Chiều ngày 2 tháng 1, Sầm Căng thực hiện lời hứa, đưa Lý Vụ đến sân vận động thành phố xem bóng đá.
Địa điểm thi đấu có diện tích rất lớn, cấu trúc màu trắng được sắp xếp hợp lý thành hình dòng chảy khiến cho hàng chục ngàn khán giả giống như con kiến nhỏ bé. Tất cả bọn họ đều bị bao bọc trong một cái vỏ trứng, co lại thành cụm với nhau.
Thông báo xem trận đấu yêu cầu kiểm tra vé trước một tiếng, Sầm Căng không thích luống cuống tay chân giẫm đạp lên nhau để vào sân, hơn nữa chuyến đi này lại là hạng mục trọng điểm của sinh nhật Lý Vụ, cho nên bọn họ đã tới đây từ sáng sớm.
Đợi tầm bảy tám phút, đài phát thanh thông báo kiểm tra vé, cô cầm chứng minh thư của Lý Vụ tới, chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi kiểm tra an ninh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chứng minh thư của Lý Vụ, nam sinh trên đó có mái tóc đen rất tùy ý, vẻ mặt vô hồn nhìn vào ống kính, khuôn mặt nặng nề.
Sầm Căng tò mò: “Chụp từ khi nào vậy?”
Lý Vụ đáp: “Lúc tới Nghi Trung không bao lâu.”
Sầm Căng nhìn cậu: “Trường học đã thống nhất chưa?”
Lý Vụ gật gật đầu.
Sầm Căng đưa vé và giấy tờ lại cho cậu: “Cầm cho kỹ, chuẩn bị đi vào.”
Lý Vụ cầm lấy bằng cả hai tay.
Sân vận động dưới bậc thang giống như một đám mây, đội ngũ kiểm tra vé giống như một chuỗi hạt dài dằng dặc chặt chẽ, liếc mắt một cái là không nhìn thấy đầu. Bọn họ là hai viên trong số đó, đang chậm chạp di chuyển.
Sầm Căng không có việc gì làm, nhíu mày nhìn điện thoại.
Lý Vụ cũng không có việc gì làm, rũ mắt nhìn Sầm Căng.
Đột nhiên, WeChat của Sầm Căng thông báo có một cuộc gọi đến.
Cô mở ra, thì thấy là của Trương Tước gọi tới, vừa mới kết nối, thì đối phương lại cúp máy.
Trương Tước nhắn lại một tin nhắn: [Hình như tôi nhìn thấy cô.]
Anh chia sẻ một vị trí: [Sân vận động trong thành phố.]
Sầm Căng quay đầu tìm người, Lý Vụ thấy cô nhìn đông nhìn tây, vội vàng nghiêng người, nhường lại tầm nhìn.
Bất đắc dĩ vì chiều cao có hạn, nhìn đâu cũng thấy những gương mặt xa lạ, Sầm Căng không thu hoạch được gì, đành trả lời tin nhắn: [Không nhìn thấy anh.]
Trương Tước nói: [Cô quay đầu lại đi.]
Sầm Căng quay lại nhìn lần thứ hai, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông đang nhảy nhót vẫy tay trong đám đông, chỉ cách cô bốn năm người.
Sầm Căng cong đuôi lông mày, cũng vẫy tay với anh.
Lý Vụ chú ý tới động tác vẻ mặt của người phụ nữ, cũng xoay người lại nhìn.
Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, áo khoác được anh ta vắt ngang trên cánh tay. Anh ta nở một nụ cười rất tươi, không giấu giếm sự ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ tình cờ này.
Sầm Căng lắc lắc vé, cao giọng: “Anh cũng đến xem à?”
Giọng nói của Trương Tước rất nội lực, đến mức có thể xuyên qua đám đông một cách thuận lợi: “Đúng vậy, cô ngồi ở đâu?”
“Tôi à…” Sầm Căng rũ mắt xem vé.
Lý Vụ thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc đứng thẳng người.
Sầm Căng xác nhận số ghế xong, vừa định ngước mắt lên trả lời, thì tầm mắt lại bị cản trở. Đưa mắt nhìn lên vài xăng-ti, chính là gương mặt nghiêm túc ít khi nói cười của thiếu niên, cằm cũng ngay ngắn thẳng tắp, có chút ý tứ không định di chuyển.
Sầm Căng chịu thua, từ bỏ cuộc trò chuyện cách khoảng không với đồng nghiệp, chụp ảnh gửi cho Trương Tước.
Người đàn ông cũng trả lời số ghế của mình: [Ngồi cùng hàng cách cô một người.]
Sầm Căng gõ chữ: [Cậu ấy là em trai tôi, tôi đi cùng cậu ấy tới đây.]
Trương Tước: [Khó trách, tôi còn tưởng rằng cô có hứng thú đối với kiểu giải đấu này.]
Đúng vậy, còn không phải là vì đi cùng đứa nhỏ sao. Sầm Căng than thở trong lòng, gõ chữ trả lời: [Thật đúng là không có hứng thú gì.]
Một giờ sau, người phụ nữ luôn miệng nói “thật đúng là không có hứng thú gì”, lại trở thành cổ động viên cuồng nhiệt nhất trong vòng vài chục ki lô mét xung quanh khán đài khu A.
“A a đẹp trai quá a a a!”
“Trời ơi mau sút đi — huh? Tiếc quá… Suýt chút nữa.”
“Truyền cho người kia đi! Truyền đi! Tại sao lại không bắt được? Khoảng cách ngắn có một xăng-ti- mét như vậy mà cũng không tiếp được là sao?”
……
Khi thì cô nắm tay khen ngợi, khi thì hùng hổ hét lớn, giọng nói bị đứt quãng nhiều lần giữa chừng.
Đây là lần đầu tiên Lý Vụ xem kiểu sự kiện có quy mô lớn thế này, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy toàn người là người, người hâm mộ hò hét cổ vũ, khẩu hiệu không dứt bên tai, tràn đầy nhiệt huyết.
Có mặt ở đây, bị bầu không khí cuồng nhiệt xâm chiếm, kích động là điều khó có thể tránh khỏi, nhưng vẫn chưa là gì so với Sầm Căng. Phần lớn thời gian, cậu đều giống như người ngoài cuộc nhìn các cầu thủ cạnh tranh trên sân cỏ, cũng phân tâm chú ý đến những phản ứng sinh động khác hẳn ngày thường của Sầm Căng, sau đó liên tục cong môi.
Một trận đấu bóng đá, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Trương Tước cũng liên tục nhìn về phía Sầm Căng, vì dáng vẻ của cô mà cười không ngừng.
Có người bán đồ uống, Trương Tước mua ba ly, muốn đưa một ly cho Sầm Căng trước.
Tiếng người ồn ào, Sầm Căng hết sức chăm chú, hai mắt sáng ngời, căn bản không chú ý tới anh.
Cốc giấy nằm thẳng trước người Lý Vụ, lơ lửng trên không trung một lúc lâu. Lý Vụ rũ mắt nhìn một hồi, lông mày nhíu chặt, giơ tay nhận lấy ly nước, ra vẻ không chút để ý nhìn anh ta: “Để tôi đưa giúp anh?”
Cái liếc mắt trong thoáng chốc của nam sinh có vẻ không có ý tốt, Trương Tước ngẩn ra, thu tay lại: “Cậu cầm uống đi.”
Đến giờ nghỉ giữa hiệp, cuối cùng người phụ nữ cũng hoàn hồn lại.
Cô im lặng như đổi thành người khác, nhận lấy đồ uống Trương Tước đưa, nhấp môi uống từng ngụm nhỏ, như thể đã kiệt sức vì la hét.
Thấy cảm xúc của cô dịu đi, cuối cùng cũng trở lại bình thường, trở về người phụ nữ tao nhã ngày thường trong công việc, Trương Tước chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người nói đùa với cô: “Chị Căng, chị cũng là fan hâm mộ sao…”
Sầm Căng cắm ống hút xuống, biết mình thất thố, đành cong môi cười ngượng nghịu: “Đừng cười tôi nữa, bây giờ tôi cảm thấy trận bóng thật sự rất hay.”
“Đúng vậy, bầu không khí xung quanh rất tốt, rất dễ dàng hòa nhập.” Tầm mắt Trương Tước di chuyển đến trên người Lý Vụ, lôi kéo cậu vào cuộc nói chuyện: “Em trai thích đội bóng nào?”
Lý Vụ không nói gì.
Sầm Căng trả lời thay cậu: “Chắc cậu ấy không đặc biệt thích đội nào đâu. Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, nên tôi mới dẫn cậu ấy đến xem, Kỳ Kỳ đưa cho tôi thêm một vé.”
Trương Tước khẽ nhíu mày, mỉm cười gửi lời chúc mừng: “Chúc mừng sinh nhật, em trai.”
Lý Vụ nhìn anh ta, nói một tiếng cảm ơn. Cậu phát hiện trên người người đàn ông này có một kiểu thoải mái trước nay mình chưa từng có, anh ta có thể cực kỳ tự nhiên trò chuyện vui vẻ với tất cả mọi người, biểu cảm cùng giọng điệu cũng rất vừa phải. Ngược lại là cậu, giống y như khúc gỗ không có khả năng nói chuyện.
Sự ghen tị hàm chứa đau đớn âm thầm dâng lên, như một sợi chỉ thắt chặt trong lòng.
Thấy thiếu niên từ đầu đến cuối đều buồn bực như quả pháo lép, Trương Tước vừa đánh giá, vừa tò mò: “Cậu ấy là em trai ruột của cô sao?”
Sầm Căng trả lời: “Không phải.”
Trương Tước hiểu ra, khen: “Bảo sao tôi thấy vẻ ngoài không giống lắm, nhưng vẫn rất đẹp trai. Gen gia đình nhà cô tốt thật.”
Sầm Căng cười nhạt, không nói một lời, giống như đang ngầm đồng ý kết với luận của anh.
Xung quanh ồn ào, cờ bay phấp phới, có cổ động viên hò hét ầm ĩ, nhưng Lý Vụ lại cảm thấy trống rỗng, lơ đãng cụp mi xuống.
Sang hiệp 2, Sầm Căng lại chứng nào tật nấy, càng không kiêng nể gì cả.
Tình thế trên sân giằng co, các cầu thủ áo trắng nhiều lần muốn ghi bàn nhưng không thành công, cổ họng Sầm Căng gần như khản đặc, vô tình làm đổ nửa cốc bỏng ngô.
Lý Vụ bị đổ vào người, bỏng ngô bắn ra chung quanh, cậu vội vàng khom người đi nhặt.
Lúc này, phía dưới lại xuất hiện một loạt chân chuyền, phát súng đã chuẩn bị sẵn sàng, khán giả trên khán đài đều đứng dậy, gào thét đến khản cổ.
Sầm Căng vô tình nhìn sang Lý Vụ, lại phát hiện thằng nhóc này còn đang ngồi đó bình tĩnh nhặt bỏng ngô. Cô ngăn lại, vội vàng túm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh một cái, bắt cậu đứng thẳng lưng: “Xem đi! Đợi lát nữa rồi nhặt!”
Mu bàn tay ấm áp mềm mại của người phụ nữ lướt qua gáy thiếu niên, thoáng qua trong nháy mắt.
Cả người Lý Vụ cứng đờ, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Bụp!
Với một cú đánh đầu, những dư ảnh đen trắng xuyên qua không trung, bay qua đám đông, nhanh chóng đâm sầm vào trong lưới.
Tuýt! Tiếng còi chói tai báo hiệu kết thúc trận đấu vang vọng khắp khán đài.
Khán giả hò hét như sóng thần, hết đợt này đến đợt khác, không thể ngăn nổi.
Còn Lý Vụ thì ngồi thẳng người, mặt đỏ bừng, không thể cử động, chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung như muốn áp đảo hết thảy động tĩnh trên sân bóng.
……
Sau khi trận thi đấu kết thúc, ba người thu dọn xong đồ đạc của mình, rồi cùng nhau đi ra khỏi sân vận động.
Sầm Căng và Trương Tước nói chuyện vui vẻ, cũng không quên thảo luận về những khoảnh khắc đặc sắc trên sân bóng, còn Lý Vụ thì im lặng đi theo.
Đi tới lối ra, sắp phải đường ai nấy đi. Trương Tước ngỏ ý muốn mời bọn họ ăn cơm, Sầm Căng lắc đầu khéo léo từ chối, nói bọn họ còn có sắp xếp khác, cũng cảm ơn ý tốt của anh.
Trương Tước cũng không miễn cưỡng, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Trên đường lấy xe, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tinh thần của Lý Vụ thoải mái hơn một chút, không khí cũng trở nên trong lành dễ chịu, cậu cân nhắc tìm từ để nói, sau đó rầu rĩ mở miệng: “Vừa rồi là bạn của chị sao?”
Sầm Căng thở ra một hơi mệt mỏi sau khi phải đối phó với quá nhiều giao tiếp dư thừa: “Đồng nghiệp.”
Lý Vụ hỏi: “Sao không ăn cơm với anh ta?”
Sầm Căng hỏi ngược lại: “Cậu muốn ăn với anh ta?”
Lý Vụ nói: “Không muốn.”
“Vậy thật trùng hợp, tôi cũng không muốn.” Sầm Căng tán thành. Tâm tư của cô quay về trận bóng cùng khán đài vừa rồi, cung phản xạ cũng quay về theo. Cô bắt đầu hùng hồn hỏi tội: “Rốt cuộc cậu có xem hẳn hoi hay không vậy? Đến lúc ghi bàn mà cậu vẫn còn ngồi đó nhặt đồ.”
Lý Vụ nói: “Có.”
Sầm Căng tra khảo: “Vậy cậu nói xem, ba bàn thắng trên sân hôm nay là của cầu thủ mặc áo số bao nhiêu ghi vào?”
Lý Vụ: “…” Cậu suy nghĩ một lát, chính xác báo ra số áo và tên của ba cầu thủ. Lúc trước cậu từng tìm hiểu qua, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc với toàn bộ đội bóng.
“Phải không?” Sầm Căng ngước mắt nhìn, nửa tin nửa ngờ.
Lý Vụ cùng cô nhìn nhau, bị ánh mắt dò xét của cô nhìn đến không còn tự tin, câu trả lời sau đó có chút chần chờ: “Chắc vậy.”
Sầm Căng không nhịn được cười, hừ một tiếng, giễu cợt cậu dễ dàng mắc lừa: “Thật ra tôi căn bản cũng không biết ai với ai, hỏi chơi thôi.”
Lý Vụ im lặng, mím môi cố nén cười.
“Xem trận đấu thế nào mà cậu lại bình tĩnh như vậy.” Sầm Căng nhìn lại mái che màu trắng của sân vận động, bất mãn: “Như thể người được tổ chức sinh nhật hôm nay là tôi vậy.”
Lý Vụ nói: “Có sao?”
“Chả vậy.” Sầm Căng vừa tiếc nuối vừa thất vọng: “Tôi còn tưởng rằng nam sinh ở độ tuổi này đều rất thích như vậy.”
Sợ cô rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân, Lý Vụ vội vàng nói: “Tôi rất thích.”
Sầm Căng tay đút túi, sờ chìa khóa xe. “Nhưng cậu không hề có chút kích động nào.”
“Không phải không kích động…” Giọng nói của thiếu niên nhỏ dần, không biết phải tự chứng minh như thế nào. Được rồi, sai là ở cậu, không bộc lộ rõ ra ngoài, nhưng cậu thật sự rất vui vẻ. Mặc kệ là làm gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, đối với cậu mà nói đều vô cùng quý giá, giống như bắt được vàng vậy.
Sầm Căng ấn khóa xe, nhìn xung quanh tìm chỗ đậu xe: “May mà có tôi nhắc nhở, cậu mới không bỏ lỡ bàn thắng cuối cùng.”
Sống lưng thiếu niên đột nhiên căng thẳng, xúc giác còn sót lại sau gáy bị những lời này kíc.h thích, chồng lên nhau… Vành tai cậu dần nóng lên, cuối cùng không được tự nhiên sờ so.ạng cùng một vị trí, mới tiếp tục đuổi theo Sầm Căng.
Trên đường về nhà, Sầm Căng đến cửa hàng bánh ngọt lấy bánh kem sinh nhật mà cô đã đặt trước.
Lớp kem phủ tráng gương màu xanh đậm, được điểm xuyết một vài hạt sơn dầu in hình ngôi sao nằm rải rác trên đó.
Đêm đó, bọn họ cùng nhau nấu một nồi mì trường thọ, chia nhau ăn xong, còn câu được câu không tán gẫu vài chuyện vặt vãnh, có hồi ức quá khứ, có khát vọng tương lai, có công việc của cô, cũng có chuyện học hành của cậu, còn có những việc liên quan đến bọn họ mấy ngày nay.
Sầm Căng trịnh trọng bưng bánh ngọt tới, thắp nến lên, một số “1” và một số “7”.
Cô tắt đèn, ngân nga hai câu hát sinh nhật bằng tiếng Anh, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như ánh sáng mỏng manh của cánh đom đóm bay giữa cánh đồng hoang.
Trong ánh nến lung linh, Lý Vụ đã trải qua lần sinh nhật đầu tiên trong đời vô cùng long trọng.
Tuổi 17 của cậu.
Sầm Căng giục cậu ước nguyện, không hiểu sao cậu lại xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt bị ánh nến chiếu đỏ bừng ánh, đấu tranh hết nửa ngày, Lý Vụ mới nhắm mắt lại.
Sầm Căng nhìn chăm chú vào cậu, trong ánh nến, gương mặt thiếu niên cực kỳ trầm tĩnh, như thể đã tiến vào trạng thái nhập định*, trông thần thánh khó tả.
*Nhập định là trạng thái nhập vào với một sự có định như: định trí, định tâm để giúp tâm trí có thể thoát khỏi những vọng tưởng, ý nghĩ đang luyên thuyên trong nội tâm.
Đợi cậu mở hai mắt ra, Sầm Căng cũng không tò mò nội dung nguyện vọng của cậu, chỉ hỏi: “Lý Vụ, tại sao tên của cậu lại dùng chữ sương mù này?”
Lý Vụ nhìn cô: “Bởi vì lúc tôi sinh ra bên ngoài có rất nhiều sương mù, ông nội tôi nói như vậy.”
Sầm Căng nói: “Nhưng cậu không giống sương mù.”
Lý Vụ ngẩn ngơ: “Vậy giống cái gì?”
“Giống…” Sầm Căng dừng một chút, nói dối: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.”
Không, cô có thể tưởng tượng ra được.
Cậu là sự tinh khiết và tĩnh lặng chỉ có thể được cô đọng được bởi những dòng suối và thảm thực vật trên núi, một dòng suối trong vắt trong thung lũng sâu, một dây leo chắc khỏe tươi tốt, và một sườn núi có đỉnh nhọn.
Cho nên thừa dịp cậu ước nguyện, Sầm Căng cũng nhân cơ hội này ước một điều, hy vọng đứa trẻ này có thể vĩnh viễn như vậy, vĩnh viễn trong sáng như thế.
—
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, kỳ thi cuối cùng của Nghi Trung cũng theo sát phía sau.
Bầu không khí trong lớp học trở nên gấp gáp lo âu, đồng thời cảm giác ngày nghỉ lễ sắp đến cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi, Lý Vụ được Sầm Căng đồng ý, hai tuần liên tiếp không về nhà, ở lại trường mất ăn mất ngủ chăm chỉ ôn bài.
Ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá mới có cùng chí hướng với cậu, đều coi việc học tập là một cách để nghỉ ngơi thư giãn, nên cậu không còn bị coi là khác người nữa.
Ngày 13, kết thúc kỳ thi tổng hợp.
Lý Vụ bắt tàu điện ngầm vội vã về nhà.
Trong phòng không có ai ngoại trừ cậu, hiển nhiên Sầm Căng vẫn chưa đi làm về, nhưng cậu cũng không vì chuyện này mà cảm thấy mất mát. Cậu ngồi yên trong phòng sách một lúc, không kiềm chế được mà gửi tin nhắn cho Sầm Căng: [Tôi thi xong rồi.]
Ba phút sau, người phụ nữ trả lời: [Làm được không?]
Lý Vụ: [Cũng được.]
Sầm Căng: [Khi nào bỏ được chữ phía trước đi, tôi mới cảm thấy thỏa mãn.]
Lý Vụ: …
Lý Vụ trầm mặc nhìn chằm chằm dòng chữ này, sửa lời trong nháy mắt, chỉ còn một chữ: [Được.]
Sầm Căng xác nhận: [Đây là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, hay là câu thứ hai?]
Lý Vụ: [Cả hai.]
Sầm Căng: [Cậu nói thật?]
Lý Vụ: [Ừm.]
Sầm Căng: [Nếu không lọt vào top 30 lớp, tôi sẽ nhắc lại tin nhắn này.]
Lý Vụ: …
Thấy cậu không nói gì, cô càng thêm càn rỡ, trực tiếp gửi một biểu tượng cảm xúc hung dữ tay cầm viên gạch để tỏ vẻ uy hiếp.
Lý Vụ cong môi, nghiêng đầu nhìn về cửa sổ sáng trưng của phòng khách, cố gắng bình ổn lại, như vẫn vẫn không ngăn được ý cười, cuối cùng đành phải nói sang chuyện khác: [Tôi về đến nhà rồi.]
Đầu bên kia không có động tĩnh gì.
Một lúc sau, người phụ nữ gửi một tấm ảnh chụp màn hình đơn hàng qua, nhắc nhở theo thói quen: [Nhớ ăn cơm.]
Lý Vụ: “…”
Cậu hỏi: [Chị đã ăn chưa?]
Sầm Căng: [Lát nữa.]
Lý Vụ: [Mấy giờ tan làm?]
Sầm Căng: [Không biết, hôm nay rất bận.]
Nửa tháng không nhìn thấy cô, lúc này còn bị kiểu chờ đợi không biết đến bao giờ này tra tấn. Thiếu niên nóng nảy xoa mạnh sau gáy, ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời: [Ừ.] rồi sau đó đảo ngược điện thoại di động, cúi người lấy giáo trình luyện tập kỳ nghỉ đông ở trong ba lô, lại lấy hộp bút ra.
Vừa định cầm bút lên, ngón tay cậu lập tức dừng lại, sau đó lấy bức ảnh 2 inch trong ngăn nhỏ ra.
Cậu nhìn cô chăm chú, cõi lòng yên tĩnh, khóe môi cong lên, lần nào cũng như vậy.
Vài phút sau, cậu cất nó trở lại một cách cẩn thận, niêm phong chặt chẽ.
Nguyện vọng sinh nhật của cậu rất hư vô, nhưng cũng rất cụ thể. Mong Sầm Căng mãi mãi vui vẻ, giống như trong bức ảnh này.
Địa điểm thi đấu có diện tích rất lớn, cấu trúc màu trắng được sắp xếp hợp lý thành hình dòng chảy khiến cho hàng chục ngàn khán giả giống như con kiến nhỏ bé. Tất cả bọn họ đều bị bao bọc trong một cái vỏ trứng, co lại thành cụm với nhau.
Thông báo xem trận đấu yêu cầu kiểm tra vé trước một tiếng, Sầm Căng không thích luống cuống tay chân giẫm đạp lên nhau để vào sân, hơn nữa chuyến đi này lại là hạng mục trọng điểm của sinh nhật Lý Vụ, cho nên bọn họ đã tới đây từ sáng sớm.
Đợi tầm bảy tám phút, đài phát thanh thông báo kiểm tra vé, cô cầm chứng minh thư của Lý Vụ tới, chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi kiểm tra an ninh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chứng minh thư của Lý Vụ, nam sinh trên đó có mái tóc đen rất tùy ý, vẻ mặt vô hồn nhìn vào ống kính, khuôn mặt nặng nề.
Sầm Căng tò mò: “Chụp từ khi nào vậy?”
Lý Vụ đáp: “Lúc tới Nghi Trung không bao lâu.”
Sầm Căng nhìn cậu: “Trường học đã thống nhất chưa?”
Lý Vụ gật gật đầu.
Sầm Căng đưa vé và giấy tờ lại cho cậu: “Cầm cho kỹ, chuẩn bị đi vào.”
Lý Vụ cầm lấy bằng cả hai tay.
Sân vận động dưới bậc thang giống như một đám mây, đội ngũ kiểm tra vé giống như một chuỗi hạt dài dằng dặc chặt chẽ, liếc mắt một cái là không nhìn thấy đầu. Bọn họ là hai viên trong số đó, đang chậm chạp di chuyển.
Sầm Căng không có việc gì làm, nhíu mày nhìn điện thoại.
Lý Vụ cũng không có việc gì làm, rũ mắt nhìn Sầm Căng.
Đột nhiên, WeChat của Sầm Căng thông báo có một cuộc gọi đến.
Cô mở ra, thì thấy là của Trương Tước gọi tới, vừa mới kết nối, thì đối phương lại cúp máy.
Trương Tước nhắn lại một tin nhắn: [Hình như tôi nhìn thấy cô.]
Anh chia sẻ một vị trí: [Sân vận động trong thành phố.]
Sầm Căng quay đầu tìm người, Lý Vụ thấy cô nhìn đông nhìn tây, vội vàng nghiêng người, nhường lại tầm nhìn.
Bất đắc dĩ vì chiều cao có hạn, nhìn đâu cũng thấy những gương mặt xa lạ, Sầm Căng không thu hoạch được gì, đành trả lời tin nhắn: [Không nhìn thấy anh.]
Trương Tước nói: [Cô quay đầu lại đi.]
Sầm Căng quay lại nhìn lần thứ hai, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông đang nhảy nhót vẫy tay trong đám đông, chỉ cách cô bốn năm người.
Sầm Căng cong đuôi lông mày, cũng vẫy tay với anh.
Lý Vụ chú ý tới động tác vẻ mặt của người phụ nữ, cũng xoay người lại nhìn.
Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, áo khoác được anh ta vắt ngang trên cánh tay. Anh ta nở một nụ cười rất tươi, không giấu giếm sự ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ tình cờ này.
Sầm Căng lắc lắc vé, cao giọng: “Anh cũng đến xem à?”
Giọng nói của Trương Tước rất nội lực, đến mức có thể xuyên qua đám đông một cách thuận lợi: “Đúng vậy, cô ngồi ở đâu?”
“Tôi à…” Sầm Căng rũ mắt xem vé.
Lý Vụ thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc đứng thẳng người.
Sầm Căng xác nhận số ghế xong, vừa định ngước mắt lên trả lời, thì tầm mắt lại bị cản trở. Đưa mắt nhìn lên vài xăng-ti, chính là gương mặt nghiêm túc ít khi nói cười của thiếu niên, cằm cũng ngay ngắn thẳng tắp, có chút ý tứ không định di chuyển.
Sầm Căng chịu thua, từ bỏ cuộc trò chuyện cách khoảng không với đồng nghiệp, chụp ảnh gửi cho Trương Tước.
Người đàn ông cũng trả lời số ghế của mình: [Ngồi cùng hàng cách cô một người.]
Sầm Căng gõ chữ: [Cậu ấy là em trai tôi, tôi đi cùng cậu ấy tới đây.]
Trương Tước: [Khó trách, tôi còn tưởng rằng cô có hứng thú đối với kiểu giải đấu này.]
Đúng vậy, còn không phải là vì đi cùng đứa nhỏ sao. Sầm Căng than thở trong lòng, gõ chữ trả lời: [Thật đúng là không có hứng thú gì.]
Một giờ sau, người phụ nữ luôn miệng nói “thật đúng là không có hứng thú gì”, lại trở thành cổ động viên cuồng nhiệt nhất trong vòng vài chục ki lô mét xung quanh khán đài khu A.
“A a đẹp trai quá a a a!”
“Trời ơi mau sút đi — huh? Tiếc quá… Suýt chút nữa.”
“Truyền cho người kia đi! Truyền đi! Tại sao lại không bắt được? Khoảng cách ngắn có một xăng-ti- mét như vậy mà cũng không tiếp được là sao?”
……
Khi thì cô nắm tay khen ngợi, khi thì hùng hổ hét lớn, giọng nói bị đứt quãng nhiều lần giữa chừng.
Đây là lần đầu tiên Lý Vụ xem kiểu sự kiện có quy mô lớn thế này, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy toàn người là người, người hâm mộ hò hét cổ vũ, khẩu hiệu không dứt bên tai, tràn đầy nhiệt huyết.
Có mặt ở đây, bị bầu không khí cuồng nhiệt xâm chiếm, kích động là điều khó có thể tránh khỏi, nhưng vẫn chưa là gì so với Sầm Căng. Phần lớn thời gian, cậu đều giống như người ngoài cuộc nhìn các cầu thủ cạnh tranh trên sân cỏ, cũng phân tâm chú ý đến những phản ứng sinh động khác hẳn ngày thường của Sầm Căng, sau đó liên tục cong môi.
Một trận đấu bóng đá, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Trương Tước cũng liên tục nhìn về phía Sầm Căng, vì dáng vẻ của cô mà cười không ngừng.
Có người bán đồ uống, Trương Tước mua ba ly, muốn đưa một ly cho Sầm Căng trước.
Tiếng người ồn ào, Sầm Căng hết sức chăm chú, hai mắt sáng ngời, căn bản không chú ý tới anh.
Cốc giấy nằm thẳng trước người Lý Vụ, lơ lửng trên không trung một lúc lâu. Lý Vụ rũ mắt nhìn một hồi, lông mày nhíu chặt, giơ tay nhận lấy ly nước, ra vẻ không chút để ý nhìn anh ta: “Để tôi đưa giúp anh?”
Cái liếc mắt trong thoáng chốc của nam sinh có vẻ không có ý tốt, Trương Tước ngẩn ra, thu tay lại: “Cậu cầm uống đi.”
Đến giờ nghỉ giữa hiệp, cuối cùng người phụ nữ cũng hoàn hồn lại.
Cô im lặng như đổi thành người khác, nhận lấy đồ uống Trương Tước đưa, nhấp môi uống từng ngụm nhỏ, như thể đã kiệt sức vì la hét.
Thấy cảm xúc của cô dịu đi, cuối cùng cũng trở lại bình thường, trở về người phụ nữ tao nhã ngày thường trong công việc, Trương Tước chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người nói đùa với cô: “Chị Căng, chị cũng là fan hâm mộ sao…”
Sầm Căng cắm ống hút xuống, biết mình thất thố, đành cong môi cười ngượng nghịu: “Đừng cười tôi nữa, bây giờ tôi cảm thấy trận bóng thật sự rất hay.”
“Đúng vậy, bầu không khí xung quanh rất tốt, rất dễ dàng hòa nhập.” Tầm mắt Trương Tước di chuyển đến trên người Lý Vụ, lôi kéo cậu vào cuộc nói chuyện: “Em trai thích đội bóng nào?”
Lý Vụ không nói gì.
Sầm Căng trả lời thay cậu: “Chắc cậu ấy không đặc biệt thích đội nào đâu. Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, nên tôi mới dẫn cậu ấy đến xem, Kỳ Kỳ đưa cho tôi thêm một vé.”
Trương Tước khẽ nhíu mày, mỉm cười gửi lời chúc mừng: “Chúc mừng sinh nhật, em trai.”
Lý Vụ nhìn anh ta, nói một tiếng cảm ơn. Cậu phát hiện trên người người đàn ông này có một kiểu thoải mái trước nay mình chưa từng có, anh ta có thể cực kỳ tự nhiên trò chuyện vui vẻ với tất cả mọi người, biểu cảm cùng giọng điệu cũng rất vừa phải. Ngược lại là cậu, giống y như khúc gỗ không có khả năng nói chuyện.
Sự ghen tị hàm chứa đau đớn âm thầm dâng lên, như một sợi chỉ thắt chặt trong lòng.
Thấy thiếu niên từ đầu đến cuối đều buồn bực như quả pháo lép, Trương Tước vừa đánh giá, vừa tò mò: “Cậu ấy là em trai ruột của cô sao?”
Sầm Căng trả lời: “Không phải.”
Trương Tước hiểu ra, khen: “Bảo sao tôi thấy vẻ ngoài không giống lắm, nhưng vẫn rất đẹp trai. Gen gia đình nhà cô tốt thật.”
Sầm Căng cười nhạt, không nói một lời, giống như đang ngầm đồng ý kết với luận của anh.
Xung quanh ồn ào, cờ bay phấp phới, có cổ động viên hò hét ầm ĩ, nhưng Lý Vụ lại cảm thấy trống rỗng, lơ đãng cụp mi xuống.
Sang hiệp 2, Sầm Căng lại chứng nào tật nấy, càng không kiêng nể gì cả.
Tình thế trên sân giằng co, các cầu thủ áo trắng nhiều lần muốn ghi bàn nhưng không thành công, cổ họng Sầm Căng gần như khản đặc, vô tình làm đổ nửa cốc bỏng ngô.
Lý Vụ bị đổ vào người, bỏng ngô bắn ra chung quanh, cậu vội vàng khom người đi nhặt.
Lúc này, phía dưới lại xuất hiện một loạt chân chuyền, phát súng đã chuẩn bị sẵn sàng, khán giả trên khán đài đều đứng dậy, gào thét đến khản cổ.
Sầm Căng vô tình nhìn sang Lý Vụ, lại phát hiện thằng nhóc này còn đang ngồi đó bình tĩnh nhặt bỏng ngô. Cô ngăn lại, vội vàng túm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh một cái, bắt cậu đứng thẳng lưng: “Xem đi! Đợi lát nữa rồi nhặt!”
Mu bàn tay ấm áp mềm mại của người phụ nữ lướt qua gáy thiếu niên, thoáng qua trong nháy mắt.
Cả người Lý Vụ cứng đờ, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Bụp!
Với một cú đánh đầu, những dư ảnh đen trắng xuyên qua không trung, bay qua đám đông, nhanh chóng đâm sầm vào trong lưới.
Tuýt! Tiếng còi chói tai báo hiệu kết thúc trận đấu vang vọng khắp khán đài.
Khán giả hò hét như sóng thần, hết đợt này đến đợt khác, không thể ngăn nổi.
Còn Lý Vụ thì ngồi thẳng người, mặt đỏ bừng, không thể cử động, chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung như muốn áp đảo hết thảy động tĩnh trên sân bóng.
……
Sau khi trận thi đấu kết thúc, ba người thu dọn xong đồ đạc của mình, rồi cùng nhau đi ra khỏi sân vận động.
Sầm Căng và Trương Tước nói chuyện vui vẻ, cũng không quên thảo luận về những khoảnh khắc đặc sắc trên sân bóng, còn Lý Vụ thì im lặng đi theo.
Đi tới lối ra, sắp phải đường ai nấy đi. Trương Tước ngỏ ý muốn mời bọn họ ăn cơm, Sầm Căng lắc đầu khéo léo từ chối, nói bọn họ còn có sắp xếp khác, cũng cảm ơn ý tốt của anh.
Trương Tước cũng không miễn cưỡng, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Trên đường lấy xe, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tinh thần của Lý Vụ thoải mái hơn một chút, không khí cũng trở nên trong lành dễ chịu, cậu cân nhắc tìm từ để nói, sau đó rầu rĩ mở miệng: “Vừa rồi là bạn của chị sao?”
Sầm Căng thở ra một hơi mệt mỏi sau khi phải đối phó với quá nhiều giao tiếp dư thừa: “Đồng nghiệp.”
Lý Vụ hỏi: “Sao không ăn cơm với anh ta?”
Sầm Căng hỏi ngược lại: “Cậu muốn ăn với anh ta?”
Lý Vụ nói: “Không muốn.”
“Vậy thật trùng hợp, tôi cũng không muốn.” Sầm Căng tán thành. Tâm tư của cô quay về trận bóng cùng khán đài vừa rồi, cung phản xạ cũng quay về theo. Cô bắt đầu hùng hồn hỏi tội: “Rốt cuộc cậu có xem hẳn hoi hay không vậy? Đến lúc ghi bàn mà cậu vẫn còn ngồi đó nhặt đồ.”
Lý Vụ nói: “Có.”
Sầm Căng tra khảo: “Vậy cậu nói xem, ba bàn thắng trên sân hôm nay là của cầu thủ mặc áo số bao nhiêu ghi vào?”
Lý Vụ: “…” Cậu suy nghĩ một lát, chính xác báo ra số áo và tên của ba cầu thủ. Lúc trước cậu từng tìm hiểu qua, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc với toàn bộ đội bóng.
“Phải không?” Sầm Căng ngước mắt nhìn, nửa tin nửa ngờ.
Lý Vụ cùng cô nhìn nhau, bị ánh mắt dò xét của cô nhìn đến không còn tự tin, câu trả lời sau đó có chút chần chờ: “Chắc vậy.”
Sầm Căng không nhịn được cười, hừ một tiếng, giễu cợt cậu dễ dàng mắc lừa: “Thật ra tôi căn bản cũng không biết ai với ai, hỏi chơi thôi.”
Lý Vụ im lặng, mím môi cố nén cười.
“Xem trận đấu thế nào mà cậu lại bình tĩnh như vậy.” Sầm Căng nhìn lại mái che màu trắng của sân vận động, bất mãn: “Như thể người được tổ chức sinh nhật hôm nay là tôi vậy.”
Lý Vụ nói: “Có sao?”
“Chả vậy.” Sầm Căng vừa tiếc nuối vừa thất vọng: “Tôi còn tưởng rằng nam sinh ở độ tuổi này đều rất thích như vậy.”
Sợ cô rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân, Lý Vụ vội vàng nói: “Tôi rất thích.”
Sầm Căng tay đút túi, sờ chìa khóa xe. “Nhưng cậu không hề có chút kích động nào.”
“Không phải không kích động…” Giọng nói của thiếu niên nhỏ dần, không biết phải tự chứng minh như thế nào. Được rồi, sai là ở cậu, không bộc lộ rõ ra ngoài, nhưng cậu thật sự rất vui vẻ. Mặc kệ là làm gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, đối với cậu mà nói đều vô cùng quý giá, giống như bắt được vàng vậy.
Sầm Căng ấn khóa xe, nhìn xung quanh tìm chỗ đậu xe: “May mà có tôi nhắc nhở, cậu mới không bỏ lỡ bàn thắng cuối cùng.”
Sống lưng thiếu niên đột nhiên căng thẳng, xúc giác còn sót lại sau gáy bị những lời này kíc.h thích, chồng lên nhau… Vành tai cậu dần nóng lên, cuối cùng không được tự nhiên sờ so.ạng cùng một vị trí, mới tiếp tục đuổi theo Sầm Căng.
Trên đường về nhà, Sầm Căng đến cửa hàng bánh ngọt lấy bánh kem sinh nhật mà cô đã đặt trước.
Lớp kem phủ tráng gương màu xanh đậm, được điểm xuyết một vài hạt sơn dầu in hình ngôi sao nằm rải rác trên đó.
Đêm đó, bọn họ cùng nhau nấu một nồi mì trường thọ, chia nhau ăn xong, còn câu được câu không tán gẫu vài chuyện vặt vãnh, có hồi ức quá khứ, có khát vọng tương lai, có công việc của cô, cũng có chuyện học hành của cậu, còn có những việc liên quan đến bọn họ mấy ngày nay.
Sầm Căng trịnh trọng bưng bánh ngọt tới, thắp nến lên, một số “1” và một số “7”.
Cô tắt đèn, ngân nga hai câu hát sinh nhật bằng tiếng Anh, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như ánh sáng mỏng manh của cánh đom đóm bay giữa cánh đồng hoang.
Trong ánh nến lung linh, Lý Vụ đã trải qua lần sinh nhật đầu tiên trong đời vô cùng long trọng.
Tuổi 17 của cậu.
Sầm Căng giục cậu ước nguyện, không hiểu sao cậu lại xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt bị ánh nến chiếu đỏ bừng ánh, đấu tranh hết nửa ngày, Lý Vụ mới nhắm mắt lại.
Sầm Căng nhìn chăm chú vào cậu, trong ánh nến, gương mặt thiếu niên cực kỳ trầm tĩnh, như thể đã tiến vào trạng thái nhập định*, trông thần thánh khó tả.
*Nhập định là trạng thái nhập vào với một sự có định như: định trí, định tâm để giúp tâm trí có thể thoát khỏi những vọng tưởng, ý nghĩ đang luyên thuyên trong nội tâm.
Đợi cậu mở hai mắt ra, Sầm Căng cũng không tò mò nội dung nguyện vọng của cậu, chỉ hỏi: “Lý Vụ, tại sao tên của cậu lại dùng chữ sương mù này?”
Lý Vụ nhìn cô: “Bởi vì lúc tôi sinh ra bên ngoài có rất nhiều sương mù, ông nội tôi nói như vậy.”
Sầm Căng nói: “Nhưng cậu không giống sương mù.”
Lý Vụ ngẩn ngơ: “Vậy giống cái gì?”
“Giống…” Sầm Căng dừng một chút, nói dối: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.”
Không, cô có thể tưởng tượng ra được.
Cậu là sự tinh khiết và tĩnh lặng chỉ có thể được cô đọng được bởi những dòng suối và thảm thực vật trên núi, một dòng suối trong vắt trong thung lũng sâu, một dây leo chắc khỏe tươi tốt, và một sườn núi có đỉnh nhọn.
Cho nên thừa dịp cậu ước nguyện, Sầm Căng cũng nhân cơ hội này ước một điều, hy vọng đứa trẻ này có thể vĩnh viễn như vậy, vĩnh viễn trong sáng như thế.
—
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, kỳ thi cuối cùng của Nghi Trung cũng theo sát phía sau.
Bầu không khí trong lớp học trở nên gấp gáp lo âu, đồng thời cảm giác ngày nghỉ lễ sắp đến cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi, Lý Vụ được Sầm Căng đồng ý, hai tuần liên tiếp không về nhà, ở lại trường mất ăn mất ngủ chăm chỉ ôn bài.
Ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá mới có cùng chí hướng với cậu, đều coi việc học tập là một cách để nghỉ ngơi thư giãn, nên cậu không còn bị coi là khác người nữa.
Ngày 13, kết thúc kỳ thi tổng hợp.
Lý Vụ bắt tàu điện ngầm vội vã về nhà.
Trong phòng không có ai ngoại trừ cậu, hiển nhiên Sầm Căng vẫn chưa đi làm về, nhưng cậu cũng không vì chuyện này mà cảm thấy mất mát. Cậu ngồi yên trong phòng sách một lúc, không kiềm chế được mà gửi tin nhắn cho Sầm Căng: [Tôi thi xong rồi.]
Ba phút sau, người phụ nữ trả lời: [Làm được không?]
Lý Vụ: [Cũng được.]
Sầm Căng: [Khi nào bỏ được chữ phía trước đi, tôi mới cảm thấy thỏa mãn.]
Lý Vụ: …
Lý Vụ trầm mặc nhìn chằm chằm dòng chữ này, sửa lời trong nháy mắt, chỉ còn một chữ: [Được.]
Sầm Căng xác nhận: [Đây là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, hay là câu thứ hai?]
Lý Vụ: [Cả hai.]
Sầm Căng: [Cậu nói thật?]
Lý Vụ: [Ừm.]
Sầm Căng: [Nếu không lọt vào top 30 lớp, tôi sẽ nhắc lại tin nhắn này.]
Lý Vụ: …
Thấy cậu không nói gì, cô càng thêm càn rỡ, trực tiếp gửi một biểu tượng cảm xúc hung dữ tay cầm viên gạch để tỏ vẻ uy hiếp.
Lý Vụ cong môi, nghiêng đầu nhìn về cửa sổ sáng trưng của phòng khách, cố gắng bình ổn lại, như vẫn vẫn không ngăn được ý cười, cuối cùng đành phải nói sang chuyện khác: [Tôi về đến nhà rồi.]
Đầu bên kia không có động tĩnh gì.
Một lúc sau, người phụ nữ gửi một tấm ảnh chụp màn hình đơn hàng qua, nhắc nhở theo thói quen: [Nhớ ăn cơm.]
Lý Vụ: “…”
Cậu hỏi: [Chị đã ăn chưa?]
Sầm Căng: [Lát nữa.]
Lý Vụ: [Mấy giờ tan làm?]
Sầm Căng: [Không biết, hôm nay rất bận.]
Nửa tháng không nhìn thấy cô, lúc này còn bị kiểu chờ đợi không biết đến bao giờ này tra tấn. Thiếu niên nóng nảy xoa mạnh sau gáy, ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời: [Ừ.] rồi sau đó đảo ngược điện thoại di động, cúi người lấy giáo trình luyện tập kỳ nghỉ đông ở trong ba lô, lại lấy hộp bút ra.
Vừa định cầm bút lên, ngón tay cậu lập tức dừng lại, sau đó lấy bức ảnh 2 inch trong ngăn nhỏ ra.
Cậu nhìn cô chăm chú, cõi lòng yên tĩnh, khóe môi cong lên, lần nào cũng như vậy.
Vài phút sau, cậu cất nó trở lại một cách cẩn thận, niêm phong chặt chẽ.
Nguyện vọng sinh nhật của cậu rất hư vô, nhưng cũng rất cụ thể. Mong Sầm Căng mãi mãi vui vẻ, giống như trong bức ảnh này.
Danh sách chương