Kết thúc buổi trao giải, Lục Hiểu Dư mệt mỏi ngồi vào xe công ty. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi lễ trao giải thưởng lớn, đúng là cái gì càng lớn càng có nhiều áp lực.

Giang Vũ thấy cô sớm đã yên vị trong xe, cũng cố gắng vẫy tay chào tạm biệt người hâm mộ rồi lẻn ra cửa sau. Đợi mọi sự êm xuôi, mới chạy vào trong xe với cô.

Thấy cô gái kia không chút động tĩnh, đành nhẹ giọng hỏi han: “Dư Dư, em mệt sao?”

Lục Hiểu Dư không buồn mở mắt ra nhìn, chỉ gật đầu đáp lại: “Ừm, mệt…”

Giang Vũ chỉ cười không nói. Anh lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, đem nó hướng về phía cô: “Tặng em.”

“…” Lục Hiểu Dư chậm rãi mở mắt, nhìn hộp quà nhỏ trước mặt. Không khỏi khó hiểu: “Sao lại tặng em?”

“Quà mừng em nhận giải thưởng lớn đầu tiên trong sự nghiệp.”

“Cái này…” Cô ái ngại nhìn người kia: “Em không nhận nổi.”

Giang Vũ cũng sớm không còn lạ lẫm gì với tính cách cô, anh mở hộp lấy chiếc vòng tay ra. Không nói không rằng liền trực tiếp đeo vào tay cô gái nhỏ: “Dù gì cũng đã mua rồi, em không nhận anh cũng không biết phải làm gì. Đem bỏ thì phí lắm.”

“Vậy thì sau này đừng có mua.” Cô nhìn anh: “Bây giờ địa vị của anh trong giới giải trí không nhỏ, nên hạn chế bắt chuyện với em đi. Tránh thị phi không đáng có, em không muốn liên lụy anh.”

“Liên lụy cái gì? Ngốc quá.” Anh cốc nhẹ lên đầu cô một cái, khẽ cười: “Ở đây còn ai không biết mối quan hệ giữa anh và em? Dư Dư à, lẽ nào em…”

“Em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi. Còn về chuyện sau này… cứ để sau này rồi hẵng tính.” Lục Hiểu Dư nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Cô biết anh muốn nói đến vấn đề gì. Có điều cô và anh, chuyện này là điều không thể.

Giang Vũ cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Hai năm qua anh vì gì mà cố gắng, cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình anh hiểu rõ. Đúng là nực cười thật.



Xe dừng lại trước khu trọ cũ của cô, Lục Hiểu Dư toang mở cửa xe rời đi thì bị người kia giữ lại.

“Dư Dư, độ nhận diện của em ngày một tăng. Chỗ ở này của em an ninh kém như vậy, e là về lâu về dài sẽ không thỏa. Hay là em…”

“Sống đâu quen đó. Yên tâm, em tự mình lo liệu được.” Cô khẽ cong môi cười: “Em vào nhà trước đây, anh về nhà cẩn thận.”

“… Ừm, vào nhà cẩn thận.” Giang Vũ nhẹ giọng đáp lại. Nhìn bóng lưng bé nhỏ khuất dần trong con hẻm, nụ cười trên môi anh cũng dần mờ nhạt đi không ít.

Anh ngả lưng ra ghế, mệt mỏi ra hiệu người kia: “Lái đi.”

Lục Hiểu Dư đi vào nhà, thấy trước cửa nhà mình có đặt một bó hoa tulip, khiến hai hàng lông mày cô không khỏi nhăn nhúm lại. Là ai đã đặt ở đây? Cầm bó hoa lên tay, phát hiện ra bên trong có một tấm thiệp nhỏ. Lục Dư Hiểu cầm tấm thiệp lên tay, đọc xong dòng chữ kia, toàn thân cô run rẩy lên từng đợt.

[Chúc mừng diễn viên Lục, không biết cô đã chuẩn bị cho lần gặp thứ hai chưa?]

Lục Hiểu Dư ném bó hoa kia xuống đất, hoảng loạn mở cửa đi vào bên trong nhà.

Cô ngồi thụp xuống đất, một tay ôm bụng một tay bấu vào nơi ngực trái. Người đàn ông đó, là người đàn ông đó?

Sống lưng cô lạnh toát, mặt mày cũng dần trở nên tái nhợt. Viễn cảnh hai năm trước lần lượt ùa về trong tâm trí, khiến bụng dưới cô quặn thắt lại từng cơn, đến thở cũng nặng nề khó nhọc.

Cô tưởng rằng hắn sớm đã chán ghét cô rồi, vậy nên hai năm qua mới không tìm đến mình gây náo loạn. Nhưng xem ra cô sai rồi, thật sự đã sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện