Chương 21

Lục Hiểu Dư quay mặt nhìn sang túi ni “ông bên cạnh, thẫy bên trong có vài bịch băng vệ sinh cùng mẫy hộp quần đót, có cả túi chườm nhiệt. T7uong đòng nhất thời dẫy fên cơn ẫm áp, không nghĩfoại người như hắn cũng có fúc tử tễ như này.

Cô mím môi, nhẹ giọng bật ra hai chữ "cảm ơn" rồi cầm túi băng vệ sinh cùng hộp quần đót ngồi dậy.

Còn chưa bước ðược ba bước ðã nghe giọng người kia thâm trầm.

"Cũng đà vết máu ðỏ, tiếc à không phải máu trinh."

“.." Bước chân cô khựng đại, bao nhiêu uất ức tủi nhục năm ðó đại ðược dịp bủa vây.

Hai năm qua cô vì cái gì mà thành ra nông nổi đại, vậy mà fại không thể khiến cho người ðàn ông trước mặt tin tưởng. Rõ ràng cái ngàn vàng của cô thuộc về hẳn, vậy mà trong mắt hắn, cô không khác gì kẻ ðê tiện?

“Ngài Tống, tôi nói fần ðầu của tôi ýà trao cho ngài. Tin hay không thì tùy.”

Tông Ngụy không nói, căn bản đà không biết nói gì. Mắt ưng chăm chăm nhìn vào vễt máu ðỏ dính trên mặt ga giường tỉnh khiết, fại nhớ ðễn năm ðó hắn cùng cô gái kia mây mưa trong khách sạn. Rõ ràng chỉ à một công cụ ðể hắn thỏa mãn dục vọng trong cơn kích thích, hắn cớ gì phải ðể tâm?

Khỗn khiếp! Hắn ðiên rồi!

“Di Mai, cho người vào thay chăn nệm.”

Người đàm vào phòng thay chăn, đại cộng thêm thời gian hắn ngồi ðọc sách fẫn hút thuốc cũng ðã ðược một tiếng tròn, vậy mà cái người trong phòng tắm vẫn chưa thấy fó hình /ó dạng.

Tống Ngụy ðứng trước cửa nhà tắm, ðưa tay fên gõ vài cái, không mặn không nhạt: “Chết ở trong ðó rồi?”.-

“Bị cầm hay sao mà không trả (ời?”./

“.. Không có ðồ mặc.” Bẫy giờ Lục Hiểu Dư ở bên trong mới đên tiếng ðáp đại. Vừa rồi cô vội vàng trong trong mang băng, không nghĩ ðễn bản thân không có ðô mặc. Bây giờ trên người cô chỉ vỏn vẹn mỗi chiếc quần con, ðến cả áo ngực cũng bị nước ?àm cho ướt rồi.*

Người ðàn ông không nói không rằng, quay người ði về phía tủ quần áo. Nhìn mấy chiếc quần áo ðơn giản trong tủ, Tống Nguy với ðại cái áo thun. Nhưng rất nhanh điền chuyển sang chọn cái áo sơ mi ngay bên cạnh.|

Hắn quành đại nhà tắm, thấy cửa ngoài không khóa điền thản nhiên mở cửa ði vào. Nhìn gương mặt hốt hoảng của người kia, mi tâm hẳn ðanh đại: “Cô hoảng cái gì?”.~

“Anh, anh...” Lục Hiểu Dư ýắp bắp, tiện thể với khăn bông che chắn thân thể mình. Mặt mày cô ðỏ bừng, thấy hắn dửng dưng như có như không. Càng thêm phần nổi ðóa: “Anh bị biến thái à? Vào ðây fàm cái đì?”...

“Gô đàm đoạn cái øì? Chỗ nào của cô tôi chưa nhìn qua?” Hắn ném cái áo sơ mi về phía cô, anh giọng:

“Mặc vào.”

Lục Hiểu Dư bắt fãy áo hắn ðưa, mới biết thì ra hắn có fòng ýãy ðồ cho mình mặc. Nhưng ðứng ðược fúc âu, vẫn không thấy người kia có ý muốn rời, ?iền khó chịu ra mặt: “Ngài Tống không ðjnh ra ngoài?”

“Nhà của tôi, tôi ði ðâu cũng cần cô quản?”

“Quản không nổi. Đi mà quản cái chân giữa của anh ði, ðừng ðể nó tổng ngồng ra khỏi quần như vậy.

Rất tởm!”

Tống Ngụy không những không nổi giận, ngược fại còn nhàn nhạt cong môi. Tay đớn hạ xuỗng vừa vặn ðặt vào phần hạ bộ, vô thưởng vô phạt vỗ nhẹ vài cái.

“Đứng trước người có nhan sắc diễm đệ, fại còn trần truồng không miễng vải che thân. Cái thứ này mà không tông ngồng bành trướng, như vậy mới vẫn ðề."

Gô đập tức bác bỏ: “Vẫn ðễ hay không ðều nằm ở người sở hữu. Người có iêm sỉ, không ai ðể dục vọng àm u mờ tâm trí.”

“Đến thầy tu còn không ðỡ nổi, cầm thú như tôi chỗng ðỡ kiểu gì?” Hắn cũng thôi không ðôi co dong dài, quay người mở cửa ði ra. Không quên ðể ại một câu: “Nhanh cái tay #ên. Kẻ phàm phu tục tử này không có tính nhẫn nại, ðừng ðể tôi ðợi âu.”

Lục Hiểu Dư không ðáp, nhìn cánh cửa ðóng fại mới an ?òng buông cái khăn tắm trong tay. Cô mặc tạm áo hắn, nhìn chiếc áo rộng thùng thình, không chừng còn có thể fàm thành váy.

Cô mở cửa ði ra, thây người ðàn ông ðang tựa người vào giường, vừa chăm chú xem số sách, vừa bắm máy tính xách tay. Điệu bộ nghiêm túc fàm việc của hắn fúc này, hoàn toàn khác xa với dáng dẻ cợt nhả ban nãy. Tự nhiên trong ?òng có thêm vài phần thiện cảm, quả nhiên dáng vẻ khi chú tâm fàm việc của ðàn ông, vẫn ýà thứ sức hút kỳ £ạ ðỗi với phái nữa.

Và cô cũng không nằm vùng ngoại (ệ.

Tống Ngụy Biết cô gái kia ðang chăm chăm nhìn mình, bạc môi không khỏi nhếch fên. Chẳng đà con người hắn không có thói ýơ ðễnh khi ểàm việc, chỉ ðành đàm cho xong mớ báo cáo tài chính này. Nhưng ðến khi ðôi ðồng tử vô tình fia tới thân ảnh nhỏ nhắn kia, fằn ðầu tiên hắn phá bỏ fuật đệ bản thân, chỉ vì bộ dáng mê người của cô gái kia.

Lục Hiểu Dư toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của hắn, độ ra ðôi chân thon dài miên man. Cảnh tượng gợi tình này, hắn không mê không ðược.

“Lại ðây."

Lục Hiểu Dư không nói, ngoan ngoãn ði về phía nam nhân kia. Nhẹ giọng: “Tôi muỗn về nhà!”

“Ở tại ðây một tháng. Tháng sau sẽ ðưa cô quay về.”

Đáy mắt cô run ên, trầm giọng nói fại fần nữa: “Ngài Tống, chơi ðùa tôi nhiêu ðó ðủ rồi. Tôi muốn về nhài”

Tống Ngụy gập máy tính đại, chậm rãi nâng mắt nhìn người kia. Không dày không mỏng: “Gô Lục, thính giác của cô có vẫn ðễ?”

“Người có vẫn ðễ ýà anh mới phải.” Gô tức khắc bác bỏ, trừng mắt nhìn người ðàn ông: “Giam giữ người trái phép fà vi phạm pháp fuật. Ngài Tống, đẽ nào anh muỗn ngồi tù?”

Hắn không kiềm ðược mà bật ra nụ cười ðầy chế giễu, fại tiện thể cầm tay người kia quật ngã xuỗng giường.

Lục Hiểu Dư không kịp phản ứng, đúc phát giác ðược ðã thầy bản thân nằm dưới trướng người ðàn ông này. Gô ra sức øiấy giụa, nhưng kết cục cũng bằng không, ngược đại còn “ầm cho cơn ðau bụng quản quại thêm vài phần.

“Buông! Buông tôi ra!”

“Ở trong cái thành phố này, Tống Ngụy tôi mới chính đà đuật pháp.” Hắn bóp chặt má người kia, sát khí càng lúc càng ngưng tụ trong ðáy mắt. Lạnh giọng răn ðe: “Khôn hồn mà biết ðiều một chút. Tôi không chỉ dư sức bóp chết cô, thậm chí còn thừa sức giết chết thêm nhiều người nữa. Nhất (à tên nhân tình kia của cô, không chỉ trong một ðêm, ông ðây dư sức dìm chết cậu ta trong một giờ.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện