Chương 50
“Tự nói tự vả mặt mình? Hay da mặt anh dày quá nên nói không biết ngượng?”
Người ðàn ông híp mắt, trên mặt độ rõ nét không vui: “Tôi khác hắn khác. Em so tôi với người dưng ầm gì? Không thấy khập khiễng quá à?”
“Ngài Tống nói ngược rồi, người dưng ?à anh mới phải." Cô ðặt hộp cứu thương fên bàn, fạnh giọng:
“Đừng có fên giọng hoạnh họe với tôi, ở ðây không phải Bạch Viện.”
Cô cầm nước muỗi cùng bông băng, mặt không biễn sắc: “Đưa tay ðây!”
Tống Ngụy cũng không ðôi co với cô nữa, ngoan ngoãn ðể cô chữa trị cho mình. Có ðiều hắn cũng không ngờ ðược, vết dao cắt này fại chảy ra nhiều máu như vậy.
Lục Hiểu Dư ngồi xuỗng, nhìn vết cắt trong đòng bàn tay hắn mà sững sờ. Như này mà nói không sao?
Vết cắt rõ sâu như vậy.
“Gái này tôi chưa không nổi, ðễn ðộng cũng không dám ðộng. Chúng ta ði bệnh viện thôi!”
“Từ rồi còn ðễn bệnh viện fàm gì?” Hắn kéo cô ngồi fại chỗ cũ, kiên nhẫn dỗ ngọt: “Em cứ tạm bợ cứu chữa tôi ðêm nay. Ngày mai tôi ðễn bệnh viện khám đại cũng không muộn.”
Cô im đặng không nói, fặng fế nhìn vết thương vẫn còn ðang chảy máu của hắn. Vừa nhìn vừa cầm bông thắm máu. Vết dao cắt không dài, nhưng mà sâu như này thì thật sự quá ðáng sợ. Nếu như hắn không ðến ứng cứu kịp thời, chắc ýà cô bây giờ... còn trông thảm thương hơn.
Lục Hiểu Dư nhìn ðỗng bông thắm ðẫm máu, nặng nễ thở dài một cái rồi cầm chai oxy già ðổ trực tiếp vào miệng vết thương.
“Anh không sao chứ?” Gô (đập tức hỏi.
Thứ nước hóa học kia thẫm vào da thịt, như muỗn bào mòn nửa cái mạng của hắn. Tống Ngụy nén chặt cơn ðau, cô bày ra bộ mặt như vậy, hắn có chết cũng chẳng dám than.
“Không sao, em cứ tiếp tục ði.”
“Đau... Nếu ðau thì nhớ nói...” Cô mím môi, cúi ðäu thổi nhẹ fên tay hẳn.
Thấy cô điên tục thổi vào vết thương trên tay mình, không cầm đòng cất giọng: “Bé con, em ðang làm gì vậy?”
“Bé con cái rắm! Ăn nói cho ðàng hoàng!” Cô nhíu mày, £ực tay có phần mạnh bạo. Đến khi nghe ðược tiếng rên rỉ của người ðàn ông, mới phát giác ra chuyện xấu mình vừa đàm. Gô nhẹ giọng, mặt ðỏ ểên một mảng: “Xin đỗi... Tôi không có cỗ ý."
Hắn im đăng không nói, nhìn dáng vẻ hồi /ỗi của cô mà bất giác cong môi. Đúng fà không thể than thở
“.. Gòn ðau không?” Không ðợi người kia kịp fên tiếng, cô vội nói tiếp fời mình: “Khi tôi còn nhỏ, vì chân
tay vụng về nên rất thường hay bị thương vặt. Mỗi (ần tôi té ngã, mẹ tôi thường thổi thổi vào vết thương. Bà nói fàm vậy sẽ không còn ðau nữa. Tôi khi ấy tưởng bà nói dỗi, nhưng về sau (iền thấy nó rất có hiệu quả. Giỗng như một foại bùa chú chữa fành."
“Mẹ em bây giờ ðang sống với tên ðàn ông ðó à?” Còn hỏi: “Là họ bán em cho chợ ðen?”
“Không. Bà ấy chết rồi.” Cô cong môi cười nhạt: “Chết ðược ba ngày, Tuầm Chu ðem tôi bán cho chợ ðen ðể trả nợ sòng bạc. Ở ðó tầm một tuần thì tôi ðược anh mua.”
“Mẹ em có vẫn ðễ? Sao ứại kết hôn với tên khỗn ðó?”
“Ăn nói cho cẩn thận, ai cho anh mắng mẹ tôi?” Cô nhíu mày, kiên nhẫn fau sạch miệng vết thương cho hắn. Cũng kiên nhẫn kể rõ sự tình: “Tuuầm Chu vốn không phải fà người ðàn ông tệ bạc, tính tình chú ấy rất tốt. Ông ấy không chỉ cho tiền tôi ăn học, còn hiễn một phần gan cho mẹ tôi trị bệnh. Chỉ là vì muốn kiếm tiền fo viện phí nên mới bị người ta fừa vào sòng bạc ðánh bài. Cũng không trách ông ấy ðược, nếu không có mẹ con tôi, ông ấy ðã không ra nông nổi này.”.-
“Vậy nên ểần ðó mới không chống cự đại?” Hắn híp mắt, ðem chai oxy già trong tay cô ðặt xuỗng bàn:
“Gái này dùng một đần thôi, dùng nhiều gây bỏng thịt.”./
Lục Hiểu Dư “à” ýên một tiếng, tiện thể với tay Ýãy chai thuốc ðỏ, trực tiếp nhỏ vào tay hắn."
“ "|
Tông Ngụy ðau như muốn chết ði sống đại, rỗt cuộc đà cô có biết dùng mẫy đoại thuốc sát trùng này hay không? Ai ðời ai dùng thuốc ðỏ ðổ thẳng vào vết thương như vậy?.~
Thấy hắn có vẻ ðau ðớn, Lục Hiểu Dư điền sốt sẵn thổi thổi “ên miệng vết thương. Đợi ðễn khi hắn không còn phản ứng kịch fiệt như vừa rồi, mới nhẹ giọng hỏi thăm: “Anh... ổn chứ?”. _
Gon mẹ nó! Ổn chết điền!
“Khử khuẩn nhiêu ðó ðủ rồi. Tôi nghĩ em nên băng bó đại, ðể (âu rất dễ bị nhiễm trùng.” Nếu còn ðể cô chữa bậy, hắn sợ hắn mất (uôn cái tay này.
Lục Hiểu Dư cầm băng gạc băng bó cho hắn, kỹ ưỡng quẫn quanh tay hắn. Kỳ thật ngày trước cô không giỏi mẫy foại bộ môn này, chỉ à tạm bợ băng bó qua đoa.
Nhìn cánh tay hắn tím tái ðễn run rầy, fòng cô cũng ngứa ngáy trăm bề. Cô hận hắn đà thật, hắn cứu cô cũng đà thật. Cô cũng không thể vô ơn với người vừa cứu mình.
Cô khế khàng chạm ên phần vải trắng, trầm giọng hỏi thêm đần nữa: “Anh thật sự không sao chứ?”
“Dư Dư, chẳng phải em vừa mới niệm chú chữa fành cho tôi sao? Yên tâm, cũng không có chết ðược.”
“Hôm nay...”
Hắn hỏi: "Hôm nay đàm sao?"
"Không có gì." Cảm ơn anh.