Diệp Quan run giọng nói: "Tháp gia, cấp bậc của kiếm kỹ này là gì?"

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Không có cấp bậc!"

Diệp Quan nhíu mày: “Không có cấp bậc?"

Tiểu Tháp nói: "Không có cấp bậc, có thể phát huy tới trình độ nào phải xem bản thân ngươi. Nhớ kỹ, môn kiếm kỹ này chú ý chính là một loại tâm cảnh, một loại tâm cảnh vô địch. Còn có khí thế, khí thế vô địch! Ta đây xuất một kiếm, sinh tử của ngươi chỉ trong một ý niệm của ta!"

Diệp Quan khẽ gật đầu: “Đã cảm nhận được! Tháp gia, người sáng tạo bộ kiếm kỹ này chắc chắn là rất lợi hại đúng không?"

Tiểu Tháp nói: "Chính là chủ nhân thanh kiếm này của ngươi!"

Diệp Quan khẽ ngẩn người, sau đó nói: "Vị tỷ tỷ váy trắng kia?"

Tiểu Tháp nói: "Ngươi có lẽ nên gọi nàng. . . Cứ gọi là tỷ tỷ đi!"

Diệp Quan nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Lúc này Tiểu Tháp lại nói: "Kiếm kỹ này trừ vị tỷ tỷ váy trắng ra, bây giờ có thêm ngươi, tổng cộng chỉ có hai người tu luyện qua. Mà vị tỷ tỷ kia lúc luyện kiếm kỹ này đã luyện hỏng mất rồi! Hiện tại phải xem ngươi thế nào rồi!"

Diệp Quan hưng phấn nói: "Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Tháp gia và tỷ tỷ váy trắng!"

Nói xong, hắn bắt đầu kỹ càng nghiền ngẫm bộ kiếm kỹ này! Kiếm kỹ!

Thật sự không biết trân quý hơn vũ kỹ bình thường bao nhiêu lần!

Diệp Quan rất quý trọng!

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đảo mắt đã hừng đông.

Lúc này, Nạp Lan Ca đi ra.

Hôm nay Nạp Lan Ca mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt. Có lẽ bởi vì khí trời hơi lạnh nên nàng khoác thêm một tấm sa hơi mỏng màu ngọc bích. Thân hình của nàng vô cùng đẹp, đặc biệt là vòng eo mảnh khảnh cùng hai chân thon dài, đủ để cho bất kỳ gã đàn ông nào cũng bị động dung.



Ở trong tay nàng là một ít điểm tâm.

Nạp Lan Ca đi đến trước mặt Diệp Quan, cười nói: "Tu luyện cả đêm sao?"

Diệp Quan gật đầu, đứng dậy nói: “Đúng vậy!"

Nạp Lan Ca bèn cười nói: "Nếm thử đi!"

Diệp Quan cũng không khách khí cầm lấy một khối bánh liền bắt đầu ăn.

Nạp Lan Ca nói: "Lão sư bảo ta tới nói cho ngươi biết, chúng ta sắp đến học viện Quan Huyền rồi!"

Diệp Quan cười nói: "Rất chờ mong!"

Đối với học viện Quan Huyền, hắn thật sự có chút chờ mong!

Nơi này chính là thánh địa trong lòng vô số người tu luyện!

Đúng lúc này vân thuyền đột nhiên chậm rãi giảm tốc.

Phí Bán Thanh đi ra, nàng cười nói: "Đã đến!"

Diệp Quan vội vàng quay người nhìn lại, liếc mắt nhìn qua thấy núi ôm lấy núi liên miên không dứt. Trên bầu trời của quần sơn treo lơ lửng khắp nơi từng ngọn núi. Những ngọn núi treo ngược này thẳng tắp như kiếm, bên trên là cung điện lầu các khí phái!

Ở chính giữa dãy núi kia lơ lửng một thanh kiếm, kiếm dài vạn trượng dựng đứng ở trong thiên địa làm cho người ta nhìn mà sợ hãi!

Nhìn thấy một màn trước mắt này Diệp Quan trong lòng rung động tột đỉnh!

Giờ khắc này hắn mới cảm thấy mình nhỏ bé cỡ nào!

Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quan cười nói: “Rung động đi?"

Diệp Quan gật đầu: “Rung động!"



Phí Bán Thanh cười ha ha: “Ta cho ngươi biết, đây căn bản không coi là cái gì! Nghe đồn Tổng Viện của học viện Vũ Trụ Quan Huyền, đó mới là khí phái!"

Diệp Quan nhìn về phía Phí Bán Thanh: “Phí đạo sư đã đi qua Tổng Viện rồi ư?"

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Chưa từng đi qua! Chỉ có tuyệt đỉnh yêu nghiệt mới có tư cách tiến về Vũ Trụ Quan Huyền gia nhập Tổng Viện! Mà mặc kệ Nam Châu chúng ta hay Trung Châu kể cả Bắc Châu gần ngàn năm nay không ai đạt được tư cách này!"

Diệp Quan trong lòng nói: "Tháp gia, ngươi biết Tổng Viện của học viện Quan Huyền sao?"

Tiểu Tháp nói: "Biết rõ!"

Diệp Quan hỏi: “Đi qua?"

Tiểu Tháp nói: "Đi qua!"

Diệp Quan tự đáy lòng nói: "Tháp gia, ta thực hâm mộ ngươi!"

Tiểu Tháp: ". . ."

Đúng lúc này vân thuyền ngừng lại, Diệp Quan nhìn về phía xa xa trong quần sơn đột nhiên bay lên mấy chục con tiên hạc, những con tiên hạc này hình thể khổng lồ tựa như con voi lớn, trong lúc vỗ cánh giữa hai cánh lóe ra lôi điện quỷ dị.

Diệp Quan nói khẽ: "Đây là?"

Phí Bán Thanh liếc Diệp Quan nói: “Là Lôi Hạc do học viện nuôi dưỡng đấy, phẩm giai thấp nhất đều là Linh giai."

Diệp Quan cảm thán nói: "Lợi hại!"

Phí Bán Thanh cười nói: “Còn có nhiều thứ lợi hại hơn! Về sau ngươi chậm rãi sẽ biết!"

Nói xong nàng trực tiếp mang theo Diệp Quan cùng Nạp Lan Ca đi vào trên đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh ngọn núi này chỉ có rải rác vài toà cung điện, có chút quạnh quẽ.

Phí Bán Thanh nói: "Đây là Bán Thanh Sơn, cũng chính là địa bàn của ta. Ta tổng cộng chỉ có hai học sinh chính là hai người các ngươi!"

Nói xong nàng chỉ vào một tòa cung điện bên phải: “Tiểu tử, tòa cung điện này bây giờ cho ngươi ở lại. Bên trong có một ít sách vở, ngươi trước tiên có thể nhìn xem. Đặc biệt là Quan Huyền Pháp, ngươi có thể nghiên cứu nhiều hơn. Ở trong học viện đọc thuộc lòng Quan Huyền Pháp đối với ngươi không có chỗ xấu!"

Diệp Quan gật đầu: “Vâng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện