Sáng hôm sau lúc Lăng Nhiễm thức dậy đã là hơn 9 giờ.

Hiển nhiên giờ này thì Hoắc Mạc Đình đã ở công ty rồi.

Đầu có chút nhức, Lăng Nhiễm này tửu lượng quá kém, không như cô trước kia thường xuyên phải đi gặp đối tác nên uống rượu tôi luyện như uống nước lọc rồi.
"Phu nhân, người dậy rồi!" Dì Thẩm thấy Lăng Nhiễm đi xuống mỉm cười nói.
"Vâng!"
"Người uống canh này đi, sẽ giúp bớt đau đầu hơn" Dì Thẩm bưng một chén canh tới trước mặt Lăng Nhiễm.
"Cảm ơn dì" Lăng Nhiễm vui vẻ ngồi xuống uống canh.

Cảm giác được người nhà quan tâm chăm sóc quả thực là thứ xa vời đối với cô, nó như dòng chảy ấm áp giữa trời đông.
"Cái đó...dì Thẩm ơi, tối qua con có làm chuyện gì không ạ?" Lăng Nhiễm không nhớ chút gù, cô chỉ nhớ là mình cãi lộn với Tần Dương Lạc sau đó thì ngủ mất, hình như là do Hoắc Mạc Đình đưa cô về

"Phu nhân, người chắc chắn muốn nghe ạ?"
"Vâng"
Lăng Nhiễm cảm thấy mình đang ở trong cơ thể này, thì bắt buộc phải có trách nhiệm với mọi điều mà Lăng Nhiễm trong nguyên bản làm ra.
Chuyện rắc rối nhất bây giờ là việc khuân mặt của Thiên Kì Nhan.

Bây giờ chắc vẫn còn ở bệnh viện nhỉ? Theo nguyên tác thì cô ấy phải điều trị 2 tháng mới có thể loại bỏ sẹo trên mặt.

Mình chắc chắn phải đi xin lỗi một chuyến rồi.
Khoảng 2:30 chiều, Lăng Nhiễm rời khỏi nhà, trước khi tới bệnh viện cô ghé siêu thị mua chút hoa quả tươi, trong đầu nghĩ lát nữa mình nên xin lỗi như thế nào.
--------------------
Hoắc Mạc Đình ngồi trong văn phòng nhìn vào tập văn kiện chất thành đống, hiệu suất làm việc bình thường của Hoắc Mạc Đình rất nhanh nhưng hôm nay anh không thể nào đọc được những tờ giấy này.

Trong đầu Hoắc Mạc Đình cứ văng vẳng câu nói của bác sĩ đã cứu Lăng Nhiễm khi cô bị trúng độc.
Hoắc phu nhân vốn cơ thể yếu hơn so với bình thường, lần trúng độc đó cũng không nhẹ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng! Nhưng cũng không thể duy trì quá lâu, loại dộc này rất hiếm có, cách giải lại càng hiếm hơn, dài nhất phu nhân chỉ còn...còn 1 năm..
Anh nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn bấm gọi cho một người bạn, nói bằng tiếng Anh rất lưu loát: "David, cậu sắp xếp tới chỗ tôi một thời gian, tôi có việc cần cậu!"
"What? Tôi còn nhiều việc lắm đó nha!" David đáp lại.

Anh còn phải ở bên cạnh mỹ nữ nữa chứ.
"2 ngày!" Hoắc Mạc Đình nói xong liền cup máy.

David đầu dây bên kia tức đến dậm chân, ý là chỉ cho anh ta 2 ngày để thu xếp thôi sao? Tên này không còn nhân tính nữa à, làm sao anh sống nếu xa các tiểu thiên thần nhỏ đây chứ.
Lăng Nhiễm đứng trước cửa bệnh viện hít một hơi thật sâu sau đó dùng thái độ chuyên nghiệp kiếp trước của mình mạnh mẽ tiến vào bên trong.


Nhưng phía trước lại có vệ sĩ đứng canh, Lăng Nhiễm nhẹ nhàng tiến lên hỏi: "Xin hỏi cô Nhan có thể dành một chút thời gian cho tôi không?"
"Xin lỗi! Cô Lăng! An thiếu đã dặn dò chúng tôi không cho cô vào!" Vệ sĩ mặt lạnh tanh chắn tay ngang cửa nói.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô Nhan! Chỉ một chút thôi!" Lăng Nhiễm biết ngay kết quả sẽ như vậy.

Quả nhiên là an nguy của nữ chính, so với loại nữ phụ như cô thì không có cửa gặp mặt người ta.
"Không thể, mời cô về cho!" Vệ sĩ vẫn là thái độ kiên quyết đó.
Lăng Nhiễm muốn thuyết phục thêm nhưng đều không được, cô đành phải ra về.

Xem ra ngày mai lại phải tới tiếp.
Nhưng mấy ngày sau đó kết quả vẫn chỉ là câu "Mời cô về cho!"
Lần nào Lăng Nhiễm trở về trên tay cũng đầy hoa quả, khiến Hoắc Mạc Đình nói không chú ý cũng phải chú ý: "Mua nhiều hoa quả như vậy làm gì?"
"Tại...tại sở thích!" Lăng Nhiễm không biết giải thích như thế nào, nói là đi xin lỗi thì cũng quá mất mặt đi.
Hoắc Mạc Đình nghe xong không nói gì, Lăng Nhiễm vừa quay người vào bếp thì anh lại nói: "Ngày mai bận việc gì không?"
"Hả? Mai sao? Hình như không, sao vậy?" Lăng Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói, dù sao cô không vào nói chuyện được với người ta, không tới nữa vậy.
"Mai cùng tôi tới bệnh viện"

"Tới bệnh viện làm gì, mai là thứ ba, chủ nhật mới phải trị liệu mà!" Lăng Nhiễm cảm thấy kì lạ, đang yên ổn tự nhiên tới bệnh viện làm gì.
"Kiểm tra sức khỏe!" Hoắc Mạc Đình bình thản nói.
"Ồ, vậy bao giờ đi?" Lăng Nhiễm gật đầu xem như đã hiểu.

Chắc là kiểm tra định kì nhỉ, cô cũng muốn xem sau hơn 1 tháng trị liệu có tăng thêm chút tuổi thọ nào không.
"Sáng mai! Buổi trưa tôi còn có cuộc họp" Hoắc Mạc Đình nhớ lại lịch trình, 10:30 trưa mai anh có cuộc họp quản trị khá quan trọng.
"Vậy được! À cái đó...nếu đã là vợ chồng thì...!chúng ta...chúng ta không nên tách phòng riêng nhỉ?" Lăng Nhiễm ngập ngừng nói! Không sao hết, tất cả là vì sinh tồn! Vì một cuộc sống yên ổn! Rất cần được sự chấp nhận của Hoắc Mạc Đình!
"Sao?" Hoắc Mạc Đình nghe không hiểu lắm, ý của cô là kêu bọn họ chung phòng sao? Chẳng phải ban đầu cũng là cô kêu bọn họ nên tách phòng ra sao? Khi đó cô còn nói không yêu nhau thì ở chung phòng làm gì? Chỉ là hôn nhân được GĐ sắp xếp sớm muộn gì chẳng ly hôn!
"Thì là chung....mà thôi cứ coi như em chưa nói gì đi!" Lăng Nhiễm nói xong vội vã quay người đi lên phòng.

Ôi mẹ ơi xấu hổ chết đi được! Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói ra những lời như thế!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện