Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Buổi sáng ngày hôm sau, cũng giống như mọi khi, sáng sớm thức dậy – cậu phải cùng Edward rời giường.

Edward có thói quen là mỗi sáng đều đọc sách luyện chữ rồi mới ăn bữa sáng, sau đó thay quần áo ra ngoài. Brent phải chờ hắn đi rồi cậu mới có thể làm chuyện của mình.

“Chờ ta về ăn cơm trưa.”

Thời điểm đứng ở cửa, Edward xoay người nói.

Brent không chút nào để ý gật gật đầu:

“Edward, giờ ta cũng không đi, buổi tối ta mới ra ngoài.”

Edward bắt lấy cằm Brent, sau đó hôn một cái trên môi cậu.

“Giữa trưa gặp.”

Nói xong, Edward xoay người bước đi.

Brent ngơ ngác đứng trước cửa, nhìn Edward được một đám bảo tiêu vây quanh đi xuống lầu, đến lúc nhìn không thấy bóng dáng, cậu mới dùng sức đóng cửa lại.

Brent cảm thấy, làm nữ nhân Trung Quốc thì chính là như vậy, hầu hạ chồng ngủ, rời giường, sau đó đứng ở trước nhà, chờ chồng trở về, thõa mãn nhu cầu, sau đó… Bản thân không có một chút ý chí và cuộc sống riêng.

Brent hừ một tiếng, sau đó trở lại giường, kéo chăn tiếp tục ngủ.

Bây giờ Christian đã có người hầu hạ, bản thân cậu cũng không còn chuyện gì làm, chỉ cần chờ buổi tối đến gặp mập mạp cùng đi bệnh viện thì tốt rồi.

Suốt cả ngày, Brent một tấc cũng không rời khỏi mà ở bên người Edward bồi hắn. Cùng hắn đọc sách, viết chữ, đến toilet cũng phải đi nhanh về nhanh. ( =]]]])

Brent phi thường phi thường không thích mối quan hệ bám như hình với bóng này, loại không có khoảng cách này làm cậu cảm thấy bị cưỡng ép, tựa như cả ngày đều ăn kẹo ngọt, vô cùng ngấy.

Mà Edward chỉ lẳng lặng ngồi một bên đọc sách hết nửa ngày không thèm nói chuyện hoặc chỉ làm chuyện riêng của mình, nhân tiện Christian bởi vì bị Edward ảnh hưởng cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, có thể im lặng ngồi đối diện Brent mà học tiếng Anh.

Edward còn mua thêm rất nhiều bộ sách.

“Được rồi, bây giờ ta ra ngoài, có khả năng tối nay sẽ về trễ.”

Cuối cùng là ngồi khô queo đến chạng vạng Brent mới nhìn ra cửa sổ xem sắc trời. Cậu đứng dậy mặc áo, cầm lược qua toilet, tính toán sửa sang lại dáng vẻ mình một phen.

“Ăn xong cơm chiều rồi đi.”

Edward cúi đầu nói.

Brent từ chối,

“Không được, ta đã hẹn ăn cùng cùng bọn Sawada.”

“Ta sẽ cho người đưa ngươi qua sau.”

Edward buông bút máy trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Brent.

Brent mạnh mẽ quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Edward:

“Chuyện của ta, ta tự mình làm, không cần ngươi đem bộ dạng đối phó với nữ nhân áp dụng lên người ta!”

Brent thích được tự chủ và độc lập mà giải quyết chuyện của mình, cậu yêu thích hắc ám, thích hỗn loạn, thích nơi nơi trở thành… Chính là phi thường phi thường không thích cảm giác bị người khác hoàn hoàn toàn toàn mà chú ý chăm sóc.

Edward thản nhiên nhìn Brent:

“Ta không đối với nữ nhân như vậy. Ta chỉ làm những chuyện này với ngươi.”

Brent liếc mắt nhìn Edward một cái,

“Buổi tối ta sẽ về, nhưng có khả năng hơi trễ một chút, ngươi có thể phái người theo ta, nhưng tốt nhất đừng quấy rầy, ta còn chuyện muốn tự mình làm, nếu ngươi như vậy, ta sẽ thấy thật mất mặt.”

Edward gật gật đầu,

“Có chuyện gì thì tìm ta, không cần đánh nhau cùng người khác, không cần phạm tội.”

Brent hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi không nên khống chế ta, ta chính là người như thế.”

Nói xong, Brent đi vào toilet, sau đó sầm cửa, nhìn vào gương sửa sang lại bề ngoài rồi vuốt toàn bộ mái tóc của cậu ra sau đầu, cuối cùng đẩy cửa, chỉnh chỉnh quần áo một lần rồi mới đi ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, Edward chưa nói một câu.

Brent tìm đến bọn mập mạp, mấy người trong phòng đã ăn uống được một hồi, toàn bộ bửa tối đều do mập mạp nấu. Xong xuôi mọi người cùng nhau bắt taxi đến bệnh viện thăm mẹ của mập mạp.

“Chúng ta đến bệnh viện.”

Brent đứng trước cửa ngăn một chiếc taxi, trực tiếp kéo cửa ngồi lên ghế phó lái.

Mập mạp, Sawada và Kagawa đều ngồi ở ghế sau.

Brent quay đầu nhìn bọn họ, thấy tất cả đều đã an vị thì cậu nói với tài xế:

“Được rồi, chúng ta có thể xuất phát.”

Lái xe gật gật đầu, nhấn chân ga, xe bắt đầu di chuyển.

Xe taxi đi không bao lâu, một chiếc xe ở góc đường phía sau cũng chậm rãi chạy theo.

Trong bóng đêm, chiếc taxi và chiếc xe nhỏ màu đen, một trước một sau nối đuôi nhau.

“Này, Brent, ta muốn hỏi ngươi chuyện cá nhân một chút.”

Sawada cầm một điếu một thuốc trên tay đưa qua cho Brent, Brent nhanh chóng tiếp nhận, sau đó đưa vào miệng, hít sâu một ngụm khói.

Ở bên người Edward không được phép hút thuốc, bởi vì ai kia phi thường phản cảm với mùi vị này. Nên Brent luôn thừa dịp lúc đi ra ngoài một mình vụng trộm mà hút.

“Ngươi nói đi.”

Brent nghiêng mặt, cách miếng ngăn cách trong xe nhìn Sawada.

Hắn híp híp mắt, cười nói:

“Ngày đó ta thấy, tên mỹ nam tử trong nhà ngươi là ai? Sẽ không là nam nhân đi? Ha ha.”

Người tài xế nghiêng đầu đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của Brent, bởi vì những lời này của Sawada mà trong ánh mắt của gã đàn ông nhất thời có những ý tứ hàm xúc không rõ.

Brent nhanh chóng liếc mắt nhìn gã một cái, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Đừng nói lung tung, chỉ là người quen thôi… Sawada, xem ra ngươi là đang hy vọng năm sau ta sẽ đến thăm mộ của ngươi đi?”

Sawada ngẩng đầu ha ha ha cười, khiêu mi, ngả ngớn nói:

“Người kia vừa thấy đúng là rất đẹp a~, là người phương Đông chúng ta, đúng không?”

Brent gật gật đầu,

“Đúng vậy.”

“Con mẹ nó, khốn nạn! Cút ngay!”

Bọn Brent còn đang nói chuyện thì gã đàn ông tài xế đột nhiên vươn đầu ra cửa sổ, hướng về phía trước rống lớn một tiếng.

Brent mạnh mẽ quay đầu, thấy một chiếc xe hơi đen bóng chắn trước đầu xe, ngăn cản đường đi.

Bên trong đi xuống là hai người đàn ông cao to. Trong tay hai người đều cầm súng, đi đến bên cửa sổ xe người tài xế.

“Lão kia, câm miệng thối của ngươi lại!”

Người nọ hung tợn nói.

Vừa rồi tên tài xế còn ra vẻ hung thần ác sát, bây giờ đã bị dọa đến tiểu ra quần, giơ hai tay lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ, cái gì cũng không dám nói.

“Ngươi này đồ lợn da vàng! Cuối cùng cũng bị chúng ta bắt, lúc trước đến khu âm ty nên bọn này không động thủ được, hiện tại các ngươi tự mình đưa tới cửa, chúng ta như thế nào lại buông tha?”

“Cút xuống đây cho ta.”

Một gã đàn ông cao to trong đó kéo cửa,  một hùng hùng hổ hổ một bên lấy súng chỉa vào đầu Sawada.

Sawada giơ hai tay, sau đó cười cười:

“Chuyện gì cũng từ từ nha ~ ông anh.”

Bọn Brent cũng xuống xe, đứng một bên. Brent không nói lời nào chỉ ở một bên nhìn xem đây rốt cuộc là tình huống gì.

Người nọ quay đầu, nói với một gã béo bên cạnh:

“Thúc thúc, chính là tên tiểu tử này, lần trước tại The Rose bar đã đánh ta một trận.”

Gã đàn ông trung niên đi tới, hai tay khoanh trước ngực, cười nhạo nói:

“Ngươi chính là bị loại này đánh? Trời, cũng quá mất mặt!”

Tên thanh niên cao cao tráng tráng tựa hồ bị lời nói của gã trung niên làm cho tức giận, vì vậy muốn ở trước mặt gã chứng tỏ mình không vô dụng như thế, liền lập tức hung hăng cho Sawada một quyền, mà còn dùng cán súng đánh lên.

Sawada nhất thời ôm bụng, cúi đầu hừ vài tiếng nhưng không có kêu to.

Tên thanh niên quay đầu, hướng thúc thúc hắn hắc hắc cười đắc ý vài tiếng.

Brent từ nãy giờ im lặng đứng một bên là chỉ chờ cơ hội bọn họ không chú ý liền hung hăng đạp một cước vào mông tên thanh niên cao cao nọ, hắn ta nhất thời không đứng vững, ngã nhào trên người béo thúc thúc, hai người cùng nhau ngã xuống.

“Chạy mau!”

Brent hô một tiếng, kéo tay mập mạp còn đang ngẩn ngơ đứng rồi xoay người bỏ chạy.

Kagawa cũng kéo Sawada chạy theo.

“Các ngươi muốn chết!”

Gã béo kia đẩy tên thanh niên qua một bên, đứng trên đường đối với bọn Brent rống lớn một tiếng, sau đó rút súng lục ra bắng hai phát về phía mập mạp.

“Phanh – phanh –!”

Nghe thấy tiếng sung, Brent sửng sốt, quay sang nhìn thì phát hiện mập mạp đã ngã xuống vũng máu, đại khái là đùi và phần eo trúng đạn rồi, cả người cậu trai đều là máu.

Mập mạp run rẩy vài cái, sau đó bất động.

Sawada và Kagawa lăng lăng đứng đó.

Brent nghĩ đến mập mạp đã chết, nhất thời lửa giận bạo phát, đôi mắt muốn đỏ rực, không nói hai lời, rút kiếm bên người Kagawa vọt đến, đâm vào bụng gã mập một kiếm.

“Ta giết ngươi!”

Brent rống lớn một tiếng.

Sau đó nhanh chóng rút trường kiếm ra, màu máu đỏ tươi bắn trên áo Brent.

“Đi chết đi –!”

Brent đỏ hồng đôi mắt, mạnh mẽ đánh một quyền vào gã, một chân dẫm vào vết thương trên bụng, cầm lấy trường kiếm đối với gã béo mà không ngưng đâm tới! Brent dùng hình thức điên cuồng này đâm nát người gã ta. Thẳng đến khi gã béo một chút động tĩnh cũng không có mới thôi.

Bây giờ nhìn gã giống như là một miếng giẻ rách nằm bên đường.

Mà tên thanh niên vóc dáng cao to đứng ngơ ngác một bên, nhìn cả người Brent đều là máu liền xoay người che miệng không ngừng nôn mửa, sau đó nhặt khẩu súng trên mặt đất, đỡ tường chạy trối chết.

Một màn này, máu me đến ghê tởm.

Gió hây hây thổi nhẹ mang theo một chút vị đạo của máu.

Dịch ruột màu xanh từ bụng của gã béo bị Brent đâm mấy nhát giờ như thối rửa.

“Brent! Tên này hình như là cảnh sát, chúng ta vẫn là nên đi thôi!”

Sawada trước tiên xoay người nhìn tên thanh niên cầm súng ống chạy đi, dường như chỉ là một cảnh cục, còn gã béo mới là thân thích của cảnh sát.

Sawada lập tức đi đến trước mặt Brent, muốn kéo cậu đi.

Brent một tay cầm kiếm, đứng giữa con đường bị Sawada lôi kéo. Đến khi thời điểm phục hồi lại tinh thần thì bốn phía đã vây quanh xe cảnh sát.

Đèn xe cảnh sát chiếu vào gương mặt đầy mồ hôi của Brent, nhất thời chiếu sáng cả một thân dính đầy máu và đôi đồng tử của cậu.

Mặt Brent không chút thay đổi nhìn quanh bốn phía, sau đó nuốt nuốt nước bọt, quay sang nhìn mập mạp được một đám nhân viên khoác áo trắng đưa lên cáng.

Giờ phút này, trên người trên mặt Brent, còn có trường kiếm trong tay, đều là máu.

Những sợi tóc đỏ chói tán loạn tung bay nhưng vẫn không che được đôi mắt bừng bừng sát khí của cậu.

“Làm sao bây giờ?”

Sawada đứng bên cạnh Brent, cúi đầu hỏi một câu nhưng giọng nói cũng không thấy có chút gì khẩn trương.

Brent đột nhiên nhếch môi cười cười, nụ cười phi thường quỉ dị.

Sawada quay đầu, ngơ ngác nhìn Brent. Biểu tình nhất thời khẩn trương lên.

“Chúng ta là cảnh sát NewYork, hiện tại bắt ngươi khả nghi tội mưu sát! Buông vũ khí trong tay xuống!”

Cảnh sát bốn phía đều giơ súng, đem Brent vây chính giữa, bọn họ nhìn Brent giống như quái vật, một đám người biểu tình hề hề khẩn trương.

Sawada đứng bên người cậu, cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng nói,

“Brent, chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Con mẹ nó, có chết cùng chết!”

Sawada nghĩ nghĩ, lấy tính tình của Brent, chắc hẳn sẽ không thành thành thật thật mà giơ tay đầu hàng, nên liền tính là ngư tử vọng phá (*) cũng tuyệt đối không đầu hàng. Mà chính Sawada cũng sẽ không để mặc anh em của mình bị như vậy. Nên cuối cùng có chết cùng chết.

(*) Cá chết lưới rách hoặc sức họng gãy gọng =]]

Bị xe cảnh sát vây quanh, Brent quay đầu nhìn Sawada, đột nhiên nhếch môi cười cười, nhìn về bốn phía, cầm trường kiếm còn dính máu trong tay ném xuống đất.

Sau đó lấy súng ra dùng sức quăng trước mặt cảnh sát, giơ hai tay, mặt không chút thay đổi lớn tiếng nói:

“Người là ta giết! Không có bất cứ liên quan nào tới bạn của ta!”

Sawada và Kagawa đồng thời ngây người, quay đầu, nhìn về phía Brent, thấp giọng hỏi:

“Brent, chẳng lẽ ngươi muốn ngồi tù?”

“Cái loại địa phương này rõ ràng chính là Địa Ngục.”

Brent chớp mắt:

“Địa Ngục? Nga, không, Sawada, ta quả thực cảm thấy như sắp được bước vào cánh cửa Thiên Đường.”

Hai người khó hiểu nhìn Brent.

Cảnh sát nhanh chóng xông tới, trước đem hai tay Brent còng lại, sau đó lục soát túi toàn bộ trên người cậu. Phóng viên bên cạnh đã nhanh chóng tới, đối với Brent không ngừng chụp ảnh.

Pháp y và cảnh sát đã đem hiện trường cách ly ra, ánh đèn flash chớp nháy không ngừng, lưu lại chứng cứ phạm tội.

Sawada và Kagawa cũng đi theo xe cảnh sát, nhưng mà không phải cùng ngồi một chiếc với Brent.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện