tiệc liên hoan của công ty cộng thêm một buổi tụ tập bạn học.
Trang phục của chú rể và cô dâu cũng giản dị không kém. Ngô Phục chỉ mặc một bộ âu phục ba mảnh màu xám, quần lửng mang hơi hướng thời thượng thoát tục. Còn Biện Hâm Nhiên mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu trắng tinh khiết, được đan bằng lụa sáng bóng, khi đi lại sẽ tạo ra khúc xạ ánh sáng giống như lông khổng tước. Cô ta búi tóc thấp, chỉ cài một hoa đóa cam trắng, nụ cười trong sáng xinh đẹp trước sau như một.
Một cặp đẹp đôi.
Sầm Căng bày tỏ cảm khái từ tận đáy lòng như vậy, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không cam lòng, sẽ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhưng sau khi đến nơi này, cô mới ý thức được mình thật sự đã thật sự trở thành khán giả ngoài sân khấu, thậm chí còn không có dù chỉ là một chút ý định truy cứu xem rốt cuộc là Ngô Phục ngoại tình trong hôn nhân hay ngoại tình tư tưởng.
Cô bình thản chúc phúc, sau đó trao quà.
Bàn mà Sầm Căng đang ngồi đều là bạn cùng lớp thời đại học, ai cũng có chút ngạc nhiên khi thấy cô đến.
Nhưng nhìn mặt người phụ nữ không có gì khác thường, bọn họ cũng ăn ý né tránh mà không nói, chỉ nhiệt tình chào hỏi, hàn huyên với nhau về cuộc sống và công việc có liên quan.
Trong bữa tiệc có một cô bạn cùng khóa sinh lòng thương hại, quanh co lòng vòng khen Sầm Căng: “Sao cậu không thề thay đổi chút nào vậy, vẫn giống y như lúc còn học đại học. “
Xuân Sướng bóc tôm, từ trước đến nay không bao giờ lựa lời: “Cô ấy cả ngày ở bên cạnh soái ca trẻ tuổi thải dương bổ âm, có thể già đi sao?”
“Wow… Thật hả?” Một bàn bạn học la ó, đòi hỏi kể chi tiết.
“Đừng nghe cô ấy nói bậy.” Sầm Căng cười nhạt một chút, hơi duỗi thẳng lưng.
Ngô Phục và Biện Hâm Nhiên vừa vặn đến bàn này tiếp đãi, thấy trên bàn vô cùng náo nhiệt, liền nâng ly sâm panh hỏi chuyện.
Bạn học nữ kia trả lời: “Chúng tôi đang hỏi Sầm Căng cách làm thế nào để nuôi thịt tươi.”
Nụ cười của Ngô Phục hơi sượng một chút.
Biện Hâm Nhiên nhíu mày, nhếch miệng cười hỏi: “Wow, Chị Sầm đang quen tiểu thịt tươi sao? Chúng tôi có quen biết không?”
Sầm Căng cầm cái ly chân cao mảnh khảnh, nhìn về phía Ngô Phục, đôi môi đỏ mọng cong ra một độ cong vừa phải: “Chồng của cô quen đấy.” Nói xong liền nhẹ nhàng cụng vào cái ly trong tay anh ta.
Vẻ mặt của người phụ nữ rất thản nhiên, có một sự điềm tĩnh không thể chê vào đâu được, hoàn hảo đến mức gần như lạnh lùng.
Ngô Phục cảm giác trái tim mình cũng giống như thủy tinh bị đánh cho loảng xoảng một chút, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào mới hợp lý.
“Là ai vậy ta?” Mọi người trên bàn đều tò mò.
Ngô Phục giật mình hai giây, mỉm cười hỏi: “Sao không mang cậu ta đến đây?”
“Hôm nay cậu ấy ở lại trường, không về nhà.” Sầm Căng mỉm cười, ngồi xuống.
Lượng thông tin khá lớn, mọi người càng điên cuồng, nhao nhao đặt câu hỏi, trêu chọc: “Còn đang đi học sao?” “Wow Sầm Căng, cô được đó nha.” “Chơi lớn như vậy sao?”
Chỉ vài câu ngắn gọn, đã lập tức lật đổ quan điểm của mọi người, Sầm Căng từ một cô gái bị bỏ rơi được nâng cấp lên thành nữ hoàng. Thái độ thản nhiên của cô khiến đám nam nữ trưởng thành bị công việc và gia đình ràng buộc phải ghen tị không thôi.
Từ khi cô bước vào bữa tiệc, bọn họ đều hẹp hòi cho rằng cô sẽ là người đau khổ, là cơm nếp dính, là máu con muỗi, lại không nghĩ cô đã sớm niết bàn, trở thành một con bướm tự do uyển chuyển nhẹ nhàng, bay qua những hạt sáng giống như lá vàng.
Ngô Phục ôm eo Biện Hâm Nhiên rời bàn ăn, nhịn không được quay đầu lại nhìn người vợ cũ trước mắt.
Ly rượu quyện vào nhau, người phụ nữ yểu điệu ngồi giữa những bóng người, mặc bộ váy dài màu hạnh nhân, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, đẹp như trăng sương đều tích tụ trên mặt cô, lại chảy xuôi khắp người.
Cô đang tỏa sáng.
Đêm nay, Ngô Phục cũng không đạt được hiệu quả như ý muốn. Lòng tự cao tự đại của anh ta đã bị đánh bại hoàn toàn trước mặt Sầm Căng, ngược lại còn đẩy cô lên ngai vàng bạch nguyệt quang.
Anh ta bước vào một tổ ấm tương tự và hạn chế khác, trong khi cô cởi mở hơn, vui vẻ hơn, tự do rong ruổi trong những khu rừng và đồng cỏ rộng lớn hơn. Đương nhiên, cô sẽ không quay đầu lại, lưu luyến ở rìa lãnh thổ của anh ta – mà hơn hai năm qua anh ta vẫn luôn nhận định trái ngược.
Quá đột ngột và quá bất ngờ.
Cô thực sự sẽ cùng thằng nhóc không có gì trong tay kia ở bên nhau. Ngô Phục khó có thể tiêu hóa.
Lúc trước anh ta không coi trọng chuyện này, thứ nhất là vì đang mong cắt đứt với cô càng sớm càng tốt, thứ hai là anh ta tin chắc rằng, với tính cách thích tranh đua hiếu thắng của Sầm Căng, tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa ra lựa chọn vô ích như vậy.
Tác dụng chậm thế mà lại lớn đến mức này.
Trong lòng Ngô Phục tràn đầy sự không cam lòng và khó hiểu, mỗi khi liếc mắt trộm nhìn Sầm Căng, chúng đều đang chồng chất lên nhau, khiến anh ta cảm thấy khó thở. Gần đến cuối bữa tiệc, Ngô Phục mượn cớ đi vệ sinh một mình, sau đó gọi điện thoại cho Sầm Căng ở lối đi an toàn.
Sau khi Sầm Căng nghe máy, cô vốn không định để ý tới, nhưng đối phương nói là chuyện trong công việc, nên cô nói với Xuân Sướng một tiếng, sau đó rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi đến chỗ hẹn, Ngô Phục đã cởi bộ âu phục, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.
Sầm Căng dừng lại trước mặt anh ta, nhếch môi dưới: “Sao vậy, nhất định phải nói chuyện công việc vào một ngày như hôm nay sao?”
Nụ cười tao nhã duy trì cả đêm của Ngô Phục biến mất không còn sót lại chút gì: “Cô ở cùng với đứa nhóc đó thật sao?”
“Đây là chuyện công việc mà anh muốn nói?” Sầm Căng không trả lời trực tiếp: “Nếu muốn hỏi cái này, vậy tôi đi trước.”
Ánh mắt Ngô Phục càng thêm sắc bén: “Không phải vì tức giận tôi sao?”
Sầm Căng mỉa mai cười ra tiếng: “Ngô Phục, anh quá coi trọng mình rồi.” Cô nhìn thẳng vào anh ta, nhẹ nhàng hời hợt: “Đúng vậy, tôi và Lý Vụ ở bên nhau, nhờ phúc của anh mà tôi mới gặp được tình yêu đích thực mà mình mong muốn.”
Ngực Ngô Phục phập phồng một chút, không nhịn được nữa thốt ra một bí mật ngủ say đã lâu: “Trước kia cậu ta đã mang tâm tư không thuần khiết với cô, cô biết không?”
“Tâm tư không thuần khiết?” Sầm Căng hơi nhíu mày, đánh giá anh ta: “Bộ dạng hiện tại của anh giống tâm tư không thuần khiết hơn đấy. Chú rể à, muốn bị người ta chê cười cũng đừng lôi kéo tôi xuống nước chứ?”
Ngô Phục đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường, giống như đang thu binh lui trận, kiềm chế bản thân: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ gì với cô đâu.”
Sầm Căng không muốn dây dưa nhiều: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Tôi còn chưa nói hết.” Ngô Phục nói: “Tháng trước công ty cô phát hành video hợp tác với nghệ sĩ kia, là cô làm phải không?”
Sầm Căng giật mình: “Giáo sư Lâm? “
“Ừm.”
Sầm Căng nhớ lại một chút: “Đúng vậy, là tôi làm, ý tưởng là cấp trên của tôi đưa ra.”
“Không, đó là ý tưởng của tôi.” Người đàn ông giống như cuối cùng đã tìm thấy được một bậc thang bên kia, có thể giúp cho anh ta cao hơn một bậc, giành lại ưu thế: “Tôi so bản thảo đề án, cuối cùng lại trở thành làm áo cưới cho cô, đây là cái cạnh tranh công bằng mà cô nói khi ly hôn sao?”
Sầm Căng bừng tỉnh, trong mắt hiện ra một chút nghiêm nghị: “Tôi chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng và cấp trên.”
Ngô Phục cười, ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
Sầm Căng nuốt nước bọt một cái, hếch cằm lên: “Đến hỏi tôi làm gì, sao không đi tìm khách hàng mà xé ra, dùng tài khoản của các người viết một bài viết công khai mắng khách hàng đi. Tôi cũng thắc mắc tại sao trình độ của Teddy lại tụt dốc không phanh, đưa ra một ý tưởng tồi tệ như vậy. Ồ, hóa ra là do anh nghĩ. Nhưng có thể làm sao bây giờ, kiên trì lấp đầy lỗ hổng vào thôi. Tôi cũng không muốn làm loại ý tưởng thối rữa này đâu, nhưng tôi chỉ là một người làm công ăn lương, phải lắng nghe khách hàng. Tôi đã dốc toàn lực cứu chữa, nên hiệu quả nói chung cũng tốt hơn so với dự tính trước kia của anh.”
Ngô Phục vẫn không nhúc nhích nhìn cô, dáng vẻ tản mạn: “Có nói như thế nào thì cô vẫn là người ăn cắp.”
Anh ta mỉm cười: “Cô kiêu ngạo tự phụ lý tưởng hóa như vậy, thế mà cũng tiếp nhận thân phận mới này như một điều đương nhiên? Xem ra yêu đương với trai trẻ cũng không bổ sung được gì cho bộ não của cô, vẫn cần dựa vào ăn cắp để hoàn thiện tư cách làm đẹp nơi làm việc của mình.”
Sầm Căng như nghẹn ở cổ họng, nhìn chằm chằm anh ta không chút gợn sóng, hết sức thản nhiên: “Vậy để tôi nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ đưa vụ này vào sơ yếu lý lịch của mình, bởi vì nó thực sự quá tầm thường, tầm thường từ trong ra ngoài.”
Bỏ lại lời nói này xong, cô xoay người rời đi.
Thật không thể tin được, ở trong đám cưới của chồng cũ, cô lại vì chuyện công việc mà bị phản pháo đến mất lợi thế. Sầm Căng tức giận đến lạc cả giọng, trên đường trở về, cô nhấc tai nghe Bluetooth lên, hùng hổ gọi cho Teddy, chất vấn anh nguyên nhân.
Teddy ở đầu dây bên kia nói chuyện vẫn mang thái độ hòa giải không thay đổi, dùng tiếng phổ thông xen lẫn tiếng Quảng Đông khuyên cô: “Gin, rõ ràng cô đã đi làm được nhiều năm rồi, nhưng bộ dáng sốc nổi của cô vẫn thiếu chuyên nghiệp giống như một người mới vào nghề. Cô nhất định phải tức giận như vậy sao? Từ ngày đầu tiên làm quảng cáo cô nên nhận ra, có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến việc phát hành một tác phẩm, không phải việc mà một mình tôi hay cô có thể quyết định. Nếu cô tức giận vì ý tưởng là của chồng cũ, thì đó cũng là vấn đề do khách hàng, có liên quan gì đến những người thực hiện như chúng ta? Ai không muốn tạo ra một tác phẩm tốt, nhưng mọi người đều là người làm công, cô không làm thì có rất nhiều người khác sẽ làm. Chúng ta làm quảng cáo cũng đừng quá đề cao bản thân, đôi khi không phải sự sáng tạo làm nên thương hiệu mà chính thương hiệu cho chúng ta cơ hội, để chúng ta có chỗ sáng tạo. Cô phải biết ơn khách hàng, chứ không phải kén cá chọn canh. Chồng cũ của cô cũng kỳ cục quá, muốn rõ ràng như vậy sao không đi tìm khách hàng mà tính sổ? Cô rơi vào cái bẫy của anh ta lại càng buồn cười hơn, tôi cũng không tin người ở các bộ phận trong công ty anh ta chưa từng thực hiện những ý tưởng không thuộc về mình, giả vờ cái gì chứ?”
Anh vừa nói xong, trong lòng Sầm Căng rối bời, gần như không thể diễn đạt lời nói của mình một cách trôi chảy: “Tôi chỉ là… Cảm thấy bản thân chẳng hay biết gì.”
Teddy cười lạnh một tiếng: “Khách hàng không cần phải giải thích rõ ràng với chúng ta, tôi với tư cách là cấp trên cũng không cần phải giải thích rõ ràng với cô.”
Sầm Căng không thể hiểu được: “Tiền đề của sáng tạo chính là khả năng sáng tạo, tôi luôn nghĩ như vậy.”
Teddy phản bác một cách dứt khoát: “Cô sai rồi, tiền đề của sự sáng tạo là có thể thực hiện được, có đủ kinh phí và nền tảng để hỗ trợ chúng ta trong việc thực hiện ý tưởng. Nếu không, cho dù ý tưởng có hay ho đến đâu, cũng chỉ có thể ở trong đầu cô thối rữa thành một đống phân bón rồi mang vào trong quan tài, vĩnh viễn không thấy được mặt trời. Cô từ một người sản xuất nội dung lên đến cấp bậc sáng tạo hàng đầu, vậy mà chút đạo lý này còn không rõ sao? Đang sống trong mơ đấy à?”
Sầm Căng nói: “Nhưng bây giờ tôi không còn là người viết quảng cáo nhỏ, làm những công việc vặt vãnh trước đây nữa. Tôi muốn công ty nhìn nhận bản thân mình tốt hơn, thay vì tưới tẩm hạt giống của người khác.”
Teddy nói: “Cái gì gọi là hạt giống của nhà người khác, hạt giống đều là khách hàng, khách hàng thích cho ai thì cho, thích trồng ở đâu thì trồng, chúng ta cũng chỉ là người làm vườn mà thôi. Gin, cô biết tại sao tôi lại không muốn nói cho cô ý tưởng này là tôi làm không, chính là vì lo lắng cô sẽ như vậy. Tôi rất thích những người như cô, nhưng tôi cũng sợ gặp những người như cô.”
“Xin lỗi, thứ cho tôi tạm thời không cách nào đồng ý được, tôi cần bình tĩnh lại trước đã.” Sầm Căng cúp điện thoại.
Đứng trong thang máy về nhà, ánh mắt Sầm Căng lơ đễnh, thẫn thờ nhìn những con số đang nhảy.
Khi cô cho rằng mình đang lao về phía trước với tốc độ nhanh chóng mà vững chắc như buồng thang máy này, thì cả tòa nhà lại ầm ầm sụp đổ, vẫn là dùng loại phương thức sét đánh bất ngờ không kịp đề phòng đó.
Cô khó có thể nói rõ rốt cuộc là lòng tự trọng bị làm nhục hay là niềm tin bị mài mòn khiến cô khó chịu, buồn bực, tích lũy trong ngực như vậy.
Suy nghĩ một chút, Sầm Căng lại ấn thang máy xuống, một mình đi giải sầu.
Ôm đầu tâm sự nặng nề uống đến hơn một giờ khuya, cô mới bắt taxi trở về nhà.
Ngoài ý muốn chính là, sau khi mở cửa, đèn ở cửa ra vào lại sáng lên, dép lê cũng bày sẵn ở đó. Cô cho rằng hôm nay Lý Vụ sẽ không trở về.
Không thấy ai đi ra đón, Sầm Căng đoán có thể cậu đã ngủ quên, bèn nhẹ nhàng thay giày, đi theo hành lang tìm vào trong.
Lý Vụ đúng thật là đã ngủ, nhưng không phải ở trong phòng mình, mà là nằm sấp trên bàn trong phòng sách. Đầu vai cậu khẽ nhún, mặt cúi gằm, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh tươi tốt như cỏ mùa hạ. Dưới cánh tay còn đè lên quyển sách rất lớn, không biết là tài liệu hay là giáo trình.
Sầm Căng nhón chân nhìn cậu một hồi, sau đó ổn định thân hình, đứng bên khung cửa, không bước thêm một bước nào vào trong.
Cô cứ nhìn cậu như vậy, trong lòng tràn ngập chua chát.
Đám mây đen trên đỉnh đầu đi theo cô cả đêm hiển nhiên cũng không kìm nén nổi, trước mắt nhanh chóng biến thành cửa sổ bị mưa to tạt qua, không tài nào nhìn rõ nữa.
Sầm Căng khẽ hít mũi, xoay người định đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói ngái ngủ: “Chị?”
Sầm Căng lau mặt, quay đầu lại, nở nụ cười yếu ớt: “Đánh thức cậu rồi.”
Lý Vụ nhìn cô nhiều hơn hai lần, người lập tức luống cuống, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt cô, cúi đầu hỏi: “Vừa khóc sao?”
Sầm Căng ôm lấy cậu, không nhịn được nữa, vùi cả khuôn mặt vào ngực cậu, như muốn ngạt thở nhưng lại đang hít thở oxy: “Haizz, chị khó chịu quá.”
Cậu vùi đầu vào tóc mềm mại của cô, ngửi một chút, dùng giọng điệu bình thường, không tức giận cũng không oán trách nói: “Còn uống rượu nữa.”
Mặc cho nước mắt giàn giụa, Sầm Căng ôm chặt lấy “lý tưởng hóa” không còn sót lại bao nhiêu của cô: “Lý Vụ, cậu sẽ mãi thích tôi như vậy chứ?”
“Tất nhiên.” Cậu chắc chắn phun ra chữ này, cằm chậm rãi cọ mấy cái trên đỉnh đầu cô: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Sầm Căng thút tha thút thít nức nở: “Hôm nay tan làm tôi đi tham dự đám cưới của chồng cũ, còn gặp phải chuyện vô cùng không vừa lòng trong công việc. Tôi sợ cậu suy nghĩ nhiều, bản thân có lẽ cũng có chút khúc mắc, cho nên mới không mang theo cậu đi cùng, cũng không nói với cậu. Cậu nói hôm nay kết thúc muộn, tôi còn tưởng cậu không trở về, nên mới đi uống chút rượu mới về nhà.”
Lý Vụ im lặng vài giây, không nói một lời, chỉ ôm cô chặt hơn, không gì phá nổi.
Phản ứng của cậu khiến tuyến nước mắt của Sầm Căng hoàn toàn mất khống chế.
Trái tim Lý Vụ bị nước mắt của người phụ nữ thấm vào làm nóng đến đau muốn chết, hai tay cậu nắm lấy khuôn mặt đỏ bừng ướt át của cô, không khống chế được từng chút từng chút từng chút hôn đi những giọt nước mắt trên hai gò má cô. Sự dịu dàng của cậu khiến trái tim Sầm Căng run rẩy, mềm nhũn. Cho nên khi hơi thở của cậu đến gần môi cô, cô cũng áp sát vào.
Rầm, Sầm Căng không nhẹ không nặng đụng vào tường. Cô ôm lấy Lý Vụ đang đè lên người mình, liều mạng cắn mút.
Nước mắt trên mặt Sầm Căng dần dần bị hơi thở của thiếu niên thay thế.
Về sau, hai người đều có chút đứng không vững, Lý Vụ ôm cô trở về ghế ngồi, tiếp tục hôn môi, thỉnh thoảng lại cẩn thận mổ vào người cô hết lần này tới lần khác, khiến đối phương thỉnh thoảng đau đến nức nở.
Sầm Căng ngồi ở trên đùi cậu, bị chọc đến mức khó có thể phớt lờ. Mặt cô dời về phía sau một chút, hai tay vuốt v3 gương mặt nóng bỏng của thiếu niên, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời tràn đầy khẩn cầu của cậu, yêu thương hỏi: “Có khó chịu không?”
Cô đưa ra một bàn tay, làm cho câu hỏi này trở nên rõ ràng: “Tôi giúp cậu, được chứ?”
Hô hấp của Lý Vụ trở nên gấp gáp, mặt đỏ bừng đến tận cổ. Hàng mi dài của cậu rũ xuống một nửa, yết hầu dùng sức trượt xuống, tựa như ngầm đồng ý.
Âm thanh vải vóc sột soạt đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya.
Sầm Căng vốn muốn lui xuống sàn nhà, ngồi xổm xuống, dùng cách khen thưởng thưởng mềm mại và tận hứng hơn.
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy, cô lại có chút rụt rè, cuối cùng vẫn là ngồi tại chỗ, đưa tay vào giữa bọn họ.
Như bị dồn ép bảy tấc, thiếu niên thở hổn hển một tiếng, gục xuống bên cổ cô.
“Trước kia có tự mình làm qua chưa?” Sầm Căng hôn lên gò má và lỗ tai đỏ như máu của cậu, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm.”
Cơ bắp sau lưng cậu càng lúc càng căng chặt, Sầm Căng cố gắng dùng ngôn ngữ từng bước để cậu thả lỏng, dẫn cậu vào: “Làm sao làm được?”
Trán Lý Vụ nổi lên một tầng mồ hôi dày đặc, hô hấp càng thêm dồn dập nặng nề: “Đều nghĩ đến chị.”
…..
Danh sách chương