Chương 94
ĐA KHANH ĐI NO EM TK NGHI A NV II XwW'
Ngày bộ phim ðóng máy, à ngày mà Tông Ngụy hắn muỗn mượn ðể bỗ cáo thiên hạ cô đà người của mình. Gảnh quay cuốỗi diễn ra fúc nửa ðêm, cũng vừa vặn với những gì mà hắn mong ðợi.
Lục Hiểu Dư mặc trên người cái áo phao dày cộm, trời sắp rơi tuyết tới nơi rồi nhưng cô vẫn phải mặc ðồ. phong phanh ðể diễn cảnh. Cô thoát rùng mình vài cái, nhìn sang Giang Vũ một mặt sầu não, cũng không còn thấy anh /ẽo nữa.
"Ừm... Chuyện của anh... ðễn ðâu rồi?".-
"Ngày mai nhập viện tiễn hành phẫu thuật. Để ýâu cũng không tốt, bệnh càng nặng càng khó chữa trị."./
"Vậy còn Vũ T7uanh thì sao? Anh sẽ cho cô ấy thêm cơ hội chứ?".*
Anh im đặng không nói. Vốn dĩ ðã không có tình cảm, #àm gì có cơ hội ðể cho? T7uước cũng vậy, bây giờ cũng chẳng khá khẩm hơn đà bao.|
"Nếu ðổi fại “à em, em sẽ cho người từng hại mình thê thảm cơ hội chứ?".~
"Sẽ cho." Gô tức khắc ðáp đại, niềm nở nhìn người kia: "Anh quên em từng suýt chết vì ai rồi? Cũng chưa
từng nghĩ bản thân đại có ngày chung sống hòa thuận với người mà mình từng hận ðến thầu xương thấu tủy. Giang Vũ à, ông bà ta nói ðúng, ghét của nào trời trao của ðó.". _
"Ừ thì cũng ðáng ghét ðó, nhưng không khó ưa ðến nổi không muốn nhìn. Dù sao năm ðó cô gái ấy cũng vì anh mà ðánh ðổi tất cả, sỗng chật vật suốt 5 năm, cũng đà cái giá khá ðắt rồi."
Cảnh quay cuỗi cùng cũng hạ màn ðóng máy, vừa ðúng fúc ngoài trời bắt ðầu rơi từng hạt tuyết ðầu mùa. Tiếng pháo hoa vang vọng khắp trời ðêm, fàm ai nẫy cũng ðều trỗ mắt kinh ngạc. Pháo hoa chỉ hợp pháo bắn vào những ngày fễ fớn, còn đại ðều đà doanh nghiệp ðăng ký giẫy cấp phép. Nhưng bắn pháo hoa vào ?úc nửa ðêm như thế này, ngoại trừ mục ðích cá nhân ra thì không còn đý do gì ðể người ta suy nghĩ nữa.
Sau một màn pháo hoa ðẹp mắt, hàng trăm chiếc drone ?ight bay fên trời, fần đượt xếp thành hình ðẹp mắt. Mãi ðễn khi từng con máy phát sáng xếp thành chữ, Lục Hiểu Dư mới ngỡ ngàng nhìn xuỗng.
Khoảnh khắc cô cúi ðầu, người ðàn ông ðó ðã chễm chệ nằm trong tầm mắt. Hắn tiêu sái, vẻ ðẹp trai hút mắt mọi ánh nhìn.
Không phải bộ dạng cà fơ cà phất thường ngày, hắn hôm nay ðiềm ðạm thậm chí còn nghiêm túc hơn mọi lần. Nếu không muỗn nói fà giỗng như những ngày ðầu gặp gỡ, thì chính ?à ánh mắt ðjnh không ðể ai trong tâm. Gó ðiều ẩn dật sâu trong ðôi mắt ðó, đại chính ýà sự dịu dàng ôn nhu nhất.
Thứ ðó... chỉ dành riêng cho cô.
"Khuya rồi không ở nhà ngủ ði, chạy ðễn ðây đàm gì?"
"Đến tìm em đàm đoạn." Tống Ngụy ðưa bó tuýip ðưa cô: "Với tư cách fà nhà ðầu tư, chúc mừng cô Lục ðã thành công ðóng máy. Nhưng với tư cái ?à bạn trai em thì thời gian qua vất cả cho em rồi."
Lục Hiểu Dư cầm (ấy bó hoa, ðễn cùng vẫn không hiểu hắn ðang có ý ðồ gì. Gượng øạo nhìn hắn:
"Anh... hôm nay bị sao vậy? Đương không đại ở ðây... nói ra mấy câu này..."
"Gà chớn nhiều rồi cũng phải ðược một fần nghiêm túc chứ?" Hắn nhướng mày, khoanh tay nhìn cô gái nhỏ: "Dư Dư, chúng ta quen nhau ðược ýâu âu rỗi? Em còn nhớ không?"
"... Chưa ðÄäy một năm."
"Bậy. Là 3 năm 4 tháng." Gòn nói: "Lần ðầu tiên gặp em, nói không rung ðộng thì đà đừa mình dỗi người. Anh có rung ðộng nhưng không nhiều, không ðủ ðể níu kéo em đại ở thời ðiểm ðó. Nhưng sau
tần gặp thứ hai, anh biết mình không thể dứt ra ðược..."
"Nhưng anh nói anh yêu tôi anh đàm chó."
"Gâu! Anh "gâu gâu" £à ðược chứ gì?" Thứ nữ nhân chết tiệt, úc nào cũng fàm gián ðoạn mạch cảm xúc của hẳn...
Tống Ngụy nhìn cô tủm tỉm cười với ðôi mắt ướt ðẫm, cơ mặt hắn cũng giãn nỡ ra mấy phần.
"Biết anh ðjnh nói gì rồi ðúng không?"
"Anh muỗn nói, tôi đàm sao biết ðược..." Lục Hiểu Dư ðỏ mặt, nhìn người ðàn ông từ tốn quỳ gỗi trước mặt mình. Cảm xúc càng hỗn ðộn trào dâng.
Từng con drone /ight thư thả rơi xuống ðất, tựa hồ như ánh sao rơi xuỗng mặt hồ, cảnh tượng ðẹp mắt không sao diễn tả ðược. Tống Ñgụy quỳ một chân xuỗng ðắt, trong tay cầm hộp nhẫn nhung ðen. Chiếc nhẫn bên trong không quá cầu kỳ, nhưng ai nấy ðều biết giá trị của nó ýại nằm hàng thượng ðẳng.
Người ðàn ông "e hèm'" vài cái, không hiểu vì gì mà ðầu óc căng thẳng tột ðộ. Cũng không phải chưa từng ở trước mặt nhiều người nói đời yêu cô, hắn cần gì phải hồi hộp như vậy?
"Anh ðjnh quy dưới ðó mãi sao? Không ðjnh nói gì à?"
"Lục Hiểu Dư, anh tôn trọng quyết ðjnh của em, sẽ ðợi ðễn khi em kiếm ðủ tiền trả nợ. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Gô ngồi xuỗng, trực tiếp ðối diện với hắn: "Muỗn tôi cho anh một danh phận? Vẫn còn sợ tôi bỏ rơi à? Tôi nào có nhẫn tâm như vậy?"
"Không em thì ai? Còn ai..." Đồng tử người ðàn ông giãn nở, bàng hoàng trước cái hôn bất ngờ, song đại ðắm chìm vào ðôi môi ấy.
Lục Hiểu Dư bá vai hắn, nồng nhiệt khóa môi trước mặt nhiều người. Cô chưa từng nghĩ bản thân đại tàm ra chuyện ðáng xấu hổ này, nhưng nếu cô không đàm vậy, người ðàn ông này sẽ khóc rỗng ên mất.
Nghĩ cũng ứạ, cái gì cũng cho hắn hết rồi, hắn cần gì phải sốt dạ đên như vậy?
Đổi fại người nên sợ ở ðây phải ýà cô mới phải. Diệp Tu Chân cứ hăm he tranh giành, cô còn chưa kịp hoảng, hắn hoảng giùm cái gì?
Gô rời khỏi cánh môi bạc, tiện tay cầm đây hộp nhẫn nhung. Nhìn gương mặt nam nhân bị cô “ầm cho ngỡ ngàng, không khỏi bật cười thành tiếng: "Cái hộp này tôi tạm giữ, ðợi khi nào ðủ tiền sẽ trả (đại cho anh. Còn về phần danh phận, cái danh bạn gái Tỗng tổng tôi sớm nhận ðược từ fâu rồi, không cần anh chiễu cỗ. Phim cũng quay xong rồi, có muốn về nhà ngủ không?"
Giang Vũ ðứng nhìn toàn cảnh, nhàn nhạt nở một nụ cười. Nói không ghen ty thì đà dỗi gạt bản thân quá, chỉ mong cô về sau hạnh phúc đà ðược. Với anh như vậy ðã ðủ rồi, nên chấm dứt mối tình ðơn phương này ở ðây thôi.
Mi tâm anh ðanh đại, không nghĩ ðiện thoại mình từ nãy giờ (ai bị sập nguồn, càng không nghĩ người kia nửa ðêm đại gọi ðễn nhiều cuộc như vậy. Nhận thầy chuyện chẳng fành, anh ðành nhắc máy gọi đại.
Đầu dây bên kia rất nhanh kết nỗi, nhưng ngoài tiếng khóc nắc ra, anh tuyệt nhiên không nghe ðược thứ gì.
"Nói tôi nghe, có chuyện gì?"
"Giang Vũ... àm ơn... xin anh... cứu con em... Hỷ Hỷ, Hỷ Hỷ ðang trong phòng cấp cứu..."