Khi Hàn Duy dọn vào, phòng ốc cũng không có gì trang trọng hơn, nhưng lỉnh kỉnh vật dụng to có nhỏ có thoạt nhìn dù sao cũng không còn trống trải như trước.
Thứ nhìn vừa ý nhất vẫn là tủ quần áo. Tủ của Từ Diệu Văn vốn rất lớn nhưng quần áo của hắn cũng không nhiều lắm, khi Hàn Duy xếp quần áo của y vào lập tức chứa vừa đủ.
Cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến Từ Diệu Văn thấy đẹp mắt lắm.
Từ Diệu Văn là một người trời sinh nổi bật cả về ngoại hình lẫn khí chất, hơn nữa khi chưa tiếp xúc nhiều phần lớn đều thấy hắn toát ra vẻ lạnh lùng, đó chính là loại hình dễ khiến người ta xao lòng.
Quen biết với hắn gần hai năm, càng ở bên hắn lâu bao nhiêu càng thấy được sự tinh tế trong mỗi hành động của hắn, đó cũng là một nguyên nhân khiến Hàn Duy si mê hắn như vậy.
Mặc dù hắn thường hay lộng quyền, nhưng khi hắn dịu dàng thì không ai cưỡng lại nỗi.
Khi hắn nổi giận cũng rất đáng sợ, nhưng khi hắn sến súa thì người lãnh đạm như y cũng phải nổi da gà.
Có thể nói hắn là người tùy ỳ nhưng ngẫu nhiên không ai ghét được.
…. ….
So với người từng tồn tại trong ký ức cũng không giống nhau lắm, nhưng lại càng khiến y si mê hơn.
“Cười cái gì?”
Hàn Duy lắc đầu lại gần ôm hắn, vùi đầu vào vai đối phương vẫn chưa thu lại nét cười “Làm sao lại như trẻ con vậy?”
Cứ như đứa trẻ phát cuồng khi nhìn đống đồ chơi mới.
Từ Diệu Văn ôm eo Hàn Duy, kéo một tay đối phương xuống giữa đùi mình “Trẻ con đâu có lớn như vậy? Cũng đâu thể khiến cho em em khóc mãi không ngừng?”
Đúng vậy, so với người trong trí nhớ kia, hắn lưu manh hơn nhiều.
Sau đó ôm nhau nằm trên chiếc giường rộng rãi sạch mới, vừa ngắm nhìn đống vật dụng được bày trí khắp phòng, quả thật có cảm giác của đêm tân hôn.
Chỉ ôm nhau không làm gì hơn.
Lúc trước thỉnh thoảng vài ngày mới gặp nhau, khỏi tính đến những lúc bận tối mặt tối mày, thế nên mỗi lần gặp nhau đều điên cuồng làm tình.
Hiện tại đã đem trói người lại bên mình, đương nhiên không còn khát khao những việc đó nữa.
Khương Dật quả nhiên đã có dự tính trước
Sống cùng nhau quả thật rất tuyệt, vượt xa những gì hắn nghĩ.
Bởi vì hắn vốn nghĩ khi sống cùng nhau chỉ có thể thỏa mãn tâm lý, lâu dần sẽ sinh ra cảm giác trống trải vì quá hiểu rõ nhau.
Bây giờ Từ Diệu Văn hằng ngày về nhà đều có thể nhìn thấy người thật cảnh thật trước mắt, lúc nào cũng có thể ôm người ta vào lòng, ăn cơm tối xong sẽ ôm nhau cùng xem TV, cảm nhận hơi ấm của Hàn Duy.
Mấy ngày qua, người này vẫn sống động trước mắt, ngoan ngoãn tùy ý hắn làm trời làm đất.
Bị cảm cũng tốt.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều được bồi bổ.
Chỉ là hưởng thụ hạnh phúc chưa được bao lâu, Hàn Duy đã sắp xếp đồ đạc để về nhà.
“Em tối này về rồi sao?”
“Em hoãn lại mấy ngày mà mẹ cứ gọi điện thúc giục mãi, hỏi có phải em gặp chuyện gì rồi phải không”
“Rồi em trả lời thế nào?”
“Nói là Quản lý giao thêm việc, tạm thời chưa về được” Nói đến đây Hàn Duy liền xấu hổ “Quản lý bị mẹ mắng là bóc lột sức lao động của nhân viên, là một cấp trên lòng dạ hiểm độc. Khiến anh ấy bị mắng oan thế thế này em cũng áy náy lắm”
Từ Diệu Văn hừ mũi một cái “Thì sao chứ? Mẹ em mắng anh ta có hai câu em đã không thoải mái à?”
“Quản lý tốt lắm, đối xử với em lại không tồi. Nếu có thể em vẫn muốn chỉ làm trợ lý thôi không cần thăng chức cũng được…A, anh làm gì?”
Hàn Duy bị đau liền thở hắt ra, cố kéo hai tay Từ Diệu Văn đang bóp má y.
“Thích hắn ta đến vậy?”
“Nói vậy thôi, làm sao làm trợ lý mãi được, tiền lương cũng không cao…Anh buông ra!”
Từ Diệu Văn buông tay nhàn nhã nói “Em cần lương cao làm gì? Anh cũng kiếm được nhiều tiền mà”
“Này không phải vấn đề nhiều hay ít, chủ yếu là chí hướng thôi”
Hàn Duy thật sự không nhiều tham vọng. Việc làm chỉ cần không quá áp lực, đồng lương đủ trang trải cuộc sống là được rồi. Bình thường cũng không suy vọng đến những chức vụ xa vời gì.
Chỉ là những khi đi bên cạnh Từ Diệu Văn, hắn luôn là người bỏ tiền ra, giá cả đắt đỏ cỡ nào cũng không hề cau mày một cái. Cũng là một thằng đàn ông đương nhiên thấy hơi tủi thân.
Hơn nữa, cùng tốt nghiệp tại một mái trường đại học, vậy mà khi ra đời làm việc Từ Diệu Văn lại xuất sắc hơn rất nhiều.
Vốn y cũng không muốn để trong lòng lắm, người mang danh đại học S đâu phải chỉ có một mình hắn, vẫn có rất nhiều bạn bè thành công, trong đó bao gồm cả Khương Dật và Lý Văn Triết. Cũng không đáng để phải tức giận hay không cam lòng.
Nhưng đối mặt với Từ Diệu Văn không hiểu sao lại nảy sinh chút tự ti mặc cảm.
Dù cố gắng áp chế nhưng cảm giác ấy vẫn không cách nào giảm bớt.
Từ Diệu Văn cũng không nói gì chỉ đè y xuống “Ngày mai về nhà mẹ rồi còn ngốc như vậy làm sao anh chịu trách nhiệm đây?”
Nghe thấy hai chữ “Nhà mẹ”, Hàn Duy nâng chân đá liền bị hắn né ra, miệng nhả thêm một câu “Nhà mẹ em”
Nghe xong y ngây ngẩn cả người nhìn lên, Từ Diệu Văn híp mắt, lông mày đã nhíu lại, biểu tình trên mặt nói cho y biết “Anh hiện tại rất nguy hiểm”
“Em sai rồi”
Vốn sinh trưởng trong gia đình giáo viên, y mặc định là con ngoan trò giỏi, chẳng qua là bị người kia nhiễm bẩn thôi, cái này người ta gọi là Gần mực thì đen….
Cho dù đã thành khẩn nhận lỗi, vốn là ngày mai còn phải lên máy bay, thế mà đêm nay vẫn bị trừng phạt.
Trong quá trình bị phạt y vừa khóc vừa rủa, mới bắt đầu còn có thể mắng “Lưu manh”, “Khốn kiếp” không ngừng, sau đó bị hắn đâm rút mãnh liệt chỉ còn biết khóc nức nở nhận lỗi.
“Hức…Không nói…Không nói tục nữa…”
“Tiểu Ngạn nói gì, em đều…sẽ không học theo…”
“A…Diệu Văn, em sai rồi….”
….
Lăn lộn một hồi cuối cùng cũng được tha cho, Hàn Duy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tên kia sau khi mượn cớ để phát tiết dục vọng thì cả người khoan khoái, vô cùng thỏa mãn tắt cái đèn bàn sang trọng vừa mua, rồi mới ôm người yêu tiến vào mộng đẹp.
Thứ nhìn vừa ý nhất vẫn là tủ quần áo. Tủ của Từ Diệu Văn vốn rất lớn nhưng quần áo của hắn cũng không nhiều lắm, khi Hàn Duy xếp quần áo của y vào lập tức chứa vừa đủ.
Cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến Từ Diệu Văn thấy đẹp mắt lắm.
Từ Diệu Văn là một người trời sinh nổi bật cả về ngoại hình lẫn khí chất, hơn nữa khi chưa tiếp xúc nhiều phần lớn đều thấy hắn toát ra vẻ lạnh lùng, đó chính là loại hình dễ khiến người ta xao lòng.
Quen biết với hắn gần hai năm, càng ở bên hắn lâu bao nhiêu càng thấy được sự tinh tế trong mỗi hành động của hắn, đó cũng là một nguyên nhân khiến Hàn Duy si mê hắn như vậy.
Mặc dù hắn thường hay lộng quyền, nhưng khi hắn dịu dàng thì không ai cưỡng lại nỗi.
Khi hắn nổi giận cũng rất đáng sợ, nhưng khi hắn sến súa thì người lãnh đạm như y cũng phải nổi da gà.
Có thể nói hắn là người tùy ỳ nhưng ngẫu nhiên không ai ghét được.
…. ….
So với người từng tồn tại trong ký ức cũng không giống nhau lắm, nhưng lại càng khiến y si mê hơn.
“Cười cái gì?”
Hàn Duy lắc đầu lại gần ôm hắn, vùi đầu vào vai đối phương vẫn chưa thu lại nét cười “Làm sao lại như trẻ con vậy?”
Cứ như đứa trẻ phát cuồng khi nhìn đống đồ chơi mới.
Từ Diệu Văn ôm eo Hàn Duy, kéo một tay đối phương xuống giữa đùi mình “Trẻ con đâu có lớn như vậy? Cũng đâu thể khiến cho em em khóc mãi không ngừng?”
Đúng vậy, so với người trong trí nhớ kia, hắn lưu manh hơn nhiều.
Sau đó ôm nhau nằm trên chiếc giường rộng rãi sạch mới, vừa ngắm nhìn đống vật dụng được bày trí khắp phòng, quả thật có cảm giác của đêm tân hôn.
Chỉ ôm nhau không làm gì hơn.
Lúc trước thỉnh thoảng vài ngày mới gặp nhau, khỏi tính đến những lúc bận tối mặt tối mày, thế nên mỗi lần gặp nhau đều điên cuồng làm tình.
Hiện tại đã đem trói người lại bên mình, đương nhiên không còn khát khao những việc đó nữa.
Khương Dật quả nhiên đã có dự tính trước
Sống cùng nhau quả thật rất tuyệt, vượt xa những gì hắn nghĩ.
Bởi vì hắn vốn nghĩ khi sống cùng nhau chỉ có thể thỏa mãn tâm lý, lâu dần sẽ sinh ra cảm giác trống trải vì quá hiểu rõ nhau.
Bây giờ Từ Diệu Văn hằng ngày về nhà đều có thể nhìn thấy người thật cảnh thật trước mắt, lúc nào cũng có thể ôm người ta vào lòng, ăn cơm tối xong sẽ ôm nhau cùng xem TV, cảm nhận hơi ấm của Hàn Duy.
Mấy ngày qua, người này vẫn sống động trước mắt, ngoan ngoãn tùy ý hắn làm trời làm đất.
Bị cảm cũng tốt.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều được bồi bổ.
Chỉ là hưởng thụ hạnh phúc chưa được bao lâu, Hàn Duy đã sắp xếp đồ đạc để về nhà.
“Em tối này về rồi sao?”
“Em hoãn lại mấy ngày mà mẹ cứ gọi điện thúc giục mãi, hỏi có phải em gặp chuyện gì rồi phải không”
“Rồi em trả lời thế nào?”
“Nói là Quản lý giao thêm việc, tạm thời chưa về được” Nói đến đây Hàn Duy liền xấu hổ “Quản lý bị mẹ mắng là bóc lột sức lao động của nhân viên, là một cấp trên lòng dạ hiểm độc. Khiến anh ấy bị mắng oan thế thế này em cũng áy náy lắm”
Từ Diệu Văn hừ mũi một cái “Thì sao chứ? Mẹ em mắng anh ta có hai câu em đã không thoải mái à?”
“Quản lý tốt lắm, đối xử với em lại không tồi. Nếu có thể em vẫn muốn chỉ làm trợ lý thôi không cần thăng chức cũng được…A, anh làm gì?”
Hàn Duy bị đau liền thở hắt ra, cố kéo hai tay Từ Diệu Văn đang bóp má y.
“Thích hắn ta đến vậy?”
“Nói vậy thôi, làm sao làm trợ lý mãi được, tiền lương cũng không cao…Anh buông ra!”
Từ Diệu Văn buông tay nhàn nhã nói “Em cần lương cao làm gì? Anh cũng kiếm được nhiều tiền mà”
“Này không phải vấn đề nhiều hay ít, chủ yếu là chí hướng thôi”
Hàn Duy thật sự không nhiều tham vọng. Việc làm chỉ cần không quá áp lực, đồng lương đủ trang trải cuộc sống là được rồi. Bình thường cũng không suy vọng đến những chức vụ xa vời gì.
Chỉ là những khi đi bên cạnh Từ Diệu Văn, hắn luôn là người bỏ tiền ra, giá cả đắt đỏ cỡ nào cũng không hề cau mày một cái. Cũng là một thằng đàn ông đương nhiên thấy hơi tủi thân.
Hơn nữa, cùng tốt nghiệp tại một mái trường đại học, vậy mà khi ra đời làm việc Từ Diệu Văn lại xuất sắc hơn rất nhiều.
Vốn y cũng không muốn để trong lòng lắm, người mang danh đại học S đâu phải chỉ có một mình hắn, vẫn có rất nhiều bạn bè thành công, trong đó bao gồm cả Khương Dật và Lý Văn Triết. Cũng không đáng để phải tức giận hay không cam lòng.
Nhưng đối mặt với Từ Diệu Văn không hiểu sao lại nảy sinh chút tự ti mặc cảm.
Dù cố gắng áp chế nhưng cảm giác ấy vẫn không cách nào giảm bớt.
Từ Diệu Văn cũng không nói gì chỉ đè y xuống “Ngày mai về nhà mẹ rồi còn ngốc như vậy làm sao anh chịu trách nhiệm đây?”
Nghe thấy hai chữ “Nhà mẹ”, Hàn Duy nâng chân đá liền bị hắn né ra, miệng nhả thêm một câu “Nhà mẹ em”
Nghe xong y ngây ngẩn cả người nhìn lên, Từ Diệu Văn híp mắt, lông mày đã nhíu lại, biểu tình trên mặt nói cho y biết “Anh hiện tại rất nguy hiểm”
“Em sai rồi”
Vốn sinh trưởng trong gia đình giáo viên, y mặc định là con ngoan trò giỏi, chẳng qua là bị người kia nhiễm bẩn thôi, cái này người ta gọi là Gần mực thì đen….
Cho dù đã thành khẩn nhận lỗi, vốn là ngày mai còn phải lên máy bay, thế mà đêm nay vẫn bị trừng phạt.
Trong quá trình bị phạt y vừa khóc vừa rủa, mới bắt đầu còn có thể mắng “Lưu manh”, “Khốn kiếp” không ngừng, sau đó bị hắn đâm rút mãnh liệt chỉ còn biết khóc nức nở nhận lỗi.
“Hức…Không nói…Không nói tục nữa…”
“Tiểu Ngạn nói gì, em đều…sẽ không học theo…”
“A…Diệu Văn, em sai rồi….”
….
Lăn lộn một hồi cuối cùng cũng được tha cho, Hàn Duy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tên kia sau khi mượn cớ để phát tiết dục vọng thì cả người khoan khoái, vô cùng thỏa mãn tắt cái đèn bàn sang trọng vừa mua, rồi mới ôm người yêu tiến vào mộng đẹp.
Danh sách chương