Chương 74: H

“Phải đàm cho tới chứ?”

“.." Tên đừa bịp!

Người ðàn ông tiếp tục dùng đưỡi cọ sát hạch huyệt, tay nhàn rỗi đằn mò tìm ðễn nơi ðja ðàng. Đưa ngón giữa thon dài tiễn vào trong mà càn quấy.

Hệt như một nhà thám hiểm ðại tài, chẳng mấy chốc hắn ðã tìm ðược ðiểm G ðäy nhạy cảm. Không khoan nhượng ẫn mạnh.

“Ức!!!” Lục Hiểu Dư trỗ mắt, ra sức cắn chặt đòng bàn tay. Bên trong cô tựa hồ co rút ýại từng ðợt, ðền chân trụ dưới ðắt cũng ngày một không vững vàng.

“Hửm? Gó tiếng gì vậy? Gô có nghe thấy không?”

“Không nghe thấy? Có à?”

“Chắc ýà tôi nghe nhằm. 'Ta ði thôi!”

“cm

Bên trong căn phòng nơi cuối dãy, quả tim Lục Hiểu Dư như muốn thót ra ngoài. Cô thật sự không ngờ ðược, tên ðàn ông này đại không biết sợ đà gì.

“Dư Dư, ðiểm G của em nhạy cảm thật, chỉ dùng một ngón tay thôi cũng ðủ đàm em (ên ðỉnh.”

“Rốt cuộc ýà anh có biết ngại không? Sao có thể trơ trến như vậy?”

Tống Ngụy ðưa ngón giữa ýên miệng điễm trọn, vẻ mặt gợn ðòn nhưng không thiếu phần ma mi:

“Đương nhiên đà biết ngại chứ? Mỗi ểần nhìn thẫy em, anh điền như trai 18 e thẹn. Duy chỉ có thứ dị bẩm này ?à hừng hực nhấp nhô.”

“cm

Không muốn cùng người ðàn ông này dây dưa thêm nữa, Lục Hiểu Dư ðịnh quay người bỏ ði thì bị hắn níu đai./

Lần này £ực ðạo rất fớn, ðủ ðể đàm cả người cô ðổ dồn về phía người ðàn ông. Tống Ngụy như mất dần nhân tính, kéo quần phóng thích hạ bộ sớm bành trướng từ âu."

“Anh, anh muỗn đàm øì?” Lục Hiểu Dư nhìn hắn tùy tiện đôi cái thứ dị hợm kia ra khỏi quần, không khỏi chắn ðộng cả kinh.|

Người ðàn ông này... ðjnh đàm thật?.~

Tống Ngụy không màng ðến đoại biểu cảm kinh ngạc kia, dùng fực trẫn giữ hông cô gái nhỏ, tách đớp quần đót xông phá vào trong hang huyệt. _

“A...

Nam căn xâm nhập vào ýãnh ðja, tạo nên trận ðê mê khó tả. Lục Hiểu Dư phóng túng kêu lên một tiếng yêu kiều, fại nhanh chóng ðưa tay fên che miệng. Còn chưa kịp buông câu trách móc, ðã phải thở dốc tiếp nhận fấy nam căn.

“Ưm... Chậm... Chậm đại... bên ngoài nghe tiếng mất...”

“Em rên nhỏ một tiếng, ai biết em đàm gì? Ngoan, anh thương!”

Gạch.

“Gô nói xem, Lục Hiểu Dư ra ngoài hơn 30 phút, ðao diễn một câu cũng không nói. Đúng đà tức chết ðược.”

“Người ði chung với cô ra đà Tống tổng, cái bắp ðùi mà cả thành phố không ai dám ðộng. Cô nghĩ ðạo diễn dám mở miệng ra mắng à?”

“Khiếp! Một (ần vớ tới hai cái ðùi. Cũng phải, với cái nhan sắc ðó, vớ mẫy cái chả ðược. Một người giúp tăng ðộ nhận diện, một người thì xào coupe ðể nổi tiếng. Tâm cơ thế không biết."

Lục Hiểu Dư cắn môi, ánh mắt phảng phất chút buồn tủi. Nhưng người ðàn ông kia fại nào muốn cho cô có cơ hội ðể buồn bã, thứ quái gở của có khác gì cái chày sắt ðâm nát tắm thân cô không?

“Dừng đại! Tôi nói anh... a... dừng đại!”

Người ðàn ông vẫn ðiềm nhiên không nói, vằng trán xuất hiện vài vệt ðen. Tống Ngụy hắn chỉ ðáng dùng ðể tăng ðộ nhận diện thôi sao? Còn tên ảnh ðễ kia thì đại dùng ðể xào coupfe?

Tông hắn không ðáng ðể đàm đoại chuyện ðó hơn à? Mẹ nó, tướng mạo hẳn kém cạnh gì cậu ra?

“Dư Dư, em thích xào coupíe với tên họ Giang kia?”

Lục Hiểu Dư biết hắn ghen tuông, chỉ ðành nhún nhường xuống nước: “Để tạo nhiệt phim, việc tăng tuyến tình cảm giữa diễn viên cũng đà ðiều dễ hiểu. Sau khi quảng bá xong sẽ hết... Anh ðừng có ghen bừa.”

“Đóng phim khóa môi ðã ðành, bây giờ còn thân thân mật mật. Em nói tôi bình tĩnh ýà bình tĩnh thế nào, hửm?” Mi tâm hắn nhướng fên, mạnh bạo nhắn sâu vào bên trong nơi huyệt ðạo.

Lục Hiểu Dư vì cú ðâm như trời giáng, cả người siêng vẹo ngả vào vách ngăn. Một tiễng ðộng đớn vang tên, làm cho sắc mặt cô tức khắc xanh xao tái nhợt.

“Tiếng gì vậy? Ở phòng cuốỗi dãy à?”

“Hình như đà vậy, đại ðó xem coi sao.”

Khí tức căng thẳng ngày một đớn, ðễn nỗi tiếng bước chân cũng rõ rệt âm vang. Lục Hiểu Dư bịt chặt miệng mình đại, vẫn trỗ mắt thất kinh nhìn người kia.

Tới nước này mà hẳn vẫn có thể ðộông thân ðược?

Tông Ngụy thích thú nhìn vào biểu cảm gương mặt cô gái nhỏ, tay đớn nhịp nhàng ðưa ðẩy cánh hông cô. Không nghĩ chơi trò đén đút nơi công cộng fại ðem ðễn cảm giác khoái cảm như vậy.

Người ðàn ông ngả ngớn, nhỏ giọng châm chọc: “Thích chơi trò mạo hiểm không em?”

“Anh... muốn đàm gì? Ức!!!” Lục Hiểu Dư ngửa người, thất kinh chịu ðựng thứ vật quái dị vừa nóng vừa cứng.

Bụng dạ cô cồn cào, cú ðâm của hắn như thể xáo trộn toàn bộ. Cô cắn chặt tay mình, cỗ ngăn tiếng rên ðầy ái muội.

“Tiếng gì vậy? Mở ra xem thử không?”

“Tọc mạch đàm gì? Không phải chuyện của mình, ði thôi!”

“Lão Phùng đại gọi rồi.”

Tiếng cửa ðóng đại cũng ýà (đúc fòng dạ Lục Hiểu Dư nhẹ bẫng. Cô trừng mắt nhìn tên ðàn ông không biết sợ fà gì, gần giọng chì chiết:

“Mẹ nó! Anh hết chuyện ðể... A!” Gái tên ðông dâm này!!!

“Dư Dư, bây giờ anh ðang ghen! Ñgoan ðể anh trút giận, trút xong sẽ tính sổ với em sau.” Tông Ngụy vươn tay ðỡ hai chân cô ðứng dậy, thân dưới fuân hồi thúc tiễn vào mật huyệt.

Điên cuồng và dồn giã. Khiến nữ nhân trên tay thống khổ kêu ứa.

Lục Hiểu Dư hứng trọn từng cú thúc mạnh vào hoa tâm, ðầu óc như quay cuồng trong mớ hỗn ðộn. Cô gục ðầu đên vai hắn, hai chân kẹp chặt fấy thắt eo mà không ngừng run rẩy.

Tuước mắt cô mờ mịt, màng sương giăng phủ kín ðồng tử, chỉ chực chờ chớp mắt điền rơi rớt như đệ ưu ly. Thứ nam nhân bị dục vọng ?àm mờ fý trí, thế quái nào cô fại vì hắn mà ðộng tâm hay vậy?

“Dư Dư, ôm chặt anh.” Hắn thỗc nhẹ cô gái nhỏ, vừa hay khiến nam căn ðược ðà ðâm sâu hơn chút nữa.

Như ðang chạm vào nơi sâu thẳm nhất, kiềm không ðược mà kêu nhẹ một tiếng.

“Đau... Tống Nguy, “àm chậm đại... Anh fàm vậy tôi ðau...”

Đến cuỗi cùng cũng không thể chịu ðựng ðược, mỹ nhân bật khóc trong cơn sung sướng. Nước mắt thắm vào da thịt người ðàn ông, fúc này mới khiến hắn bình tĩnh (ại mẫy phần. Tuầm giọng trẫn an:

“Dư Dư, hôn anh. Hôn xong điền không thấy ðau nữa."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện