Chẳng bao lâu phòng khách cũng đã tắt đèn tối thui, Hàn Duy lần mò đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, bên trong cũng không mở đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, y thấy một thân hình cao lớn đang xoay lưng về phía mình, không biết đã ngủ hay chưa.

Hàn Duy nhìn chốc lát mới xoay người vào phòng tắm rửa mặt, sau đó trở lại phòng ngủ thay bộ quần áo rồi lần mò mép giường trèo lên.

Buổi tối hơi lạnh, Hàn Duy rụt người, người bên cạnh nằm lùi ra xa, cái chăn đơn cũng bị hắn chiếm hết.

Hai người nằm không nhúc nhích, không biết qua bao lâu Hàn Duy mới mở miệng “Anh ngủ chưa?”

Y vừa lên tiếng, đôi mắt nhắm nghiền của Từ Diệu Văn lập tức mở to, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì “Em đã giải thích cho anh chàng quản lý của em xong chưa?”

Hàn Duy im lặng vài giây rồi nói “Anh…không nên nói như vậy”

“Em không cho hắn biết mình sống cùng anh, là vì cảm thấy rất mất mặt?”

“Em không nói như vậy!” Hàn Duy ngồi bật dậy. Y không hay nổi nóng nhưng hôm nay Từ Diệu Văn quả thật quá đáng rồi.

Đột ngột nói cho Thân Kiến biết chuyện họ chung sống, cái chính là thái độ và giọng điệu của Từ Diệu Văn khiến Hàn Duy không hề thoải mái, lúc đó thật sự rất giận.

Y vẫn luôn nhún nhường đối với cách hành xử vô lý của Từ Diệu Văn, nghe lời cam chịu theo ý hắn chỉ vì muốn thấy hắn vui vẻ.

Nhưng hôm nay lòng tự trọng như búa tạ giáng xuống, lần đầu thấy lòng nặng trĩu như vậy.

Mà Từ Diệu Văn lại không nhận ra sai lầm của mình, ngược lại nói chuyện rất tự nhiên “Vậy em nghĩ thế nào?”

Hàn Duy đã thấy mệt “Em không nghĩ như vậy”

“Thực ra anh vẫn muốn hỏi em một câu” Từ Diệu Văn ngồi đối diện với Hàn Duy “Em xem anh là gì?”

Hàn Duy bị hỏi bất thình lình đâm ra sửng sốt “Ý anh là sao?”

“Anh là hỏi em….” Từ Diệu Văn với tay ném cái đèn bàn, đồng thời rống lên “Trong lòng em, anh được tính là cái gì?”

Hàn Duy bị hắn dọa sợ, nhanh chóng thì thào “Anh là…bạn trai em…”

Từ Diệu Văn vẫn chưa hết giận, đôi mắt sắc lạnh quét qua người y “Trong lòng em, bạn trai xem ra không bằng một góc của tay quản lý”

“Hai cái này không giống nhau…”

“Đúng rồi, sao mà giống được? Em thà đi cùng hắn chứ nhất quyết không theo anh về nhà mà”

Hồi Giáng sinh cũng thế, bây giờ cũng vậy. Lần nào cũng đặt hắn ta lên trước.

Hắn không phải muốn y biết khi hắn ghen tị sẽ thế nào, bởi đơn giản trong lòng đối phương mình đâu có nghĩa lý gì, vậy mà hắn vẫn cứ một lòng yêu thương người ta thật đáng buồn cười.

“Em tốt với anh bởi vì anh là bạn trai em, em chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai chứ đâu xem anh là gì, phải không?”

Hàn Duy ngồi ngơ ngác một lúc mới cất tiếng nói “Không phải như anh nói”

Hai người họ không ít lần cãi vã vì bất đồng quan điểm. Nhưng Hàn Duy vốn nghĩ một khi đã đồng chăn cộng chẩm như bây giờ, sao còn sinh ra những hiểu lầm không đáng có như vậy.

Hàn Duy càng giải thích mà trong mắt người nọ lại không có lấy một ánh nhìn tin tưởng.

Từ Diệu Văn cầm gối ra phòng khách ngủ.

Hắn chỉ thấy trong lòng thật tăm tối, phải cực lực kiềm nén chứ không hắn lại bùng nổ mất. Hắn hiện tại không có tâm trạng đối diện với Hàn Duy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện