Cẩn thận dè dặt nhìn khuôn mặt vẫn đang nhắm mắt trước mắt mình, “ phù......” Ngôn Tiểu An cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Thì ra, anh ấy ngủ rồi.
Khi thở ra nhẹ nhõm, đột nhiên trong lòng lại xót thương.........anh ấy gần đây, đang làm gì lại mệt như thế, chỉ ngồi vào ghế tựa mà đã ngủ rồi? Bờ môi của anh, dù cho ngủ say rồi, vẫn mím chặt lại, khóe miệng đầy vẻ nghiêm túc, khiến Ngôn Tiểu An không kìm được nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi anh.....hôn trộm, lần đầu tiên sau ba năm, hơn nữa là hôn trộm thành công, trong lòng Ngôn Tiểu An như đang reo vui.
Khóe miệng bất chợt nở nụ cười.
Tranh thủ lúc anh còn chưa tỉnh, Ngôn Tiểu An vội vàng rời đi, tránh để bị anh phát hiện, lại sẽ bị mắng.
Cô đã không còn muốn nghe những lời mắng mỏ từ miệng Lục Vân Trạm nữa.
Cô nhón chân đi khẽ vào phòng làm việc của Lục Vân Trạm.
Ngay sau đó, trong tay cầm một chiếc chăn mỏng ra, đắp lên người Lục Vân Trạm.
Lúc này mới cầm túi của mình, rón rén rời khỏi công ty.
Sau khi cô đi, người đàn ông vốn dĩ đang ngủ, mở trừng mắt, đôi lông mi dài đen khẽ chớp, anh ta đưa tay ra, chạm lên mắt và khóe miệng còn đọng lại dấu vết hôn, trong mắt có gì đó phức tạp khó hiểu.
Ngôn Tiểu An đang trên đường đến nhà An Lan, do dự một lát, lấy điện thoại ra, nhắn cho Ngôn Chi Tinh một tin nhắn: Lục Tổng đang ngủ ở công ty.
Cô chỉ gửi một dòn tin nhắn, đến nỗi nói Ngôn Chi Tinh phải làm gì, đó đã không còn là việc cô phải quan tâm nữa.
Cầm điện thoại, Ngôn Tiểu An nghĩ đến khuôn mặt ngủ say người người đàn ông đó......... Lục Vân Trạm, tôi gọi Ngôn Chi Tinh đến, có lẽ sẽ khiến anh rất vui.
Ngôn Chi Tinh là người phụ nữ mà anh muốn, nếu như nói, tôi năm đó, đã bỉ ổi mà ép người yêu trong lòng anh rời đi, thế thì ngày hôm nay của ba năm sau, tôi đồng ý làm bất cứ việc gì, để bù đắp lại.
Khóe miệng, nhếch lên nở ra nụ cười cay đắng.
Ngôn Tiểu An, mày đúng là giả dối! Mày không muốn nhìn thấy Ngôn Chi Tinh và Lục Vân Trạm thân mật đúng không?
Đến nhà của An Lan.
“ Dingdong ding dong.”
“ Đến rồi à, mau vào đi.” Trong cửa, An Lan đang quấn tạp dề. “ Đến đúng lúc lắm, hôm nay là canh trứng gà. Vừa hầm xong.”
An Lan vừa nói, vừa tháo tạp dề ra: “ Ngôn Tiểu An, cô đợi chút.”
Nói xong, quay người đi vào phòng ngủ, khi đi ra, trong tay An Lan cầm một chiếc hộp tinh xảo: “ Cái này tặng cho cô.”
“Cái gì thế?”
“ Cô mở ra là biết?” An Lan vừa nói vừa đẩy cho Ngôn Tiểu An: “ Ngôn Tiểu An, thay chiếc váy xấu trên người cô đi.” Nói xong, đóng cửa lại: “ Ngôn Tiểu An, cho cô năm phút, cô dám không thay, cứ thử xem.”
Ngôn Tiểu An mở chiếc hộp ra, một chiếc váy liền màu trắng, đặt ngay ngắn trong chiếc hộp.
Đây là........là quà An Lan chuẩn bị cho cô sao?
Đẹp quá.
“ Ngôn Tiểu An, cô xong chưa, nếu không ra, tôi đi vào giúp cô thay.”
Ở ngoài phòng thay đồ, An Lan lại nói vọng vào......lạ quá, An Lan không phải là người đẹp khí chất cao sang, ăn nói nho nhã sao?
“ Ngôn Tiểu An, rốt cuộc cô thay xong chưa! Tôi mở cửa nhé~”
Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào.
An Lan trong khoảnh khắc đó, không dám nhận Ngôn Tiểu An.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy trắng Ngôn Tiểu An mặc trên người.
“ Sao, sao thế? Có phải rất khó coi không? Tôi thấy, cái này không hợp với tôi, tôi thay ra.........”
Thì ra, anh ấy ngủ rồi.
Khi thở ra nhẹ nhõm, đột nhiên trong lòng lại xót thương.........anh ấy gần đây, đang làm gì lại mệt như thế, chỉ ngồi vào ghế tựa mà đã ngủ rồi? Bờ môi của anh, dù cho ngủ say rồi, vẫn mím chặt lại, khóe miệng đầy vẻ nghiêm túc, khiến Ngôn Tiểu An không kìm được nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi anh.....hôn trộm, lần đầu tiên sau ba năm, hơn nữa là hôn trộm thành công, trong lòng Ngôn Tiểu An như đang reo vui.
Khóe miệng bất chợt nở nụ cười.
Tranh thủ lúc anh còn chưa tỉnh, Ngôn Tiểu An vội vàng rời đi, tránh để bị anh phát hiện, lại sẽ bị mắng.
Cô đã không còn muốn nghe những lời mắng mỏ từ miệng Lục Vân Trạm nữa.
Cô nhón chân đi khẽ vào phòng làm việc của Lục Vân Trạm.
Ngay sau đó, trong tay cầm một chiếc chăn mỏng ra, đắp lên người Lục Vân Trạm.
Lúc này mới cầm túi của mình, rón rén rời khỏi công ty.
Sau khi cô đi, người đàn ông vốn dĩ đang ngủ, mở trừng mắt, đôi lông mi dài đen khẽ chớp, anh ta đưa tay ra, chạm lên mắt và khóe miệng còn đọng lại dấu vết hôn, trong mắt có gì đó phức tạp khó hiểu.
Ngôn Tiểu An đang trên đường đến nhà An Lan, do dự một lát, lấy điện thoại ra, nhắn cho Ngôn Chi Tinh một tin nhắn: Lục Tổng đang ngủ ở công ty.
Cô chỉ gửi một dòn tin nhắn, đến nỗi nói Ngôn Chi Tinh phải làm gì, đó đã không còn là việc cô phải quan tâm nữa.
Cầm điện thoại, Ngôn Tiểu An nghĩ đến khuôn mặt ngủ say người người đàn ông đó......... Lục Vân Trạm, tôi gọi Ngôn Chi Tinh đến, có lẽ sẽ khiến anh rất vui.
Ngôn Chi Tinh là người phụ nữ mà anh muốn, nếu như nói, tôi năm đó, đã bỉ ổi mà ép người yêu trong lòng anh rời đi, thế thì ngày hôm nay của ba năm sau, tôi đồng ý làm bất cứ việc gì, để bù đắp lại.
Khóe miệng, nhếch lên nở ra nụ cười cay đắng.
Ngôn Tiểu An, mày đúng là giả dối! Mày không muốn nhìn thấy Ngôn Chi Tinh và Lục Vân Trạm thân mật đúng không?
Đến nhà của An Lan.
“ Dingdong ding dong.”
“ Đến rồi à, mau vào đi.” Trong cửa, An Lan đang quấn tạp dề. “ Đến đúng lúc lắm, hôm nay là canh trứng gà. Vừa hầm xong.”
An Lan vừa nói, vừa tháo tạp dề ra: “ Ngôn Tiểu An, cô đợi chút.”
Nói xong, quay người đi vào phòng ngủ, khi đi ra, trong tay An Lan cầm một chiếc hộp tinh xảo: “ Cái này tặng cho cô.”
“Cái gì thế?”
“ Cô mở ra là biết?” An Lan vừa nói vừa đẩy cho Ngôn Tiểu An: “ Ngôn Tiểu An, thay chiếc váy xấu trên người cô đi.” Nói xong, đóng cửa lại: “ Ngôn Tiểu An, cho cô năm phút, cô dám không thay, cứ thử xem.”
Ngôn Tiểu An mở chiếc hộp ra, một chiếc váy liền màu trắng, đặt ngay ngắn trong chiếc hộp.
Đây là........là quà An Lan chuẩn bị cho cô sao?
Đẹp quá.
“ Ngôn Tiểu An, cô xong chưa, nếu không ra, tôi đi vào giúp cô thay.”
Ở ngoài phòng thay đồ, An Lan lại nói vọng vào......lạ quá, An Lan không phải là người đẹp khí chất cao sang, ăn nói nho nhã sao?
“ Ngôn Tiểu An, rốt cuộc cô thay xong chưa! Tôi mở cửa nhé~”
Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào.
An Lan trong khoảnh khắc đó, không dám nhận Ngôn Tiểu An.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy trắng Ngôn Tiểu An mặc trên người.
“ Sao, sao thế? Có phải rất khó coi không? Tôi thấy, cái này không hợp với tôi, tôi thay ra.........”
Danh sách chương