Xuân Sướng đáp rất nhanh, gần như là trả lời chỉ trong giây lát: [Sao?]

Sầm Căng thở dài một hơi, cân nhắc từ ngữ: [Hình như vừa rồi tớ đã nhìn thấy thân thể trẻ trung, tươi tắn, xinh đẹp và sạch sẽ mà trước đây cậu vẫn thường để cập tới.]

Xuân Sướng lập tức bừng bừng khí thế: [!!!!]

Xuân Sướng: [Em trai Lý Vụ?]

Sầm Căng: [Ừm.]

Xuân Sướng cũng không che dấu bản tính háo sắc của mình: [Nhìn thấy bao nhiêu?? Có chụp ảnh lại không? Chia sẻ cho chị em tốt xem với!]

Sầm Căng: [Chụp cái quỷ ấy, chỉ có nửa người trên thôi.]

Xuân Sướng: [A a a a a, trông như thế nào, nói cho tớ biết đi.] 

Sầm Căng nhớ lại, hai gò má vô cớ nóng bừng, ném ra ba chữ: [Rất đẹp mắt.]

Xuân Sướng: [Đây là khả năng diễn đạt của một copywriter sao?]

Sầm Khương: [Vậy phải nói như thế nào?]

Xuân Sướng: [Có cảm thấy ham m.uốn không? Có làm cậu vỡ đê trong nháy mắt không?]

Sầm Căng: [? Cái này thì không có đâu.]

Sầm Căng nhìn lại những đường nét trong ánh sáng và bóng tối, không hiểu sao lại lộ ra sự nhẫn nhịn và kiềm chế, giống như một con báo sẵn sàng đi trước khi săn mồi, thẳng thắn nói: [Khách quan mà nói, thì cũng có một chút ham mu.ốn. Nhưng điều mà tớ ngạc nhiên chính là các chàng trai bây giờ đều có vóc dáng tốt như vậy sao?]

Xuân Sướng: [Cái mà tớ ngạc nhiên là cậu nhìn thấy như thế nào?]

Sầm Căng: [Cậu ấy đi tắm mang nhầm quần áo, đúng lúc tớ đang làm việc trong phòng khách, nên nhìn thấy.]

Xuân Sướng: [Đây là dựa vào cái cốt truyện người lớn nào vậy?] 

Sầm Căng: [???]

Xuân Sướng hận sắt không thành thép: [Sao cậu có thể nhẫn như vậy được nhỉ, sau này tớ gọi cậu là Căng nhẫn được không?]

Sầm Căng: [Tớ nhẫn cái gì?]

Xuân Sướng: [Kiểu em trai tài mạo song toàn, vóc dáng vừa đẹp lại vừa ngoan như thế, cậu không muốn phát sinh chuyện gì với cậu ấy sao? Nhất là vào thời kỳ đặc biệt này, nam nữ ở chung một phòng, hehe.]

Sầm Căng hỏi: [Cậu cũng nhớ thương, muốn cùng em họ xảy ra chuyện gì đó sao?] 

Xuân Sướng chưa bao giờ biết giới hạn khi nhắc tới vấn đề này: [… Đương nhiên là không, em họ tớ quá xấu. Ngũ quan đối phương quyết định tam quan của tớ.]

Sầm Căng vừa định phun nước miếng vào mặt cô thì một bóng đen lướt tới, không cần nhìn cũng biết là ai. Sầm Căng vội vàng tắt giao diện trò chuyện, giả vờ bình tĩnh nhấc mắt lên.

Lý Vụ đã mặc xong chiếc áo phông trắng, cúi người xuống, đưa tai nghe màu đen ra.

Trên mặt cậu giống như còn chưa hạ nhiệt, vẫn còn một chút ửng hồng, ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời.

Sầm Căng nhận lấy, quan sát một chút, hắng giọng nói: “Mấy ngày nay cậu đều dùng cái tai nghe này để học trực tuyến hả?”

Lý Vụ: “Ừm.”

Có lẽ là do bị chấn động bởi sự việc đột ngột vừa rồi, nên Sầm Căng vẫn còn có chút bối rối, lật trái phải: “Đã lâu lắm rồi không dùng, tôi cũng không nhớ rõ nút Bluetooth ở đâu nữa.”

Cậu khom người xuống nói: “Phía dưới bên trái.”

Động tác này khiến nam sinh đột nhiên tiến lại gần, Sầm Căng hơi ngước mắt lên, có thể nhìn thấy làn da và xương quai xanh ở phần hở trên cổ áo.

Bức tranh màu da thịt nào đó vài phút trước giống như in sâu, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Sầm Căng như một thước phim tua chậm.

Trong lòng cô sinh ra phiền não, chỉ muốn nhanh chóng đuổi bức tranh cùng với người trong tranh đi: “Hiểu rồi, cậu làm việc của mình đi.” 

“Ừm.” Lý Vụ đứng dậy định đi.

Sầm Căng gọi cậu lại, có lòng tốt nhắc nhở: “Vẫn nên mặc dày hơn một chút đi.”

Lý Vụ: “…”

Sầm Căng bịa đặt lung tung: “Dù sao hiện tại cũng không phải là mùa xuân mùa hạ, nếu không may để cảm lạnh vào lúc này thì rất khó xử lý.”

Nhưng trong lòng Lý Vụ hiểu rõ, xấu hổ đến mức không biết nói gì, chỉ đành đáp ứng “Được”.

Bộ dạng tung hoành ngang dọc ở khu vực công cộng trông ngôi nhà vừa rồi của cậu, đối với Sầm Căng mà nói đích thực là một loại mạo phạm.

Sầm Căng vốn tưởng rằng khúc nhạc đệm này sẽ chỉ là mây khói thoáng qua. Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, trong nhà lại có thêm một người Eskimo*.

*Eskimo hoặc Inuit-Yupik là dân tộc bản địa sống trên vùng băng giá phân bố từ Đông Siberia, qua Alaska, Canada, và Greenland. Hiện nay, người Eskimo có khoảng hai đến ba triệu người, phân thành các nhóm như Eskimo Labrador, Eskimo Bắc Cực, Eskimo Alaska, Eskimo Siberia…

Thời tiết ổn định với nhiệt độ ấm áp 27 độ mỗi ngày lại bị Lý Vụ biến thành hai cực địa cầu sinh tồn ngoài trời, thiếu niên quấn mình vô cùng kín đáo, ba tầng bên trong ba tầng ngoài, không bỏ sót một chút nào, khiến Sầm Căng vô cớ bẽ mặt, cảm giác mình bị mặc định là tên có tính cuồng dâm tiềm ẩn.

Một tuần sau trên bàn cơm, Sầm Căng không thể nhịn được nữa, đặt thìa xuống hỏi Lý Vụ: “Cậu không thấy nóng sao?”

Tay cầm đũa của thiếu niên cứng đờ, dừng động tác lùa cơm: “Nóng.”

“Vậy mấy ngày nay cậu đang làm gì thế?”

“Sợ cảm lạnh.” Cậu nhắc lại lý do qua loa lấy lệ của cô lúc trước.

“Cậu như vậy càng dễ bị cảm lạnh hơn.” Sầm Căng quyết định thẳng thắn: “Chuyện lần trước tôi không để trong lòng, trẻ vị thành niên để trần thân trên mà thôi, không có gì to tát cả.”

“Ừm.” Lý Vụ cúi đầu đáp ứng, vành tai lại dần dần đổi màu.

Sầm Căng lại liếc cậu một cái, ra lệnh: “Cởi áo khoác ra.”

“Ừ.” Lý Vụ lập tức đứng dậy, cởi áo khoác ra, treo lên lưng ghế.

Gấu lớn ngốc nghếch biến trở lại thành tiểu bạch dương, có thể coi như thuận mắt một chút. Lúc này Sầm Căng mới vừa lòng, cầm thìa tiếp tục ăn của mình.

Khoảng thời gian này đều là Lý Vụ nấu cơm quét dọn, Sầm Căng cũng coi đó là chuyện đương nhiên, yên tâm thoải mái hưởng thụ những ngày này.

Vốn dĩ cô định dùng điều này để bù vào số tiền năm ngoái vung tay ở Thắng Châu đón Lý Vụ ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, lại cảm thấy quá mức tục tĩu, lại có chút đả thương lòng tự trọng của người khác, nên đổi cách thức thực hiện cân bằng nội tâm — Chính là nhân cơ hội này mua cho Lý Vụ các loại đồ vật, quần áo, giày dép, con chuột, mô hình, 3 năm thi đại học 5 năm thi thử (…) …… Đây là những thứ mà nam sinh trung học hàng đầu tuyệt đối sẽ không bao giờ ghét bỏ. Đương nhiên, mỗi lần hàng chuyển phát nhanh đến đều là do Lý Vụ đi lấy, túi lớn túi nhỏ, chồng chất còn cao hơn đỉnh đầu.

Sau khi mở hộp, Sầm Căng đều yêu cầu Lý Vụ mặc thử cho cô xem. Mặc đẹp cho cậu đã trở thành một trong số ít cách giải trí khi Sầm Căng làm việc tại nhà. Mỗi lần nhìn thấy thiếu niên với khuôn mặt mới mẻ từ đầu đến chân, Sầm Căng đều cảm khái từ tận đáy lòng, thì ra phiên bản người thật của sương mù lại thú vị đến vậy.

Lý Vụ lại không thoải mái như vậy, nhìn tủ quần áo ngày càng chất đầy trong phòng khách, cậu chỉ cảm thấy nợ nần chồng chất, nợ nần nhân đôi.

Khi mặt trời mọc và chiếu sáng, vạn vật đều là mùa xuân. Trong những ngày ở nhà, thần của các thuật ngữ mặt trời lặng lẽ giáng xuống.

Ngoài cửa sổ cỏ mọc én về, hoa hải đường bắt đầu nở. Gió ấm thổi vào trong nhà, kéo thêm nhiều người ra ngoài, đường phố khôi phục một chút sức sống, đám đông vẫn đeo khẩu trang, cẩn thận thăm dò và thích ứng với thế giới vừa quen thuộc lại xa lạ này.

Quảng cáo tai nghe Bluetooth của BN cũng thành công lọt vào topview (siêu đỉnh) của một app video ngắn, hàng chục triệu lượt nhấp đã mang lại doanh số bán hàng đáng kể, trong đó tỷ lệ người mua là nữ cũng tăng lên đáng kể.

Ý tưởng của đoạn video ngắn bắt nguồn team Áo Tinh của Sầm Căng, chỉ trong một phút, họ đã mang đến một bữa tiệc thị giác phong phú và sống động.

Mở đầu là một con đường lạnh lẽo, u ám, vắng vẻ, thế giới chỉ có hai màu đen và trắng.

Một người phụ nữ tóc ngắn đứng ở giữa, quay lưng lại, đội mũ lưỡi trai, quần áo luộm thuộm, trông không mấy nổi bật.

Sau một thời gian ngắn dừng lại, cô ấy lấy chiếc tai nghe màu hồng trong túi ra, đeo bên trái và bên phải rồi bắt đầu chạy bộ.

Khi âm nhạc bắt đầu, cùng với cảnh quay dài theo góc nhìn thứ nhất và nhịp điệu chuyển động của nhân vật chính, toàn bộ hình ảnh dần trở nên tươi sáng sống động, những tòa nhà cao chót vót biến thành phổ tần số nhảy lên nhảy xuống, những cành hoa trĩu xuống theo nốt nhạc ghi chú, vỉa hè như những phím đàn piano nảy, lan can rung động là dây đàn ghi ta, mũi tên của biển báo cấm đường nhảy ra khỏi dấu gạch chéo đỏ, và hình vẽ graffiti đang nhảy múa trên tường… Cô gái ấy giống như là chúa tể của thế giới vậy.

Vào cuối video, người phụ nữ bị một người qua đường màu xám đâm phải. Cô ấy tháo một bên tai nghe ra, khu vực xung quanh lập tức tắt tiếng, khôi phục lại quang cảnh như cũ.

Cô thở d.ốc mấy hơi, lại đeo tai nghe vào, nhạc lại tiếp tục vang lên. Cô nhìn lên bầu trời, ngoài dự đoán của mọi người chính là, nụ cười của người phụ nữ lại đầy nếp nhăn đan chéo nhau, là nét mặt rạng rỡ của một bà lão phúc hậu.

Khẩu hiệu quảng cáo theo sát sau đó: BN XT20, hãy lắng nghe trái tim của bạn, đừng giới hạn bản thân.

Lợi ích mà dự án này mang lại cho khách hàng và công ty vượt xa mong đợi, Teddy khen ngợi từng người trong nhóm, đặc biệt là Sầm Căng, sếp thậm chí còn đích thân đọc tên khen ngợi.

Sầm Căng cũng không quá phấn khích, chủ yếu là cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Nhóm của họ cũng vậy, từ sáng tạo đến quay phim, chỉnh sửa hiệu ứng đặc biệt, bộ phim đã đổi đi đổi lại vài lần. Ai có thể tưởng tượng được một video chỉ vỏn vẹn 60 giây ngắn ngủi, lại có thể làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, gần như hộc máu.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện nhóm, Sầm Căng thả mình xuống chiếc đệm êm ái, cuối cùng cũng ngủ được giấc ngủ không lo lắng đầu tiên kể từ sau kỳ nghỉ.

Giữa trưa, Sầm Căng bị một tia ánh nắng xuyên qua rèm đánh thức. 

Rửa mặt xong, cô khoác một chiếc áo lông dệt kim hở cổ, đi ra khỏi phòng ngủ, tìm một người khác trong nhà, lại phát hiện cậu căn bản không có ở nhà.

Vừa định gửi tin nhắn hỏi xem cậu đi đâu, thì trong WeChat đã có tin nhắn cậu gửi mười phút trước.

Lý Vụ: [Tôi ra ngoài in bài kiểm tra, lát nữa sẽ về nhà.]

Sầm Căng nhíu mày, trả lời: [Bài kiểm tra gì?]

Lý Vụ: [Thi vật lý, buổi chiều phải thi.]

Sầm Căng: [Thi ở nhà?]

Lý Vụ hồi trả lời: [Đúng vậy.]

Sầm Căng: [Trong nhà có máy in.]

Lý Vụ: […]

Sầm Căng: [Nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.] 

Lý Vụ: […]

Sầm Căng không so đo nữa, quy lại chủ đề bài thi: [Thầy cô không sợ học sinh trực tiếp tìm đáp án sao?]

Lý Vụ đáp: [Giáo viên nói muốn phụ huynh giám sát thi.]

Sầm Căng: [?]

Lý Vụ: [Tôi chắc là không cần.]

Sầm Căng: [Cậu biết tự giác đấy.] 

Tuy nói như vậy, nhưng ăn cơm trưa xong, Sầm Căng vẫn đến phòng sách trước, canh giữ một bên, hợp tình hợp lý.

Công việc của cô đã kết thúc, cô cũng có một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Nhưng điều tệ nhất chính là, cô lại sinh ra căng thẳng trong trạng thái không làm gì này, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế muốn đặt mình vào khoảng trống cần thiết.

Ví dụ như, làm giám thị tạm thời của Lý Vụ.

Thiếu niên nhìn thấy cô đến, rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ lấy bút ra, kiên nhẫn chờ đến giờ kiểm tra.

Căn phòng yên tĩnh, ánh đèn hắt lên cột sống của tủ sách.

Lý Vụ xem trước các câu hỏi rồi âm thầm tính toán, xoay xoay bút một cách tùy ý, thỉnh thoảng lại thay đổi vài kiểu, cây bút màu đen trung tính cứ xoay qua xoay lại giữa những ngón tay thon dài của cậu, di chuyển tự nhiên, nhưng không ruột khỏi tay.

Sầm Căng trông thấy, hừ một tiếng: “Cậu xoay bút giỏi quá nhỉ?” 

Vừa dứt lời, cây bút tùy ý kia dừng lại, bị chủ nhân nó thành thật nắm trong tay, đoan chính đặt ở giữa tờ giấy thi.

Mí mắt Lý Vụ khẽ nâng lên, ngượng ngùng: “Chơi đùa thôi.”

Sầm Căng cũng nổi lên tâm ý nghịch ngợm, tầm mắt rơi xuống túi đựng bút màu đen của cậu, duỗi tay kéo tới trước mặt mình: “Cho tôi mượn một cái, tôi cũng thử xem.”

Lý Vụ cứng đờ như bị năm tia sét đánh vào đầu, suýt nữa đứng dậy, trong đầu vang lên tiếng ong ong kịch liệt.

Người phụ nữ đã cúi đầu, nghiêm túc lục lọi túi bút của cậu, có về như còn khá hấp tấp, chỉ chốc lát đã lôi ra mấy cây bút.

Lý Vụ không dám chớp mắt nhìn động tác của cô, cổ họng căng chặt, tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa đột tử. 

Cũng may Sầm Căng không vì tìm không thấy mà tiến hành thăm dò tìm kiếm sâu hơn. Thay vào đó, cô đặt túi bút sang một bên, chú ý đến mấy cái trước mắt. Cô thử lần lượt và cảm nhận, nhưng vẫn không hài lòng lắm, đành ngước mắt hỏi: “Không còn cái bút nào khác sao?”

Lý Vụ bối rối đến cực điểm, thế cho nên giọng nói cũng có chút gấp gáp vội vàng: “Không còn!”

“Hung dữ như vậy làm gì?” Sầm Căng bị cậu lớn giọng hù dọa, rất khó hiểu.

Giọng cậu yếu đi: “Phải thi rồi…” Tay cậu vừa lấy lại túi bút, vừa giả vờ: “Tôi phải lấy cục tẩy ra, chị đưa bút chì cho tôi đi.”

Đến giây phút này này, khi căn cứ bí mật của cậu trở lại dưới sự kiểm soát của cậu, Lý Vụ mới cảm thấy linh hồn của mình trở về với thể xác.

Không tìm ra được cây bút nào thích hợp với tay mình, Sầm Căng không khỏi cảm thấy chán nản. Cô chọn một cây bút chì lên định đưa qua, lại đột nhiên nghĩ ra một trò láu cá, đặt lại bút chì 2B xuống mặt bàn phẳng, xoay tròn ngón tay cái và ngón trỏ, khóa mục tiêu, dùng lực, ném nó về phía Lý Vụ.

Xương ngón tay của nam sinh bị đụng phải, hơi đau một chút, ngơ ngác ngước mặt nhìn cô.

Không ngờ, người phụ nữ đã quay đầu nhìn ra cửa sổ, làm ra vẻ “Tôi không biết, tôi không có ở đây”.

Lý Vụ nhếch môi, xoa xoa tay hai lần, cụp mắt xuống, che dấu ý cười càng ngày càng nồng đậm.

Đúng hai giờ, bài kiểm tra bắt đầu.

Lý Vụ mở nắp bút, tựa như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sầm Căng bắt đầu nghịch điện thoại, đám người trong công ty đang tán gẫu về thời gian đi làm trở lại, xin ý kiến từ mọi người, mọi người bên nào cũng cho là mình đúng, lịch sử trò chuyện sắp thành spam rác, trôi nhanh không kịp nhìn. Chỉ chốc lát sau, sếp cũng cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp mở ra một cuộc thảo luận nhóm bằng giọng nói. 

Sầm Căng nhấp vào một cách tượng trưng, nhìn lướt qua Lý Vụ đang nhíu mày tập trung làm bài, rồi tắt tiếng giao diện.

Một lúc sau, cô bị phó giám đốc trong nhóm nhắc tên: “@Gin, tại sao không nói lời nào? Treo máy à?”

Sầm Căng: “Chờ một chút.”

Cô đứng dậy đi ra ban công, Lý Vụ chú ý tới động tác của cô, ánh mắt cũng theo cô đi ra ngoài.

Sầm Căng áp điện thoại vào tai, quay đầu lại, nhìn tình hình trong phòng từ phía sau cửa sổ.

Bốn mắt chạm nhau, cô đưa hai ngón tay chọc vào mắt mình, đầu tiên là mình, sau đó là Lý Vụ, rất hung dữ.

Lý Vụ ngẩn ra, giống như thật sự bị đâm trúng, vùi đầu xuống, thật sự mím chặt môi đè ép nụ cười. Combo dễ thương thế này, ai mà chịu nổi chứ. 

Lý Vụ một lòng hai ý, vừa nghe lén Sầm Căng nói chuyện, vừa tính toán lưu loát trên giấy bản thảo như có trí nhớ siêu phàm, cuối cùng điền đáp án đúng vào dấu ngoặc đơn.

Đáng tiếc giọng nói của cô không lớn, lại đóng kín cửa, cho nên nghe không rõ.

Một lát sau, có vẻ như là có đồng nghiệp quen biết cầm dao ra hỏi tội, giọng nói của Sầm Căng đột nhiên cao lên: “Học sinh nhà tôi đang thi đấy, im lặng đi.”

Ngòi bút ngừng lại, thiếu niên lại hăng hái viết lên tờ giấy nháp.

Chữ viết của cậu giống như đang bay, gần như chữ thảo* hoang dại, như thể đang trút ra niềm tự hào và sung sướng tột độ mà câu nói ấy, tiền tố ấy đã mang đến cho cậu.

*Chữ “thảo” (草) trong “thảo thư” thường mang nghĩa là “cỏ”, cho nên một số tài liệu gọi “thảo thư” là “chữ cỏ”. Có ý kiến cho rằng “thảo” dùng ở đây hàm ý nét chữ giống như cọng cỏ bay dập dờn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện