Ngôn Tiểu An nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười chế giễu.........giả dối!

Lục Vân Trạm, anh muốn bù đắp áy náy của anh phải không, Lục Vân Trạm, anh cũng biết áy náy à? Lục Vân Trạm, tôi mãi mãi sẽ không đem con của tôi cho anh, cho Ngôn Chi Tinh!

Nỗi căm hận, trong khoảnh khắc khiến một người con gái trở thành cỗ máy hận thù.

Hiểu lầm, giữa hai người, càng ngày càng lớn, giống như quả cầu tuyết vậy, có lẽ cuối cùng cũng không thể hóa giải.

Ngôn Tiểu An nhắm mắt ngủ, Lục Vân Trạm chuyển một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường cô, giống miếng bông thấm, dấp chút nước ấm thấm lên đôi môi khô nhợt nhạt của cô.

Ánh mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt đó, trong lòng xót xa, nhưng cũng không thể giấu đi được.

“ Vân Trạm.”

Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Lục Vân Trạm quay đầu lại nhìn, Ngôn Chi Tinh đang đứng ngoài cửa.

Lục Vân Trạm lập tức cau mày lại, nhìn Ngôn Chi Tinh tiến lại gần: “ Chị vẫn khỏe chứ?”

Lục Vân Trạm khẽ đứng lên: “ Chị em ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn khiến cô ấy tỉnh.”

Nói xong, vòng qua người Ngôn Chi Tinh đi ra ngoài, để Ngôn Chi Tinh ngượng ngùng đứng ở đó.

“ Vân Trạm, chị bao giờ mới tỉnh lại được?” Cô ta nói, dè dặt hỏi Lục Vân Trạm: “ Còn cả đứa bé nữa, con trai hay là con gái?”

Lục Vân Trạm từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc, hút một hơi, con ngươi nhìn xa xăm, mãi hồi lâu mới liếc nhìn người con gái đứng bên cạnh, “ Tại sao em lại đến đây?”

“ Em nghe nói chị sinh rồi, em muốn đến thăm.”

Lục Vân Trạm hút một hơi nữa, lạnh nhạt ngắt quãng: “ Anh hỏi là, tại sao em biết, chị em ở đây?” Hắn đâu có nói với cô ta chứ?

Nét mặt Ngôn Chi Tinh thay đổi, nụ cười có phần cứng nhắc: “ Em.........”

“ Trả lời anh, em từ đâu mà biết được nơi này? Biết chị em ở bệnh viện tư nhân này?” Nơi này, thật không phải ai cũng có thể tự do ra vào.

Càng đừng nhắc đến Ngôn Chi Tinh ở trước mặt.

Cô ta nghe tin tức này từ đâu chứ?

“ Là ba mẹ nói.” Ngôn Chi Tinh nói ba mẹ, chính là vợ chồng họ Ngôn, cũng chính là ba mẹ đẻ của Ngôn Tiểu An. Lục Vân Trạm nghe xong, lộ ra vẻ ngạc nhiên, con gái đẻ sắp sinh con, Lục Vân Trạm không có lí do gì không thông báo chuyện này cho ba mẹ Ngôn Tiểu An.

“ Tại sao họ không đến?”

“ Ba mẹ có việc đột xuất nên không đến được, cho nên, cho nên bảo em thay họ đến thăm chị.”

Lục Vân Trạm cụp mắt xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc run run...........Rốt cuộc ghẻ lạnh đến thế nào, mà đến con gái đẻ của họ sinh con, cũng không đến thăm.

Điều này chứng tỏ, bao nhiêu năm Ngôn Tiểu An, ở nhà họ Ngôn phải sống cuộc sống thế nào?

Lục Vân Trạm xót xa, trong lòng thầm hạ quyết tâm: Người nhà họ Ngôn đã không trân quý đứa con gái này của họ, thế thì từ nay về sau, người phụ nữ Ngôn Tiểu An này, sẽ giao cho hắn yêu thương che chở.

Đừng có ai muốn làm hại cô trong mắt hắn.

“ Em quay về đi.”

Ngôn Chi Tinh nhìn bóng dáng quay người đi vào phòng bệnh của Lục Vân Trạm, đột nhiên nói: “ Vân Trạm! Em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi! Ba năm trước không nên đi, em hối hận rồi, Vân Trạm, chúng ta quay lại nhé, giống như lúc đầu, coi như chúng ta hồi đó chưa từng xảy ra chuyện gì, có được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện