Sau khi xác lập một mối quan hệ mới, Từ Diệu Văn lại càng thêm an tâm, cuối cùng vẫn không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy.
Dựa vào lý do phải chăm sóc người bệnh, hắn mấy ngày nay vẫn quanh quẩn trong nhà Hàn Duy. Lúc về nhà lại thấy Trương Dược Ngạn ngồi trong phòng khách xem TV, thấy hắn bước vào hiếu kì hỏi “Mấy ngày nay cậu không về nhà?”
“Ừ, tớ ở lại trong công ty”
Trương Dược Ngạn lắc đầu “Chậc chậc, đêm không ngủ miệt mài cả ngày, thật đáng thương”
Từ Diệu Văn đã quen cách dùng từ của cậu ta “Tớ không phải đi ‘miệt mài’ ‘’
“Ơ kìa? Không phải cùng người ta…Haha…”
Từ Diệu Văn gật đầu “Ừ, tớ qua nhà thăm bệnh cậu ấy”
Trương Dược Ngạn nhíu mi trêu chọc “Ai da, cậu còn là một bạn giường tinh tế ân cần đó nha”
“Không phải bạn giường, bây giờ tớ là bạn trai của người ta”
Trương Dược Ngạn sém nữa là nhảy dựng lên “Vậy là sao? Không phải lần trước cậu nói chỉ là đùa bỡn người ta, ăn không thèm nhận đó sao?”
Từ Diệu Văn hận không thể ném cái máy tính bảng trong tay.
“Đó là cậu nói !”
‘’Thôi thôi, đến đây giải thích xem nào’’ Trương Dược Ngạn hăng hái ngồi dậy đem Từ Diệu Văn nhấn xuống ghế ‘’Cậu không chỉ lừa người ta lên giường, giờ còn muốn lừa tình cảm người ta ? Như vậy là người không có đạo đức đâu’’
‘’Giải thích cái gì ? Chúng tớ chân chính kết giao’’
‘’Trước đây cậu…’’
‘’Trước đây không rõ cảm nhận của cậu ấy, hiện tại thì hiểu rồi…Cậu có thể đừng dùng cái ánh mắt này nhìn tớ không ?’’
Trương Dược Ngạn dùng ánh mắt nhân từ, ôm cổ Từ Diệu Văn, vui mừng nói ‘’Ai, cuối cùng cũng biết tu tỉnh…Tiểu…À không phải, Hàn Duy rất dễ nhìn, nhân cách cũng tốt, nhớ đối xử tốt với người ta’’
‘’Hai người mới gặp nhau hai lần, cậu đã biết cậu ấy tốt ?’’
‘’Thoạt nhìn rất sáng sủa hiểu chuyện, tình tình cũng tốt, quan trọng là bộ dạng rất dễ nhìn. Đối tốt với người ta một chút, người ta theo cậu chính là chịu thiệt thòi rồi’’
Từ Diệu Văn kéo tay cậu ra ‘’Đủ rồi, bộ dạng của tớ cũng không tồi, tại sao cậu không thấy tớ tốt. Tớ muốn qua bển nấu cơm cho cậu ấy, cậu tự nấu ăn, đừng gọi ở ngoài’’ Nói xong chạy đi, để lại Trương Dược Ngạn đứng bên cửa than vãn ‘’Đúng là có mới nới cũ mà’’
Dùng chìa khóa được người ta đưa cho vào nhà, nghe có tiếng động trong nhà bếp, Từ Diệu Văn vất đồ trong phòng khách, vào bếp thì thấy Hàn Duy đang mặc tạp dề nấu ăn.
Từ Diệu Văn sáp qua ôm y từ đằng sau ‘’Đã nói để anh nấu mà, ai cho em sắm vai vợ hiền thế này ?’’
Hàn Duy liếc hắn một cái rồi quay lại giảm lửa, đậy nắp nồi lại.
‘’Em khỏe rồi’’
Từ Diệu Văn vén tay áo lên, tiếp tục công việc ‘’Vào phòng đọc sách đi’’
Hàn Duy rửa tay, cởi tạp dề ra mặc cho Từ Diệu Văn, vuốt cho thẳng rồi thắt chặt dây lưng cho hắn, xong mới rời đi.
Từ Diệu Văn không hiểu tại sao lại thấy ấm lòng như vậy, có lẽ là vì động tác của y rất tự nhiên, khuôn mặt chuyên tâm rất đẹp, cũng có thể là do chưa từng nhìn thấy cha mẹ làm những việc vụn vặt như vậy, cho nên khi thấy một cảnh tượng đơn giản như vậy lại khiến trái tim hắn nhũn ra như nước.
Dựa vào lý do phải chăm sóc người bệnh, hắn mấy ngày nay vẫn quanh quẩn trong nhà Hàn Duy. Lúc về nhà lại thấy Trương Dược Ngạn ngồi trong phòng khách xem TV, thấy hắn bước vào hiếu kì hỏi “Mấy ngày nay cậu không về nhà?”
“Ừ, tớ ở lại trong công ty”
Trương Dược Ngạn lắc đầu “Chậc chậc, đêm không ngủ miệt mài cả ngày, thật đáng thương”
Từ Diệu Văn đã quen cách dùng từ của cậu ta “Tớ không phải đi ‘miệt mài’ ‘’
“Ơ kìa? Không phải cùng người ta…Haha…”
Từ Diệu Văn gật đầu “Ừ, tớ qua nhà thăm bệnh cậu ấy”
Trương Dược Ngạn nhíu mi trêu chọc “Ai da, cậu còn là một bạn giường tinh tế ân cần đó nha”
“Không phải bạn giường, bây giờ tớ là bạn trai của người ta”
Trương Dược Ngạn sém nữa là nhảy dựng lên “Vậy là sao? Không phải lần trước cậu nói chỉ là đùa bỡn người ta, ăn không thèm nhận đó sao?”
Từ Diệu Văn hận không thể ném cái máy tính bảng trong tay.
“Đó là cậu nói !”
‘’Thôi thôi, đến đây giải thích xem nào’’ Trương Dược Ngạn hăng hái ngồi dậy đem Từ Diệu Văn nhấn xuống ghế ‘’Cậu không chỉ lừa người ta lên giường, giờ còn muốn lừa tình cảm người ta ? Như vậy là người không có đạo đức đâu’’
‘’Giải thích cái gì ? Chúng tớ chân chính kết giao’’
‘’Trước đây cậu…’’
‘’Trước đây không rõ cảm nhận của cậu ấy, hiện tại thì hiểu rồi…Cậu có thể đừng dùng cái ánh mắt này nhìn tớ không ?’’
Trương Dược Ngạn dùng ánh mắt nhân từ, ôm cổ Từ Diệu Văn, vui mừng nói ‘’Ai, cuối cùng cũng biết tu tỉnh…Tiểu…À không phải, Hàn Duy rất dễ nhìn, nhân cách cũng tốt, nhớ đối xử tốt với người ta’’
‘’Hai người mới gặp nhau hai lần, cậu đã biết cậu ấy tốt ?’’
‘’Thoạt nhìn rất sáng sủa hiểu chuyện, tình tình cũng tốt, quan trọng là bộ dạng rất dễ nhìn. Đối tốt với người ta một chút, người ta theo cậu chính là chịu thiệt thòi rồi’’
Từ Diệu Văn kéo tay cậu ra ‘’Đủ rồi, bộ dạng của tớ cũng không tồi, tại sao cậu không thấy tớ tốt. Tớ muốn qua bển nấu cơm cho cậu ấy, cậu tự nấu ăn, đừng gọi ở ngoài’’ Nói xong chạy đi, để lại Trương Dược Ngạn đứng bên cửa than vãn ‘’Đúng là có mới nới cũ mà’’
Dùng chìa khóa được người ta đưa cho vào nhà, nghe có tiếng động trong nhà bếp, Từ Diệu Văn vất đồ trong phòng khách, vào bếp thì thấy Hàn Duy đang mặc tạp dề nấu ăn.
Từ Diệu Văn sáp qua ôm y từ đằng sau ‘’Đã nói để anh nấu mà, ai cho em sắm vai vợ hiền thế này ?’’
Hàn Duy liếc hắn một cái rồi quay lại giảm lửa, đậy nắp nồi lại.
‘’Em khỏe rồi’’
Từ Diệu Văn vén tay áo lên, tiếp tục công việc ‘’Vào phòng đọc sách đi’’
Hàn Duy rửa tay, cởi tạp dề ra mặc cho Từ Diệu Văn, vuốt cho thẳng rồi thắt chặt dây lưng cho hắn, xong mới rời đi.
Từ Diệu Văn không hiểu tại sao lại thấy ấm lòng như vậy, có lẽ là vì động tác của y rất tự nhiên, khuôn mặt chuyên tâm rất đẹp, cũng có thể là do chưa từng nhìn thấy cha mẹ làm những việc vụn vặt như vậy, cho nên khi thấy một cảnh tượng đơn giản như vậy lại khiến trái tim hắn nhũn ra như nước.
Danh sách chương