Mãi đến khi trời rạng sáng, Lục Hiểu Dư mới lọ mọ tỉnh lại. Toàn thân cô tím tái, gió lạnh khiến cho cơn đau lại bộc bạch lần nữa. Cô ôm bụng ngồi dậy, cố đấm ăn xôi uống thêm liều thuốc giảm đau.
Cô với tay cầm điện thoại lên gọi điện cho dì Trương, ái ngại xin nghỉ phép một bữa.
Dì Trương ở đầu dây bên kia, nghe thấy giọng nói cô thều thào yếu ớt, cũng không giấu nổi quan tâm: “Hiểu Dư, cô không sao chứ?”
“Cháu không sao, định bụng trời sáng sẽ đến viện khám thử.” Cô cười trừ: “Ngại quá, nửa đêm rồi còn làm phiền dì…”
“Không sao, giữ gìn sức khỏe thật tốt. Khi nào đến làm cũng được.”
“Cảm ơn dì…”
Lục Hiểu Dư tắt máy, vịn tường đi vào phòng ngủ. Dù gì cũng đến hạn tái khám, tiện thể khám xem nguyên nhân gì lại bị hành kinh đau như vậy.
…
Bệnh viện, khoa phụ - sản.
“Cô có thai rồi, nhưng cái thai này lại nằm ngoài tử cung, không thể giữ lại được. Rất nguy hiểm.”
“…” Nghe như sét đánh ngang tai, Lục Hiểu Dư đến một chữ cũng không nghe lọt.
Cô mang thai? Nhưng cái thai lại không nằm ở bên trong tử cung? Cuối cùng là không… không thể giữ được? Hô hấp dần trở nên khó khăn, Lục Hiểu Dư chỉ biết gượng cười nhìn vị bác sĩ: “Chuyện này là điều không thể… Tôi rõ ràng đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp… Làm, làm sao có thể mang thai được?”
“Thuốc tránh thai khẩn cấp chỉ có 90% hiệu quả ngừa thai nếu uống trong vòng 24 giờ đầu. Càng để lâu tỉ lệ ngừa thai càng thấp.” Bác sĩ còn nói thêm: “Với trường hợp của cô, vị trí phôi thai làm tổ ở ống dẫn trứng. Có điều trường hợp mang thai ngoài tử cung của cô khá hi hữu, không nằm trong những yếu tố dẫn đến nguy cơ này. Để tránh các rủi ro không mong muốn, tôi khuyên cô nên làm phẫu thuật sớm nhất có thể để loại bỏ thai nhi. Nếu không hệ lụy về sau rất nguy hiểm, nhất là tính mạng.”
Lục Hiểu Dư nghẹn giọng, một chữ cũng không nói nên lời. Cô đặt tay lên bụng, nước mắt bất giác rơi. Có thai cũng được, cùng lắm là làm mẹ đơn thân. Nhưng tại sao lại… lại nằm ngoài tử cung?
Cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đón nhận đứa bé, đã phải chịu đựng cảnh mất con?
Chuyện này… sao có thể?
Cô nhìn vị bác sĩ, đớn lòng cất giọng: “Thật sự… không thể giữ?”
“Không thể giữ. Giữ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tôi từng nghe nói, vẫn có thể sinh con ngoài tử cung…”
“Không phải là không có, nhưng nó không nằm trong trường hợp của cô.”
Lục Hiểu Dư mím môi, nghẹn ngào nhìn người kia: “Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không? Tôi thật sự… không chịu được…”
“Không thể trì trệ thêm nữa. Phôi thai sẽ lớn lên từng ngày mà kích thước của ống dẫn trứng có hạn, lâu dài sẽ không thể bảo bọc được thai nhi. Đến một thời điểm nhất định, nó sẽ căng phồng lên dẫn đến vỡ ống dẫn trứng gây chảy máu ồ ạt vào ổ bụng. Tình trạng này rất nguy hiểm, có thể đe dọa đến tính mạng của sản phụ. Cô Lục, cơn đau bụng của cô chính là do phôi thai này gây ra. Lẽ nào cô có thể chịu đựng được cơn đau này mỗi ngày?”
“Chịu được! Tôi có thể chịu được!” Cô bấu chặt tay mình, hướng đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía bác sĩ. Đau lòng van xin: “Bác sĩ cũng là người làm mẹ, hẳn là hiểu được tâm trạng tôi bây giờ. Vừa mới hay tin có thai, đã phải… Cho tôi thêm hai ngày… chỉ hai ngày thôi…”
Vị bác sĩ kia cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, nặng nề thở dài một hơi: “Thôi được rồi, tôi sẽ kê cho cô vài đơn thuốc giảm đau. Đúng hai ngày sau phiền cô quay lại đây để tiến hành phẫu thuật. Cô Lục, tôi khuyên cô tốt nhất là nên gấp rút phá bỏ phôi thai, nếu không hậu quả rất khó lường. Phàm những thứ không thể thuận theo tự nhiên, chúng ta càng không nên cố chấp.”
“… Bác sĩ yên tâm, đúng hai ngày sau tôi sẽ đến bệnh viện làm phẫu thuật.”