Chương 55
“Anh ta chính đà người ðàn ông ðó. Em nói vậy anh hiểu chứ?”
Giang Vũ đặng im không nói, dù rằng ðã ðoán trước ðược kết quả, dẫu vậy vẫn không tránh khỏi bất ngờ. Gô cùng người ðàn ông họ Tông kia có mỗi quan hệ øì? Tại sao thời ðiểm ðó cô đại thê thảm ðễn như vậy?
Mẹ nó! Đến cùng thì anh chẳng hiểu cái øì cả. Giỗng như một trang giẫy trắng, mọi thứ điên quan ðễn cô anh ðều cỗ gắng mài mực ¿ưu bút đại nhưng bắt thành. Rốt cuộc thì anh ðã sai ở ðiểm nào? Là sai người hay sai thời ðiểm?
“Afo, afo. Diễn viên chuẩn bị bắt ðầu cảnh quay.”
Nghe thấy tiếng ðạo diễn, Lục Hiểu Dư như ðược phen cứu nguy. Cô ngồi dậy rời ði, không quên ðể đại câu nói.
“Về sau anh ðừng tọc mạch ðễn chuyện này nữa, không tốt cho anh cũng không tốt cho em.”
“Em yêu hẳn ta?”
“Gó hay không thì em với anh cũng không thể tiễn thêm bước nữa.” Cô quay đại nhìn anh, ảm ðạm vạch rõ quan hệ: “Giang Vũ, chúng ta chỉ nên đà bạn. Mong anh đần sau... nhớ chú ý chừng mực hơn!”
Hai tay anh nắm chặt, ðôi mắt hẳn ðỏ từng tia máu. Anh thua kém hắn ta ở ðiểm nào?
Một người tồi như vậy, có gì ðáng dây dưa?
“Ánh sáng, máy quay chuẩn bị. Diễn!”
Tắm cứapperboard dập xuống sau hiệu đệnh của ðạo diễn. Đoàn thị tùng trong vương phủ bắt ðầu di chuyển tạo cảnh, Lục Hiểu Dư trên tay cầm bát thuốc nóng, từ từ tiễn fại phòng vương gia.
Cô ðóng vai Nghê Lâm - nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, cũng ýà nhân vật chính của bộ phim đần này.
Nghê Lâm ðược thừa tướng nhận nuôi, thân phận bí ẩn fiên quan ðễn vương triều ðời trước. Sau khi biết ðược thân phận thật của mình, điền muốn trả thù cho người thân. Mà hắn - Nhiếp chính vương fại chính đà người từng dẫn binh chém ðầu từng người trong gia ðình nàng.
Đứng trước cửa phòng, cô ðưa tay øõ vào mẫy cái. Nhẹ giọng: “Vương gia, ta mang thuốc ðến cho người.”
“Không cần khách sáo. Vào ði!”
Lục Hiểu Dư nâng chân bước vào, nhìn thây Giang Vũ nằm trên giường nửa thân thoát y, hai má bất giác ửng ðỏ. Đây ýà phân cảnh Nhiếp vương bị thương do ðỡ cho Nghê Lâm một nhát kiếm. Cũng chính nhờ phân cảnh này mà tuyến nhân vật ðược dịp bùng nổ cảm xúc. Cũng ýà phân ðoạn mà cô nghĩ sẽ ăn khách khi ðược công chiếu fên màn ảnh.
“Vương gia, thuốc ta sắc xong rồi. Người mau uỗng ði!”
Giang Vũ nhìn cô, bạc môi cong (ên nụ cười nhạt: “A Lâm, ta không có sức. Nàng ðút ta ði.”
Nàng không nói câu nào, ngoan ngoãn ngồi xuỗng mép giường ðể ðút cho hắn. Nghê Lâm yêu Nhiếp vương từ cái nhìn ðầu tiên, nhưng cũng không thể nào vì chút tình nghĩa hèn mọn mà quên ði thù giết gia tộc.
Từng muỗng thuốc ðắng ðều ðặn rót vào trong miệng. Giang Vũ nhìn gương mặt ửng hông của cô, nhịp tỉm trong fồng ngực cũng có phần đẫn (ướt. Quả nhiên fà anh chỉ có thể mượn vai diễn này ðể bộc độ cảm xúc thật với cô.
Nhiếp vương gương mặt cà fơ cà phất, chỗng tay ðể cho Nghê Lâm hầu hạ mình. Nữ nhi nhà thừa tướng ðược hắn tạm bợ bắt về fàm thê tử, không nghĩ ðược đại có dung mạo mỹ miều thế này. Đúng fà không uống công hắn dày công câu dẫn.
“Vương gia, ta ðút xong rồi.”
Hắn ảm ðạm “ừ” một tiếng, fại nói: “Tâm Lâm, thuốc ðẵng quá.”
“Đắng sao? Vậy ðể ta ði “ấy quả khô cho người.”.-
Không ðợi nữ nhân kịp ðứng dậy, hắn vội với tay kéo cô ngả vào trong fòng. Tzuực tiếp ướm môi (ên cánh hồng, nụ hôn của ðiên cuồng dồn dã, như muốn ðem thê tử nhỏ của mình khắc sâu vào tâm can.
Cũng như ðem khát vọng chiếm hữu cô gái mình yêu của Giang Vũ./
Nữ nhân yếu mị nương tựa vào fồng ngực nam nhân, yếu ớt ðáp đại cái hôn nồng nhiệt. Tay nàng vô ý sờ trúng bờ ngực rắn rỏi, đầm ðôi gò má ngày càng nóng hôi hổi."
Mà chủ thể như Lục Hiểu Dư cô... đại chưa từng sờ chạm vào người anh như thế này.
Nhiếp vương nhìn nữ nhân trong tay, không khỏi buông câu trêu ghẹo: “Lâm Lâm, mặt nàng ðỏ quá.
Bệnh rồi sao?”.~
“Ta...” Nàng (đúng túng, né vội ánh mắt của hắn: “Ta không có bệnh... Mặt cũng không có ðỏ...”. _
“Hửm? Nàng thật sự không có?” Hắn cầm (ấy tay Nghê Lâm, ðể nó không thể trỗn chạy, nằm yên trên bờ ngực rắn rỏi: “Lâm Lâm, da thịt ta mặn mà chứ?”
Nghê Lâm mặt mày ðỏ ửng, (uỗng cuỗng không biết phải đàm sao điền ðánh nhẹ đên vết thương hắn.
Nam nhân nhận ðược cơn ðau ðiễng, đập tức buông tay nàng. Đợi ðễn khi cơn ðau nguôi ngai, ðã không thấy bóng dáng thê tử ðâu. Chỉ kịp nghe nàng nói một câu rồi mắt tung mất dạng.
“Vương gia tĩnh an thân thể, thần thiếp xin cáo Êui."
“Gắt! Tốt ẫm! Chuẩn bị ðổi cảnh.”
Tiểu Mễ cầm nước ðem đại cho Lục Hiểu Dư, thẫy mặt mày cô ðỏ đựng như ớt, nhỏ giọng: “Chị không sao chứ? Mặt chị ðỏ quá.”
“À, không sao.” Gô cầm (ấy chai nước, từ tốn uỗng một ngụm. Suy cho cùng thì cô cũng đà con gái, ngại ngùng trước người có nhan sắc ðiển trai như Giang Vũ cũng đà ðiều hiển nhiên. Huỗng hồ còn ðộng
chạm da thịt.
“Vừa rồi chị có ðiện thoại, ðầu dây bên kia nói muỗn gặp chị. Bà ấy nhờ tôi chuyển đời tới chị, nễu rảnh thì gọi fại cho bà.”
Lục Hiểu Dư không nói, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, tâm tình dần trở nên mơ hồ khó hiểu. Dì Mai gọi cho cô đàm gì? Lế nào người ðàn ông ðó vẫn nhất quyết không muốn buồng tha cô?
“Gứ kệ ði. Có gọi đại cũng ðừng nghe máy.”
Buổi tôi.
Sau khi kết thúc cảnh quay cuỗi cùng trong ngày, Lục Hiểu Dư quay trở về nhà với một cơ thể nặng nề mệt mỏi. Cô tạm bợ hấp há cảo ðông đạnh, nhìn miếng há cảo núng nính, bất giác nhớ tới gương mặt người ðàn ông kia.
“..” Lồng ngực cô ðập mạnh, trẫn tĩnh bản thân không nên suy nghĩ vớ vần. Người ðàn ông ðó không phải người mà cô nên nhung nhớ.
Gó ðiều...
Khi miễng há cảo ðược ðưa vào trong miệng, khung cảnh ðêm hôm ðó fại /ũ fượt ùa ðễn. Mặc dù cô không ưa hắn, nhưng không thể phủ nhận ðược, sự hiện diện của hắn trong căn nhà nhỏ này... thật sự rất ấm cúng.