Lăng Nhiễm ngước mắt lên, thấy hình bóng của một người phụ nữ, mặt đầy phẫn nộ nhìn cô chằm chằm.

Lời nói ban nãy thu hút không ít người vây lại xem.
"Tần tiểu thư! Xin cô đừng vô lễ!" Tỉnh Y Hồng đứng chắn trước mặt Lăng Nhiễm.
Tần tiểu thư? Tần Thi Hàm sao? Không phải cô ta chết rồi à, khoan đã người kia vừa nói Tần Thi Hàm là chị vậy cô ta chính là em gái của Tần Thi Hàm-Tần Dương Lạc.
"Cút! Một con thư ký quèn mà cũng đòi lên tiếng sao?" Tần Dương Lạc trừng mắt nhìn Tỉnh Y Hồng.
"Này! Không muốn có kết cục như chị gái cô thì cút ra xa, lão nương không rảnh đo con với cô" Lăng Nhiễm kéo Tỉnh Y Hồng lại nhìn thẳng vào mắt Tần Dương Lạc nói.
"Cô còn dám nhắc tới chị tôi? Nếu không phải tại cô thì chị tôi đâu phải ra đi khi còn trẻ như vậy?" Tần Dương Lạc lại nói.

Cô đổ tất cả mọi trách nhiệm lên đầu Lăng Nhiễm.

"Ồ, nếu chị cô không rảnh rỗi tới mức đi hạ độc tôi trước thì cớ sao phải chết!" Lăng Nhiễm phản bác lại, cũng tại chị cô mà tôi phải xuyên tới cái nơi đầy Drama như thế này.
"Nếu cô không làm bị thương chị Kì Nhan thì chị tôi sẽ không động gì tới cô! Cái loại phụ nữ có chồng rồi mà còn đeo bám người khác như vậy! Thật vô liêm sỉ!"
"Đúng vậy, Lăng Nhiễm kia thật quá đáng mà!" Người đứng xem bên ngoài cũng nói chen vào vài câu.
"Người bị thương còn chưa nói gì! Hai chị em nhà cô đã rối lên rồi?" Lăng Nhiễm đen mặt, nói đúng cái chột dạ, nhưng dù thế nào đi nữa cô tuyệt đối không muốn người khác sỉ nhục cô như vậy, đây đâu phải là chuyện cô gây ra chứ.
"Còn già miệng sao? Hôm nay tôi phải tự tay đưa cô xuống gặp chị tôi tạ tội!" Tần Dương Lạc nói rồi lao về phía Lăng Nhiễm, trên tay cô ta không biết từ bao giờ lại xuất hiện một con dao.
Lăng Nhiễm cả kinh lùi lại.

Tỉnh Y Hồng là người từng học võ nhanh nhẹn dùng chân đá vào tay Tần Dương Lạc, làm con dao rơi xuống đất bay ra xa.
"Á!" Mọi người xung quanh hét lên khi con dao bay đi họ đều sợ bay trúng mình.
"Gọi bảo vệ tới! Tần tiểu thư mang vũ khí vào hội trường!" Tỉnh Y Hồng lớn tiếng nói, vài vệ sĩ bên ngoài nhanh chóng đi tới, giữ chặt Tần Dương Lạc lại.
"Bỏ tôi ra! Tôi phải gi.ết chết người phụ nữ kia!" Tần Dương Lạc hét lớn.
"Đưa cô ta đi!" Tỉnh Y Hồng nói.
"Bỏ tôi ra!" Tần Dương Lạc vẫn không ngừng giãy dụa.
"Dừng tay!" Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
"Anh Phong, cứu em với! Lăng Nhiễm muốn bắt em đi!" Tần Dương Lạc nhìn thấy An Vũ Phong như nhìn thấy thần linh mếu máo khóc.
"Lăng Nhiễm, tôi nói nhiều lần rồi, chúng ta không có khả năng, hà tất cô cứ phải làm tổn thương những người bên cạnh tôi?" An Vũ Phong nhíu mày nói.

Làm tổn thương Thiên Kì Nhan người phụ nữ anh nâng niu trong lòng khiến anh cũng muốn Lăng Nhiễm chết quách đi.

"Thì sao? Anh nghĩ tôi thích anh chắc? Đừng có mơ! Tới người phụ nữ mà mình yêu cũng bảo vệ không nổi thì anh có tư cách gì trách móc tôi? Anh nhìn Thiên Kì Nhan chịu nhiều scandal, nhiều tổn thương ở giới giải trí sao không lên tiếng bảo vệ cô ấy? Mãi tới lúc chuyện gần yên ổn anh mới ló đầu ra!" Lăng Nhiễm phẫn nộ nói.

Trong nguyên tác, tình yêu của Thiên Kì Nhan và An Vũ Phong khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, nhưng bọn họ làm sao bằng người đã biết trước mọi thứ như cô? Tình yêu của An Vũ Phong không dành hoàn toàn cho Thiên Kì Nhan, tình yêu xen lẫn chiếm hữu độc quyền và nước mắt của nữ chính.

Sau này nói người làm khổ Thiên Kì Nhan không ai khác chính là An Vũ Phong, nhưng tổn thương thế nào thì cuối cùng hai người họ cũng trở về bên nhau.
An Vũ Phong đơ người trước câu nói của Lăng Nhiễm, hôm nay cô ta lạ quá, dám lớn tiếng với anh ư? Đã thay đổi rồi sao? Bảo sao mấy tuần không thấy cô ta tới làm phiền.
Lời của Lăng Nhiễm nói đúng lúc Hoắc Mạc Đình đi tới nghe được, anh nhíu mày nói: "Tránh ra!"
Người phía trước tự động tránh xang hai bên để lại một đường nhỏ ở giữa, dễ dàng tiến lại phía trước.
Nhìn thấy Lăng Nhiễm đang trừng mắt nhìn An Vũ Phong, lại nghe câu nói của cô Anh nghĩ tôi thích anh chắc? Đừng có mơ! không thích An Vũ Phong sao? Ban nãy sau khi giao nhiệm vụ cho thư ký Tỉnh anh được mời tới phòng riêng bàn chuyện làm ăn nghe có người vào thông báo có chuyện sảy ra vốn dĩ anh không quan tâm nhưng sau khi nghe thấy cái tên Lăng Nhiễm và vũ khí thì một phần nhỏ nào đó trong lòng Hoắc Mạc Đình lo lắng.
Hoắc Mạc Đình đi về phía Lăng Nhiễm, thư ký Tỉnh thấy anh thì cúi đầu.

Nhìn người Lăng Nhiễm không có vết thương gì, anh không nói lời nào cởi áo khoác phủ lên vai Lăng Nhiễm.


Mùi hương thơm ngát tỏa vào mũi Lăng Nhiễm, khiến cô thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cũng ập tới.
"Chuyện gì xảy ra?" Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay Phó Hoành lên tiếng hỏi.
"Phó tổng...." Vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng khái quát tình hình cho Phó Hoành.

Ông nhíu mày nhìn Tần Dương Lạc rồi lại nhìn Lăng Nhiễm vẫn đang đùng đùng sát khí ở đó, rồi cất tiếng: "Đưa Tần tiểu thư đi!"
"Không! Phó tổng! Anh Phong cứu em!" Tần Dương Lạc gào khóc, cô không muốn tới đồn cảnh sát đâu.
"Phó tổng, Dương Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng trách con bé! Tha cho nó lần này đi!" An Vũ Phong tiến lên nói.
"Tuổi nhỏ mà lạm dụng vũ khí là không tốt, vẫn nên để Tần tiểu thư được dạy dỗ lại một chút" Phó Hoành nhìn Hoắc Mạc Đình rồi lại nhìn An Vũ Phong, mẹ nó toàn là ông lớn cả, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
An Vũ Phong nghe xong không cam tâm nhìn Lăng Nhiễm, lại càng thêm chú ý tới Hoắc Mạc Đình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện