Không đúng, không đúng, không đúng.

Rốt cuộc là sai ở đâu? Đầu óc Lương Mộc Khâm sắp nổ tung.

Chín năm, chín người, hôn lễ…

Chín người, Uông Như Nguyệt, Tư Minh Nguyễn, ba Tư, mẹ Tư, Trang Mị Nhi, Viên Hâm, Lư Kiền, Trương Dân, Vương Minh. Vừa vặn chín người.

Nhưng… Video vừa nãy. Đúng rồi, ngài Tư đã nói chuyện với ba mẹ y chung một lượt. Hơn nữa, dựa trên những gì thu thập được thì Lương Mộc Khâm cảm thấy – hẳn là sau này ba Tư mới biết chuyện.

Nếu vậy thì còn thiếu một người.

Ánh mắt Lương Mộc Khâm rơi vào túi đựng vật chứng.

Khi đưa hắn hộp thuốc, ngài Tư đã dặn là y chỉ có một hộp này. Nhưng viên thuốc trên tay hắn nhiều màu sắc lắm, vậy hộp  thuốc màu trắng ngài Tư cầm lúc nãy là thuốc gì? Hôm nay là ngày 10 tháng 10 của chín năm sau. Ngài Tư mặc một bộ âu phục trắng, trên ngực cài một bông hoa cát cánh.

“Có ai biết ngày kỉ niệm yêu nhau của hai người bọn họ không?” Giọng Lương Mộc Khâm run sợ.

Từ Tâm Nhiên giơ tay, “Tôi…Tôi biết, là hai số mười.”

Vẻ mặt Tiết Đàm vô cùng khó coi, “Tôi cũng biết, ngày 10 tháng 10, chính là hôm nay.”

Từ Tâm Nhiên đột nhiên khóc nấc lên, “Tôi còn nhớ cậu ấy từng nói với tôi, ngôn ngữ của hoa cát cánh là yêu trong vô vọng…”

Lương Mộc Khâm chợt nhớ lại lần đó hắn nói chuyện với ngài Tư.

——--“Hôn lễ của tôi cử hành ngày 10 tháng 10, không có thiệp mời gửi cậu đâu, hôn lễ cũng không có gì hay để tham dự, bây giờ cậu có thể chúc phúc tôi.”

——–“Cút! Bộ sợ tôi tham dự hôn lễ cướp người của cậu hả? Muốn chúc phúc chứ gì? Sớm sinh quý tử được không? Ha ha ha.”

——–“Chúc chúng tôi bên nhau thật lâu, rồi tặng một bó cát cánh nở rộ là được.”



Nghĩa địa.

Ngài Tư cười cười nhìn cái tên “Trang Vũ Phong”.

Chín năm, anh có nhớ lời hứa của chúng ta không?

Y buông thõng tay, hộp thuốc trống rỗng lăn trên mặt đất.

Trong lúc ngơ ngác, y nhìn thấy đóa hoa cát cánh trên bia mộ tựa hồ nở ra.

Trong lúc ngơ ngác, sau lưng đã có một vòng tay ấm ấp nâng y dậy.

Trong lúc ngơ ngác, y nhìn thấy vạt áo đỏ thẫm của một người đàn ông.

Trong lúc ngơ ngác, một giọng nói đã in sâu vào tâm trí y dịu dàng vang lên —— “Dạ Bạch.”

….

Tốt quá, anh vẫn ở đây.

Tốt quá, anh không quên em.

Tốt quá, sau này có thể trường trường cửu cửu bên nhau rồi.

Vũ Phong, em rất nhớ anh.

《 Chính văn hoàn 》
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện