Hoắc Mạc Đình tức giận xuống xe ngay cả ô cũng không cầm, cửa xe cũng không đóng, trợ lý Cẩn lậptức đóng cửa xe cầm ô chạy theo.

Anh nhờ đôi chân dài bước vài bước đã tới chỗ cô.
"Tiểu Đình về rồi..." Oanh Du Hương còn chưa kịp nói xong bóng dáng Hoắc Mạc Đình đã lướt qua bà ta ôm Lăng Nhiễm đi nhanh vào nhà.
"Hai người trở về đi! Tắm rửa nghỉ ngơi một chút!" Trợ lý Cẩn đưa cho Tiểu Lý, Tiểu Long một chiếc ô rồi cúi đầu chào Oanh Du Hương sau đó mặc kệ mà đi vào nhà.
Tiểu Lý, Tiểu Long cũng không nói nhiều, từ từ đứng lên nhặt áo khoác Hoắc Mạc Đình bỏ lại rồi dìu nhau đi về.
Oanh Du Hương lấy lại khí thế bước vào trong nhà, trong lòng bà ta không ngừng lặp đi lặp lại câu nói không được sợ Hoắc Mạc Đình! Không được sợ Hoắc Mạc Đình!
Lăng Nhiễm mơ hồ nhìn ra anh, hơi nước nhiều quá khiến cô không nhìn rõ.

Động tác anh cực kỳ nhanh mà lại nhẹ nhàng.
"Anh họ!" Thẩm Thu Như vui vẻ nhìn Hoắc Mạc Đình nhưng lại bị dập tắt tâm trạng khi thấy Lăng Nhiễm được anh họ bế vào.
"Thẩm tiểu thư!" Trợ lý Cẩn gật đầu chào rồi tiến tới phòng bếp mở cửa dẫn dì Thẩm lên lầu.

Dì Thẩm là người gọi điện thông báo cho bọn họ, vì chuyện này mà Hoắc tổng đã bỏ cuộc họp giữa chừng để phóng về.


Cũng may dì Thẩm có đem theo điện thoại bên mình.
"Mẹ! Mẹ sao vậy?" Bàng hoàng khi thấy người mẹ mình cũng ướt sũng.
"Không sao!" Sắc mặt Oanh Du Hương lạnh buốt, trắng bệch dõi theo trên lầu.
Hoắc Mạc Đình trực tiếp đem Lăng Nhiễm vào phòng tắm, lấy khăn lông lớn quấn quanh người cô thành một cục, sau đó đi tới bồn tắm lớn xả nước ấm.

Trong lúc đợi nước anh đi lại cởi áo ngoài bị ướt ra, dùng sức ôm lấy cô để sưởi ấm cho cô.
"Lạnh không?"
Lăng Nhiễm cắn môi gật đầu, lạnh chết mất đó! Bỗng nhiên ủy khuất mà rơi nước mắt.
"Không phải anh nói bị ức hiếp không được nhịn hay sao?" Giọng nói anh hết sức lạnh lùng, xuyên thấu cơ thể cô.
Lăng Nhiễm bỗng khóc thành tiếng khiến tâm trạng Hoắc Mạc Đình rối lên: "Được rồi, không sao rồi! Đừng khóc"
Tất cả là tại anh! Anh không hỏi cô cũng đâu khóc đâu! Tại sao khi nhìn thấy anh cô lại muốn nhào vào người anh kể tội cơ chứ!
"Anh sai rồi! Đừng khóc nữa! Tắm qua một lát, người em lạnh quá!" Hoắc Mạc Đình tháo khăn lông ra, mặt anh tái đi khi trên khăn xuất hiện...máu!
Lăng Nhiễm cũng bám vào cánh tay anh đứng lên nhìn...ôi mẹ ơi! Dì cả về thật rồi! Lăng Nhiễm vì ngại ngùng mà mặt đỏ bừng, cô đẩy Hoắc Mạc Đình ra nhưng anh chẳng nhúc nhích.
"S...sao lại có máu?"
"Cẩn Vĩ Thành! Gọi Triệu Khải! Nhanh lên!" Hoắc Mạc Đình hét lớn, anh muốn ôm Lăng Nhiễm ra ngoài nhưng cô giãy dụa, mặt đỏ bừng như trái cà chua.
"Không phải...cái đó là do..." Lăng Nhiễm không biết làm cách nào để nói ra chuyện xấu hổ như vậy.
"Không sao! Đừng sợ! Anh đưa em đi bệnh viện!" Thần sắc anh hoảng sợ tới tột độ.

Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người kia.
"Đừng! Thả em xuống! Không bị gì!" Lăng Nhiễm tiếp tục giãy dụa.
"Yên nào! Em đang chảy máu kìa!" Nhìn máu rớt xuống đùi cô lòng anh như dao cứa.

Mẹ nó! Lăng Nhiễm mà có chuyện gì anh sẽ giết hai người kia.
"Không phải! Chỉ là tới tháng mà thôi!" Lăng Nhiễm che mặt hét lên! Ôi trời ạ! Mất mặt quá! Bước chân Hoắc Mạc Đình chợt dừng lại! Anh từ từ cúi xuống nhìn cô, hai giây sau lập tức đưa cô quay trở lại phòng tắm.
"Anh đi ra ngoài đi!"
"Anh giúp em!"
"Không cần! Ra ngoài đi!" Giúp cái củ chuối gì chứ! Giúp thay băng chắc! Ngài Hoắc à ra ngoài dùm em, da mặt em mỏng lắm!
"Vậy tự làm được không? Anh gọi dì Thẩm vào giúp!"
"Không cần đâu, tự em làm được!" Lăng Nhiễm khập khễnh đẩy anh ra rồi khoá trái cửa, nhìn xuống thân dưới lại thấy mất mặt.

Aaaaa! Sống hai mươi mấy năm rồi chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như ngày hôm nay.
Hoắc Mạc Đình xoa xoa mi tâm, nói dì Thẩm trông chừng cô một chút rồi lạnh lùng đi xuống dưới nhà.
"Tiểu Đình" Oanh Du Hương bất an gọi một tiếng, ban nãy bà ta thấy dưới thân Lăng Nhiễm có máu, không biết có chuyện gì không...
"Anh họ! Mẹ em đang giúp anh xử lý người đàn bà chết tiệt kia!"
"Người đàn bà chết tiệt?" Hoắc Mạc Đình lạnh lùng hỏi lại.
"Câm miệng!" Oanh Du Hương liếc con gái mình quát.
"Ha...hoá ra vợ tôi trong mắt mấy người là như vậy" Hoắc Mạc Đình thong thả ngồi xuống ghế.
"Không phải đâu! Tiểu Đình! Do vợ con hỗn láo với ta trước, nên ta mới trừng phạt nó một chút, dù sao nó cũng là dâu nhà họ Hoắc nên ra dáng một chút!" Oanh Du Hương cất giọng dịu dàng.
"Các người nghĩ đây là Thẩm gia nhà mấy người à? Ai cho phép mấy người tới Hoắc gia đảo lộn!"
"Dì Oanh! Vợ tôi tôi còn chưa dám động, vì cái chó gì mà bà dám động! Đừng nghĩ tôi không thể làm gì mấy người!"
"Oanh Du Hương! Lần này tôi nể tình bà là dì tôi tha cho bà một mạng! Cẩn Vĩ Thành tiễn khách!"

"Đừng mà! Anh họ, sao anh lại đối xử với mẹ con em như vậy, mẹ em là em gái của mẹ anh đó!" Thẩm Thu Như trong lúc mất bình tĩnh đã nói ra điều cấm kị của Hoắc Mạc Đình cô ta lập tức che miệng lùi về sau.
"Chát!" Một cái tát giáng xuống mặt cô ta, là do mẹ cô ta đánh! Sao bà ta lại đẻ ra thứ ngu ngốc như vậy chứ! Bóp c.hết đi cho rồi!
"Con bé còn nhỏ! Không hiểu chuyện con đừng chấp nhặt!"
Hiển nhiên sắc mặt Hoắc Mạc Đình thay đổi ngay tức thời: "Cút!"
Haiz...!trợ lý Cẩn thầm niệm cho hai người họ bình yên rời khỏi nước A.

Nhắc điều cấm kị trước mặt Hoắc tổng đúng là tự tìm đường chết!
Hai người họ nhanh chóng bị "mời" ra khỏi nhà trong lúc trời đang mưa tầm tã, mà lại không có một chiếc ô dù nào, thậm trí cả xe cũng chẳng có.

Nỗi nhục nhã ngày hôm nay bà ta nhất định sẽ trả đủ! Cứ đợi đó!
"Mẹ! Làm sao bây giờ?" Thẩm Thu Như nhìn mưa trước mặt mà chán nản.
"Còn làm sao nữa! Đi tìm khách sạn!" Oanh Du Hương nghiến răng ken két bước đi.
Thẩm Thu Như chửi thề một câu rồi cun cút đội mưa chạy theo sau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện