Chương 11
Lục Hiểu Dư bị ánh mắt của hắn #àm cho hoảng sợ. Gô biết người trước mặt không phải foại dễ dây vào, hai năm trước không dễ, bây giờ càng không dễ. Cô không muốn cùng hắn dây dưa, càng không muốn chuyện năm xưa tái diễn thêm ểần nữa.
Cô mất con, cũng suýt mất đuôn mạng.
“Nhưng hiện tại tôi... không có ðủ tiền...”
Bạc môi khoái chí giương cao. Hắn ðương nhiên biết cô không ðủ tiền trả nợ, vì biết nên mới ngạo mạn ðòi tiễn của cô.
Tống Ngụy chỗng tay (ên thành fan can, ðem cô giam hãm vào trong fòng. Giọng nói dẫn trở nên mờ ám: “Không trả tiền thì trả bằng thân. Cô Lục, chẳng phải cô rất giỏi chuyện này sao?”
Hắn thẳng người, tay không tự chủ mà sờ vào chiếc eo thon: “Cái dáng này của cô Lục rất mê người, khiễn cho Tống Nguy tôi hai năm rồi vẫn mê như ðiễu ðố. Mê nhất vẫn đà cái miệng nhỏ của cô, vừa chật chội vừa ấm áp. Rất sướng!”
“cm
Lục Hiểu Dư thấy hắn quay người rời ði, toàn thân vô fực trượt dài xuống ðất. Cô đằng fặng rơi nước mắt, thất thần nhìn tắm (ưng người ðàn ông khuất dần sau ngã rẽ.
Điên rồi. Người ðàn ông ðó... ðiên rồi...
Những ngày sau ðó, Lục Hiểu Dư ngay cả một bước cũng không dám ra khỏi nhà. Gô viện #ý do cảm mạo ðể nghỉ đàm ở công ty, vả đại những hợp ðông quảng cáo mà cô từng ký, không hiểu vì gì mà bị ðơn phương rút đại. Dù sao cũng không có vẫn ðễ gì nghiêm trọng, cô cũng không mắc bận tâm.
Lục Hiểu Dư vừa ăn bát mì vừa xem tin tức thời sự, ðã khá đâu rồi cô không có dịp thư thả như bây giờ.-
“Tập ðoàn Hoành Dực thành công sáp nhập Sương Mai thành công ty con. Theo như những gì mà ngài Tống - hiện ðang ýà tổng giám ðốc công ty Hoành Dực cho biết, mặc dù vẫn ðang trong giai ðoạn thẩm..."./
Lục Hiểu Dư tắt vội màn hình, ?ồng ngực đại ðược dịp phập phông ðễn kinh hãi. Người ðàn ông ðó, chính ýà người ðứng ðầu Hoành Dực?*
“.." Toàn thân cô run fên, hướng mắt nhìn ra cửa nhà. Lễ nào fà người ðàn ông ðó? Hắn ta muốn ðến bắt cô ði?.~
Giang Vũ ðứng bên ngoài cửa, gõ ðược một £úc âu vẫn không thấy ai phản hồi. Anh nóng ruột vặn đây tay nắm cửa, vừa gõ cửa vừa (ên tiếng: “Dư Dư, em có bên trong không? Dư Dư””. _
Nghe ðược giọng nói quen thuộc, cô đúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Lục Hiểu Dư ði ra mở cửa, nhìn thấy Giang Vũ trên tay xách fỉnh kỉnh ðð. Mới nhẹ giọng hỏi: “Anh ðem cái gì mà nhiều vậy?”
“Gũng không có gì, chỉ đà một ít hoa quả kèm thuốc kháng sinh thôi.” Giang Vũ ði vào trong nhà, gọn gàng ðặt giày vào một góc. Lại hỏi: “Bệnh tình sao rồi? Đã ðỡ hơn chút nào chưa?”
“.. Đỡ hơn nhiều rồi. Hôm nay anh không có fịch trình gì à?”
“Anh cố tình ðể trỗng fịch tôi nay.” Gòn nói thêm: “Dư Dư, fâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau.
Hôm nay có thể cho anh ăn nhờ một bữa không?”
Lục Hiểu Dư không nói gì, trầm tư nhìn anh úc ?âu mới khẽ cười: “Được, ðợi em vào cắm cơm.”
“Vậy ðể anh nhặt rau.” Giang Vũ vắt áo khoác fên ghế, xắn tay áo fủi thủi theo sau cô vào bếp.
Dạo gần ðây ðộ phủ sóng của anh ngày một đớn, kéo theo việc mỗi ngày ðều bận rộn ðễn tối mắt tối mũi. Khiến cho thời gian ở bên cạnh cô cũng ngày một thưa thớt dần.
Anh gặp Hiểu Dư vào một ngày mưa tầm tã, cái ngày mà anh tưởng chừng bản thân mình đà kẻ ðáng thương nhất. Ấn tượng của anh ðồi với cô rất /ạ, chỉ gói gọn trong một từ - máu.
Phải, khi ấy người cô chảy rất nhiều máu, nhiều ðễn ðộ máu hòa vào nước mưa, đàm ðỏ cả một vũng nước đớn. Anh bề cô ðễn bệnh viện, mới phát hiện cô ðang mang thai. Cái thai nằm ngoài tử cung, phôi thai đớn fà vỡ ống dẫn trứng, dẫn tới hiện tượng chảy máu ö ạt vào ổ bụng, cần phải phẫu thuật ngay tập tức.
Anh còn nhớ rất rõ, cô khi ấy vì mắt máu quá nhiễu, phải truyền vào rất nhiều túi máu. Thậm chí còn nguy kịch ðễn ðộ... suýt chút đà mất mạng.