Edit: Hà Thu 

Sau khi băng qua đường, Sầm Căng và Teddy ôm một cái, nói một tiếng “Chúc mừng năm mới” với nhau, sau đó chia tay.

Người phụ nữ rẽ qua góc phố, bước vào một tiệm bánh tinh xảo, đến quầy để hỏi xem chiếc bánh bốn inch mà cô đã đặt trước đã chuẩn bị xong chưa.

Thợ làm bánh nói rằng họ đang trang trí hoa, vẫn cần đợi thêm một lúc nữa, lúc nào hoàn thành xong sẽ gọi cô. 

Bên cạnh đều là khách hàng, vai kề vai chen chúc, Sầm Căng chỉ có thể ra khỏi cửa hít thở không khí.

Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, từng bông tuyết bay tới trước mặt, giống như mây trắng bị nghiền nát, tán loạn trong không khí.

Người phụ nữ đưa một bàn tay ra, để lơ lửng giữa không trung, mặc cho những bông tuyết tan chảy trong lòng bàn tay. Hai mắt cô sáng lấp lánh, thoạt nhìn có thêm vài phần ngây thơ của thiếu nữ, nhưng rất nhanh, cô lại thu tay về túi áo, khôi phục lại vẻ lười biếng tản mạn ban đầu.

Một lúc sau, Sầm Căng lấy điện thoại ra nhìn.

Trong khung trò chuyện wechat trống rỗng, theo lý mà nói, trường của Lý Vụ hẳn là cũng đang có tuyết rơi, sao còn chưa thấy cậu nhóc này nhắn tin chia sẻ.

Hơn nữa, Tết năm nay cậu không về nhà sao? 

Sầm Căng nghi ngờ, gọi điện thoại tới.

Đâu dây bên kia nghe máy không nhanh không chậm, âm thanh phía sau hơi ồn ào, nhưng cậu cũng không lên tiếng ngay như thường lệ. 

Sầm Căng cười “Này” một tiếng, hỏi: “Đang ở đâu thế?”

Bên kia trầm mặc vài giây, trả lời: “Vẫn còn ở trường.”

“Hử?” Sầm Căng hơi nhíu mày: “Hôm nay có hoạt động gì sao? Có vẻ như bên chỗ cậu khá ồn ào, vẫn còn bề bộn nhiều việc hả?”

Thiếu niên nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Sầm Căng liếc về phía đèn đường bên cạnh: “Vậy hôm nay không về được phải không?”

Lý Vụ vẫn là “ừm”, dừng lại một chút, cậu lại nói: “Kỳ nghỉ này không thể về được.”

Sầm Căng kinh ngạc: “Sinh nhật cũng không về sao?”

“Tết nguyên đán còn có việc, không có thời gian.”

Sầm Căng có chút thất vọng: “Được rồi.” Lúc này trong cửa hàng có người gọi to “cô Sầm”, người phụ nữ vội vàng quay đầu vẫy tay rồi nhanh chóng nói với đầu dây bên kia: “Vậy tôi cúp máy trước.”

Sầm Căng xách phần bánh ngọt vốn thuộc về Lý Vụ về nhà, bỏ vào tủ lạnh, sau đó lấy ra một chai rượu vang, ngồi trong phòng khách tự rót tự uống. 

Tết này đối với cô mà nói chênh lệch quá lớn, có lẽ là do hai năm trước đều sống chung cùng Lý Vụ, ở giữa còn xen lẫn sinh nhật thiếu niên, có sự sắp đặt rõ ràng không sai vào đâu được. Tối nay đột nhiên xảy ra chuyện, cô ngược lại có chút không quen, không biết nên đặt mình ở nơi nào.

Cô nhắn tin cho Xuân Sướng, hỏi cô ấy đang ở đâu.

Xuân Sướng nói buổi sáng cô ấy cùng ba mẹ xuất phát đi Tinh Thành, sau đó còn gửi đến một bức ảnh bàn tay đang bưng ly trà sữa đầy kem đặc.

Sầm Căng bất mãn liếc mắt một cái, trả lời một câu “vô vị”, rồi tắt WeChat, bật TV lên xem xuân vãn.

Cho dù năm mới này phải xa cách hai nơi với Lý Vụ, nhưng trước 0 giờ, Sầm Căng vẫn gửi cho cậu một tin nhắn chúc mừng.

Thiếu niên cũng trả lời: [Chị, năm mới vui vẻ.]

Sầm Căng mỉm cười một chút, nói với cậu: [Tôi đã mua cho cậu một cái máy tính xách tay, vốn dĩ định đưa tận tay cho cậu, nhưng cậu lại không về được, thôi thì để ngày mai chuyển phát nhanh cho cậu vậy.]

Lý Vụ trả lời: [Không cần, lúc nào nhận được học bổng tôi sẽ tự mình mua.]

Sầm Căng bật cười: [Cậu còn chưa học xong năm nhất, mà đã chắc chắn rằng mình có thể nhận được học bổng rồi? Hơn nữa mua cũng mua rồi, chẳng lẽ giờ cậu bảo tôi đem đi trả lại hay sao?] 

Bên kia không trả lời nữa, một lúc lâu sau mới nói: [Ừm.]

Cậu đột nhiên có chút xa lạ, khiến Sầm Căng cảm thấy hơi khó chịu, nhíu mày hỏi: [Làm sao vậy, sao tôi có cảm giác cậu không vui lắm?]

Lý Vụ nói: [Không có, chỉ là đang bận thôi.]

Sầm Căng thắc mắc: [Bận gì vậy, đã sắp 12 giờ rồi.]

Lý Vụ nói: [Ở bên ngoài đang bắn pháo hoa.]

Lý Vụ đúng thật là bắn pháo hoa trên sân thể dục với bạn cùng phòng, nhưng không phải là loại lớn có thể thắp sáng cả bầu trời, mà chỉ là những que pháo hoa bỏ túi mỏng nhỏ mà thôi.

Ba người bạn cùng phòng của cậu đều là người tỉnh khác, kỳ nghỉ ngắn ngủi nên đều không về nhà.

Thấy sắc mặt nam sinh xám xịt, đầu và vai phủ đầy tuyết trở về, mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.

Lý Vụ tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ để trốn tránh, bạn cùng phòng cũng không nghi ngờ, còn nhiệt tình mời cậu cùng ra ngoài đi chơi đêm.

Có rất nhiều học sinh tụ tập đến Nam Thao đón giao thừa, dòng người chen chúc xô đẩy. Các cô gái kéo tay lẫn nhau, hai ba người thành một nhóm, các cặp đôi thì nắm tay ôm hôn. 

Tuyết dày như tấm chăn trắng xóa, tỏa sáng rực rỡ vào ban đêm.

Có người vui vẻ giẫm lên bình bịch, có người vo lấy quả cầu tuyết ném vào nhau, đuổi bắt; Toàn bộ khuôn viên trường tràn ngập niềm vui của tuổi trẻ tự do.

Bốn vị nam sinh độc thân khoa học tự nhiên trong phòng ngủ của Lý Vụ, đến đây hoàn toàn chỉ để góp vui.

Từ Thước là người Giang Nam, mặt mũi tươi tắn, lăn lộn như mèo, chỉ hận không thể chôn sống mình vào trong tuyết. Chung Văn Hiên đã quá quen với điều đó, vừa hét vừa muốn đá cậu ta một cước: “Đây là kiểu gì vậy hả, có đến mức phải như vậy không?”

Lý Vụ nhìn về phía mấy ngọn đèn Khổng Minh trôi nổi, mờ dần thành những ngôi sao nhỏ trong ánh hoàng hôn, rồi biến mất không thấy nữa.

Cậu giống như chúng nó, tràn đầy ước nguyện mong mỏi, lại bị người ta bỏ xa, từ nay về sau cũng không để lại được bất kỳ dấu vết nào.

Thiếu niên khổ sở rũ mắt xuống.

Bóng đêm tối tăm, không có ai để ý. Ôn Huyễn đưa tới mấy cây pháo hoa, cười phân phát cho các bạn cùng phòng: “Một nữ sinh bên cạnh đưa cho.”

Đôi mắt Chung Văn Hiên xoay tròn tìm kiếm: “Ai vậy?”

Ôn Huyễn chỉ chỉ phía sau: “Người đẹp này.”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa khom người về phía trước, nghiêng đầu, giơ tay nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần khách sáo.”

Cô ấy có hàm răng trắng, khi cười có sức cuốn hút cực mạnh, Chung Văn Hiên cũng vô thức mà cười ngây ngô theo: “Thật đúng là mỹ nữ mà.”

Từ Thước vừa nghe, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ mông, khách sáo nói lời cảm ơn.

Lý Vụ đang trả lời tin nhắn của Sầm Căng, lại là người cuối cùng nhận được pháo hoa. Cô gái thấy thế, mới chỉ vào Lý Vụ hỏi: “Những que pháo hoa này có thể đổi lấy Wechat của cậu ấy không?”

Wow, Từ Thước nhún vai, vẻ mặt xem náo nhiệt.

Nữ sinh xoay mặt nhìn Lý Vụ, ánh mắt nhiệt tình mà trực tiếp: “Tớ là Vạn Xuân, là sinh viên năm nhất, có thể làm quen với cậu được không?” 

“Mau cho đi Lý Vụ.” Chung Văn Hiên huých cánh tay cậu, thúc giục.

Lý Vụ nhìn về phía Vạn Xuân, nữ sinh mặc áo lông màu hồng nhạt, khuôn mặt tươi sáng, giống như một cánh hoa anh đào nhẹ nhàng trên tuyết.

Âm thanh bạn cùng phòng giục giã không dứt bên tai.

Trong nháy mắt, Lý Vụ nhớ tới Sầm Căng đối diện vỉa hè, còn có người đàn ông bên cạnh cô, cùng với cái ôm cuối cùng của bọn họ.

Bọn họ thoạt nhìn thật lòng mà hợp ý, ít nhất so với những tin nhắn trả lời cậu thì có tình ý hơn nhiều.

Cô tự tin như vậy, coi đó là điều hiển nhiên, mà cậu bởi vì tuổi còn nhỏ, bởi vì không thể ở bên cạnh cô, nên mãi mãi chỉ là người mà cô đặt ở vị trí cuối cùng, tiện tay đối phó qua loa.

Vài phần ý xấu đang sinh sôi nảy nở, ý đồ chui từ dưới đất lên, Lý Vụ không khỏi siết chặt nắm đấm. Nhưng một giây sau, pháo hoa trả thù còn chưa kịp nổ tung, đã bị dập tắt trước.

Hứng thú của nam sinh tan rã đến cực điểm, không nói lời nào, vội vàng nhét lại toàn bộ số pháo hoa vào trong tay bạn cùng phòng, rồi xoay người rời đi.

Từ Thước ở phía sau gọi hai tiếng, nam sinh cũng mắt điếc tai ngơ, sải bước đi về phía ký túc xá.

Sân thể dục truyền đến tiếng hét đếm ngược, học sinh chen chúc đi đến, lao về phía năm mới, chỉ có Lý Vụ là đi ngược dòng, mang theo một loại đau đớn giống như bị chém vỡ trái tim.



Sầm Căng nhận ra có chút khác thường.

Đó chính là lời nói của Lý Vụ dần dần trở nên ít đi, không còn nhiệt tình chia sẻ với cô những động thái cùng kiến thức đầy màu sắc hàng ngày nữa, trở nên ít nói kiệm lời, buồn tẻ nhạt nhẽo.

Trong kỳ nghỉ đông tại nhà ba mẹ cô vào dịp Tết nguyên đán, cô cảm giác được có điều gì đó không ổn. Tuy hai người bọn họ vẫn nói chuyện như thường lệ, nhưng từ đầu đến cuối thiếu niên giống như đứng ở phía sau tấm màn che của cửa sổ, không rõ mặt mũi, không còn liếc mắt một cái là nhìn thấu như trước nữa.

Không biết là cố ý hay vô tình, tóm lại là cậu bắt đầu che giấu chính mình. Giống như nắp đèn dầu đóng lại, ngọn lửa vụt tắt, phản ứng hóa học mà cậu có thể mang đến cho cô cũng biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại một làn khói xám không thể nhìn thấy được.

Sầm Căng không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh, cho nên màu sắc bảo vệ của cô cũng sẽ thay đổi từ ấm sang lạnh cho phù hợp.

Nhưng cô vẫn không hiểu là xảy ra vấn đề ở đâu. 

Đêm khuya vắng lặng, Sầm Căng suy nghĩ hồi lâu, đại khái đã có đáp án.

Có lẽ là lời nói của cô đã thành sự thật, hoàng tử bé đã tìm thấy một đóa hoa thực sự phù hợp với mình trong vũ trụ rộng lớn, hoặc là một con hồ ly có cùng sở thích, mà hành tinh nhỏ sống nhờ trong quá khứ, thật sự đã trở thành “chẳng qua cũng chỉ đến thế” ở trong miệng cô.

Lòng tự trọng của cô không cho phép cô đặt câu hỏi trước, mất đi quyền chủ động đồng nghĩa với việc cô sẽ thua kém người khác trong mối quan hệ này, và trở thành kẻ thua cuộc.

Rõ ràng cô mới là người phụ trách nắm quyền sinh sát trong tay, là bông hoa hồng kiêu ngạo, tự phụ đó.

Và bông hồng kiêu ngạo tự phụ này đã nhanh chóng tự vả vào mặt mình.

Sau khi tiết mang chủng* qua đi, công ty ra đảo quay phim, Sầm Căng bị say sóng, nên không thống nhất khởi hành đi theo đồng nghiệp, mà tự lái xe đến địa điểm.

*Tiết Mang Chủng là tiết khí thứ 9 nằm trong 24 tiết khí, đây là tiết thu hoạch nông vụ, là thời điểm vô cùng thích hợp cho mùa gieo trồng để thu hoạch.

Khi lái xe qua đại học F, cô cố ý mang theo đồ ăn vặt để lấy lòng và quần áo đã mua từ hai ngày trước, muốn tự mình đưa cho Lý Vụ.

Lấy thân phận bề trên trá hình tốt bụng nhắc nhở cậu, rằng cô vẫn còn ở chỗ cũ, người vẫn ở trong ước hẹn.

Hơn nữa cô còn chọn đúng thời điểm giữa trưa, để thuận lý thành chương cùng cậu ăn một bữa cơm rồi mới đi.

Cô gọi điện thoại cho Lý Vụ trước, nói với cậu là mình sẽ đến.

Thiếu niên nói mình vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa lúc muốn đi ra ngoài ăn cơm, nên bảo cô chờ ở cửa đông.

Sau khi đến cổng phía đông của đại học F, Sầm Căng xách túi giấy xuống xe, cô khẩn trương vô cớ, kiểm tra lại quần áo và lớp trang điểm mấy lần.

Ánh mặt trời tươi sáng, nhìn gương mặt trẻ tuổi qua lại, Sầm Căng bỗng nhiên có vài phần hoảng hốt.

Cô cũng đã từng là một trong số đó, nhưng hiện giờ đã sớm không còn hợp nữa.

Cô đứng đó với tư thế tao nhã, giống như một sản phẩm tinh tế đã được đánh bóng và quét vôi trắng, nhưng cô không còn giữ được sự thuần khiết và chân thật nhất kia nữa.

Một lát sau, cô mới thoát khỏi trạng thái sững sờ, bởi vì một người mà cô biết đã xuất hiện trước mắt cô.

Thiếu niên từ đường lớn phía xa đi tới, bên người còn có mấy học sinh đi theo. Nhưng cậu chắc chắn là người bắt mắt nhất trong số đó, bởi vì dáng người cao gầy, khuôn mặt âm trầm, khí chất của cậu cứng cỏi xuất chúng như cây bách.

Họ có nam có nữ, vừa nói vừa cười.

Lý Vụ đứng ở bên trong, không hề phân tâm, cũng không nhìn lại đây. Một lúc sau, cậu mới nhìn liếc qua đây, nhìn thấy cô, sau đó không nói chuyện với bạn học nữa, mà vẫn ung dung bước đi không nhanh không chậm, hoàn toàn không còn thái độ không dám khinh thường dù chỉ một chút như trước nữa.

Không lâu sau, nam sinh cùng các bạn học đi đến cửa.

Nhưng cậu cũng không rời nhóm một mình tới đây, mà là kêu mấy người còn lại chờ cậu một lúc.

Xem ra cậu cũng không có ý định ăn trưa với cô.

Sầm Căng nhếch môi dưới, xách đồ trong tay lên, che đi tất cả cảm xúc, chủ động đi về phía trước.

Cô nở một nụ cười tinh tế và sắc sảo như chiếc kéo nạm kim cương, giống như cố tình vẽ ra một ranh giới với tất cả những viên ngọc thô ở đây: “Tôi tình cờ đi công tác ở đảo Tiên Du, nên tiện đường mang theo chút đồ cho cậu.”

Lý Vụ đưa tay nhận lấy túi giấy, nói một tiếng cảm ơn.

Bọn họ vẫn luôn nhìn vào mắt đối phương, nhưng cũng không giống như đang đọ sức, mà chỉ là bình thường qua quýt nhìn nhau.

Sầm Căng nhân cơ hội lén lút phân tích, cố gắng nắm bắt một chút phập phồng trong mắt thiếu niên. Nhưng rất tiếc, đôi mắt của cậu giống như mặt hồ phẳng lặng, chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Sầm Căng dời mắt đi chỗ khác, không mặn không nhạt nói: “Tôi đi đây.”

“Được, chị lái xe nhớ chú ý an toàn.” Giọng điệu của Lý Vụ cũng tương tự như vậy, nói xong lập tức quay đầu đi tìm bạn học của mình.

Bọn họ đều tò mò nhìn về phía này một lúc lâu, có một cô gái tóc đen đeo khăn choàng cười hỏi: “Lý Vụ, đây là ai vậy?”

Giọng nói của thiếu niên theo gió truyền tới tai Sầm Căng, chỉ hời hợt hai chữ. “Chị tôi.”



Sau khi từ đảo Tiên Du trở về, Sầm Căng bước vào một vòng tròn kỳ lạ, một ngõ cụt mà cô rất xấu hổ khi nhắc đến nó.

Cô không chủ động liên lạc với Lý Vụ nữa, nhưng cô bắt đầu có ý thức xem một số phong cách ăn mặc của giới trẻ, một số bài hướng dẫn trang điểm giúp giảm tuổi tác và một số bộ phim thanh xuân chỉ khiến người ta cười nhạo. 

Hễ có thời gian là đi spa làm đẹp, tập gym, để tâm đ ến mấy chuyện vụn vặt so đo trạng thái và tuổi tác của chính mình.

Trước đây cô chưa bao giờ như thế này. 

Sự lơ là của Lý Vụ đã phá vỡ sự tự tin, bình tĩnh và thản nhiên của cô. Cô đã từng nghĩ rằng mỗi giai đoạn của mình đều là tốt nhất, đẹp nhất và độc đáo nhất, nhưng bây giờ không phải như vậy. 

Ít nhất chồng cũ của cô không cho rằng như vậy, đối tượng mập mờ tuổi còn trẻ của cô cũng không nghĩ như vậy.

Xuân Sướng phát hiện ra sự thay đổi này, có chút lo lắng cho tình trạng của cô. Trong một lần tụ tập ăn tối cuối tuần, cô ấy hỏi cô gần đây xảy ra chuyện gì.

Sầm Căng gạt đi bất cứ món tráng miệng nào cản trở việc chống lão hóa của cô, chết không thừa nhận: “Tớ không sao.”

Xuân Sướng nghi ngờ đánh giá cô: “Cậu đang yêu đương với Lý Vụ?”

“Sao có thể chứ.” Sầm Căng phủ nhận: “Sao tớ có thể yêu đương với thằng nhóc đó được?”

Xuân Sướng cầm thìa cho vào miệng: “Dạo này cách ăn mặc của cậu thay đổi nhiều lắm, tớ còn cho rằng cậu sợ đi chung với cậu ta nhìn sẽ bị chênh lệch.”

Sầm Căng làm mặt lạnh lùng: “Tớ đang đi làm, cậu ấy đang đi học, chúng tớ sao có thể ở bên nhau được, tớ chỉ muốn thay đổi tâm tình thôi.”

“Nhưng mà tớ thấy tâm tình cậu hoàn toàn không tốt, ha ha.” Xuân Sướng hoàn toàn không nể tình.

Cảm xúc của Sầm Căng đột nhiên sụp đổ, không giấu nổi sự oán giận nữa: “Tớ phát hiện tất cả đàn ông đều giống nhau, đều như vậy, bất kể già hay trẻ.”

Xuân Sướng chống má: “Tại sao cậu lại kết luận như vậy?”

“Trước đây Lý Vụ từng muốn sống muốn chết phải thích tớ, mà bây giờ, mới vào đại học không bao lâu đã hoàn toàn biến thành người khác.” Sầm Căng không khỏi phỉ nhổ chính mình: “Vậy mà tớ còn đề ra ước hẹn một năm với cậu ấy, còn tuân thủ cực kỳ nghiêm ngặt. Điều này làm cho tớ cảm thấy rất mỉa mai, giống như tớ mới là cô gái 18 tuổi ngốc nghếch đó, trong khi tớ đã chuẩn bị bước sang tuổi 30 rồi.”

Hai tay Xuân Sướng chống mặt lên: “Căng Căng, tớ vẫn cảm thấy cậu là một cô gái nhỏ, ít nhất trên phương diện tình cảm là như vậy. Nhìn thì có vẻ rất lý trí, nhưng thực ra lại sợ tình cảm của mình bị coi nhẹ.” 

Sầm Căng tự giễu cười: “Cho nên lúc nào cũng thảm như vậy, vẫn luôn là người bị bỏ rơi trước.”

Xuân Sướng thắc mắc: “Sao Lý Vụ lại như thế?”

“Làm sao tớ biết được, đàn ông thay lòng đổi dạ là trở nên không có đạo lý.”

Xuân Sướng hỏi: “Là do cậu một hai nhất định phải làm cái gì mà ước hẹn một năm, chẳng bằng năm ngoái nắm trong tay luôn cho xong.” 

Sầm Căng suy nghĩ một hồi: “Tớ không muốn phạm sai lầm với tình yêu nữa.”

Xuân Sướng hút một ngụm nước trái cây: “Cậu không thử làm sao biết đúng hay sai?”

“Chẳng lẽ tớ sẽ không sợ sao?” Hốc mắt Sầm Căng hơi nóng lên, cô đặt ngón tay lên môi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ trong suốt của nhà hàng: “Tớ không muốn thất thủ về mặt tình cảm nữa, thế nên làm một thí nghiệm nho nhỏ trước thì đã sao? Sự thật chứng minh tớ đã đúng, một thằng nhóc nói nhất định sẽ tìm tớ mỗi ngày, chỉ sau một học kỳ ngắn ngủi đã trở nên lạnh nhạt cho có lệ.”

Xuân Sướng hỏi: “Thế thí nghiệm này cậu đối với cậu ta như thế nào?”

“Tớ đã cố gắng hết sức, sau khi rời khỏi không gian nhỏ của mối quan hệ tài trợ và dưỡng bệnh xong, tớ đã cố gắng tìm hiểu và vun đắp nhịp điệu cuộc sống mới với cậu ấy, nhưng tớ phát hiện nó quá khó khăn. Có lẽ là bởi vì chúng tớ có chênh lệch quá lớn, hơn nữa hiện tại một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, tất cả cố gắng đều vô ích trước tuổi tác và khoảng cách. Có lẽ Lý Vụ cũng có cảm giác như vậy, cậu ấy đối với tớ không còn nhiệt tình như trước nữa, bây giờ tớ không xác định được liệu cậu ấy còn thích tớ hay không?”

Sầm Căng sụt sịt: “Có lẽ bởi vì con người tớ từ nhỏ chưa từng thiếu thốn gì cả, cũng không cần đánh đổi tình yêu lấy bất cứ thứ gì. Danh lợi, địa vị, vật chất, tất cả đều không quan trọng, cho nên mới có yêu cầu rất cao đối với sự thuần khiết của tình yêu. Thứ tình yêu tớ muốn chỉ đơn giản là tình yêu. Chẳng lẽ trên thế giới thực sự không có loại tình yêu đơn thuần dũng cảm, nhiệt liệt, quyết tâm không thay đổi 100% sao? Có nhất thiết phải tự sắp xếp lại bản thân để đổi lấy một cái giá đắt như vậy không? Phải dựa vào sự thay đổi và thỏa hiệp để có được tình yêu, liệu đó có còn là tình yêu đích thực, người mà bọn họ thích có thực sự là chính bản thân tớ hay không?” 

“Tớ thực sự đã phát chán bản thân mình trong thời gian này rồi, không còn tự tin, cố gắng thay đổi. Rốt cuộc tớ đang làm cái gì vậy chứ? Tớ quyết sẽ không làm thế nữa đâu.”

Một giọt nước nóng chảy ra từ mắt phải của cô, Sầm Căng vội vàng lau đi, kéo đ ĩa bánh ngọt vốn thuộc về mình về, cắn từng miếng một.

……

Vào ngày đầu tiên của tháng 8, kỳ nghỉ hè Lý Vụ ở lại trường để thực nghiệm, thì bỗng nhận được một tin nhắn từ Sầm Căng.

Giọng điệu của người phụ nữ, vẫn như mọi khi, không hỏi kết quả, chỉ giống như ban hành một lệnh ân xá, và gửi lời chúc mừng như đã hứa:

[Ước hẹn một năm của chúng ta đến đây là kết thúc. Chúc cậu vui vẻ, tiền đồ như gấm.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện