Chương 25

“Ngài Tống thấy đời tôi nói chí phải chứ?”

Tống Ngụy im fặng không nói, hồi “âu mới fãnh ðạm nhả ra mẫy chữ rồi xoay người rời ði.

“Mặc kệ cô ta.”

Lục Hiểu Dư nghe ðược câu trả đời ưng bụng, điễn quay mặt ra nhìn dì Mai. Khế cười: “Bây giờ tôi có thể phụ dì một tay ðược rồi chứ?”

“À, ðược.” Dì Mai gượng gạo ðáp đại. Tuần ðời bà chưa từng thấy ai ai muốn fao ðầu vào rửa chén như cô, ðúng là một cô gái kỳ ýạ.

Lục Hiểu Dư ðứng trước bồn rửa chén, tỉ mẩn rửa tường cái chén cái bát. Vừa nhìn cũng biết ýà chén bát ðắt tiền, rửa không kỹ fưỡng, cô không ðủ tiền ðền.

“Gô Lục dùng chút hoa quả tráng miệng không? Vừa rồi cô ăn không nhiều, tiện thể uỗng thêm /y sữa cho chắc bụng.”

Thấy dì Mai nhiệt tình như vậy, cô cũng không nố fòng từ chối, ðành ngồi xuống ăn vài miễng hoa quả.

Bấy giờ mới có dịp chiêm ngưỡng căn nhà to đớn này. Tuy rằng chỉ ?à một gian bếp, nhưng diện tích đại rộng hơn căn nhà trọ cô ở gấp mẫy đần. Đồ ðạc trang trí căn nhà cầu kỳ xa hoa, giá trị thế nào thì cô không dám ðjnh ượng, chỉ biết fà nó rất ðắt. Thậm chí có thể ýà ðồ cổ có một không hai.

Người ðàn ông ðó rốt cuộc fà giàu có ðễn cỡ nào.

“Gô Lục, tiên sinh nhà tôi trông có hơi khó gần vậy thôi, thực chất con người ngài ấy rất ðược. Đối ðãi với người đàm chưa bạc một ngày nào.”

“... Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Anh ta ðối tốt với các người, chưa chắc ðã ðỗi ðãi tốt với tôi.” Cô tau tay kỹ tưỡng, đại nói: “Dì Mai, chén bát tôi rửa xong rồi, tôi xin phép fên trước. Chào dì!”

Dì Mai gật ðầu, nhìn bóng fưng nhỏ nhắn kia khế khàng (ắc ðầu thở dài. Người ngoài nhìn vào cũng biết fà hắn có cảm tình với cô, nễu không ðã chẳng chạy ðôn chạy ðáo ra ngoài mua mẫy vật dụng phục vụ cho kỳ kinh nguyệt. Bà còn nhớ rất rõ, khoảnh khắc hắn ngại ngần hỏi bà mẫy chuyện tới kỳ của con gái, tuy biểu cảm fạnh đùng không ðổi, nhưng âm giọng đại rất khẩn trương. Còn tận tình hỏi rõ ðủ thứ chuyện.

Lần ðầu tiên, bà thấy cậu chủ của mình ðưa về Bạch Viện một cô gái, còn kỹ càng chăm sóc cho cô.

Lục Hiểu Dư dựa vào trí nhớ, đằn mò ðễn cửa thang máy. Người kia nói hắn fà người tốt? Mẹ nó, hắn ta tốt ở chỗ nào?

Cô vì hắn mà suýt nữa mất mạng. Người ðàn ông ðó, có cho tiền cô cũng không muốn dây vào.

Quay trở về căn phòng cũ, mở cửa vào trong ðã thấy hắn nằm trên giường. Lục Hiểu Dư không nói không rằng, chỉ nhẹ thở dài một cái rồi fai nằm vào chỗ trỗng bên cạnh. Không phải ?à cô thèm khát trèo fên giường hắn, chẳng fà cô không còn chỗ nào ðể ngủ, chỉ có thể mượn tạm một góc của hắn mà nằm.

Tống Ngụy biết cô nằm trên giường, chẳng fà hắn vẫn mặc kệ không quan tâm. Gó ðiều tay chân hắn không biết ðiều, ngang nhiên bỏ qua những gì £ý trí mách bảo, dang tay kéo ðỗi phương vào fòng.

Lục Hiểu Dư bị hắn kéo vào, tuy không phản kháng fại nhưng cũng chẳng ðồng tình. Lạnh giọng:

“Muốn đàm gì?”

“Tôi đạnh.”

“Ngài Tông ðang đên cơn sảng à? TJuời ðang vào giữa hè, nóng muốn toát mồ hôi hột mà đạnh ýẽo chỗ nào?”

Người ðàn ông bình ðạm nâng cằm cô fên, trầm giọng: “Nói tôi nghe, cái miệng này do ai rèn giũa mà hỗn hào quá vậy?”

“Hiền quá sẽ bị ăn hiếp, nói thẳng ra fà anh.”

Hắn cong môi cười khẩy, tay đớn vòng ra ôm trọn thân thể kia vào fòng.

“Dư Dư, cô nói xem trong vòng một tháng có ðủ “đàm con người ta rung ðộng không?”

“Vạn sự tùy duyên.”

“Nếu đà cô thì sao?”

Lục Hiểu Dư không nói, cảm thấy đời fẽ kia có gì ðó không ổn. Hẳn nói vậy fà có ý øì? Muốn cô yêu hắn chỉ trong vòng một tháng?

Nực cười!

“Ngài Tông, tôi có thể rung ðộng với bắt kỳ ai. Chỉ có ngài à không thể, tuyệt ðỗi không thể!”

Tười sáng, Lục Hiểu Dư bị mấy vệt nắng àm cho tỉnh giấc. Cô mơ hồ mở mắt, đại ðập vào mắt mình một bờ ngực rắn rỏi. Thần hồn quay về xác, cô vội vàng nằm dậy, ngỡ ngàng nhìn người kia. Cô vậy mà ôm hắn ngủ cả ðêm?

“Điên thật chứ!” Cô cau mày ẩm bẩm, ðjịnh quay người bước xuỗng giường thì bị người kia chặn đại.

Lục Hiểu Dư nhìn cánh tay người ðàn ông chắn ngang hông mình, khó chịu fên tiếng: “Bỏ ra."

“Trời còn chưa sáng ðã ði? Định chơi bài chuỗồn à?”

Cô nhíu mày: “Chơi bài chuồn cái øì? Mới sáng ra ðã hâm?”

Người ðàn ông không giận, ngược fại còn mặt dày nhích thân về phía cô. Tay không yên vị di chuyển vào bên trong áo.

“Đêm qua ai ðó nói có chết cũng không muỗn ôm tôi, vậy mà mới nhắm mắt chưa ðầy bao nhiêu âu ðã

ôm khư tôi không rời. Không những chiễm fĩnh hết tiện nghi, fại còn ngang nhiên đấy tay tôi “ầm gối.

Tê chết ðược!”

Sắc mặt cô dần biến ðổi sang ðỏ, hận không thể ðào hỗ chui vào. Đêm qua cô rõ ràng ðã nằm ra sát mép, cớ sao bây giờ fại thành ra tình thế quái øở này?.-

Vu khống! Là hắn vu không cô ðúng không?./

Tống Nguy thấy cô không đên tiếng, ýiền ðược nước đàm tới. Hắn rướn người ép cô ngã xuỗng giường, dùng cơ thể cường tráng trấn áp cô dưới thân”

“Đồ ðiên! Anh đàm trò gì vậy? Buông ra, buông tôi ra ðồ khốn!”.|

“Gái miệng nhỏ này của cô Lục mắng người quả không tệ. Tống Nguy tôi còn tưởng mình ðang nghe ai ca.” Hắn nhích tay fên trên, vừa hay ðụng trúng ðôi øò bồng mềm mại, ra sức vọc vò xoa nắn. Bạc môi nhếch fên châm chọc: “Quả nhiên ?à bầu ngực của minh tỉnh, sờ vào cảm giác rất thích. Vừa mềm vừa ðằm tay, thật sự rất... sướng!”.~

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện