Ngôn Tiểu An lắc đầu: “ Không, tôi phải giữ đứa con này lại.” Cô lùi về sau hai bước, đột nhiên kính cẩn cúi gập người lại nói: “ Xin nhờ anh, giúp anh kéo dài mạng sống, cho đến khi sinh đứa bé này ra.”
Hứa Nguy đứng ở bên cạnh nhìn, thần sắc phức tạp. Mãi hồi lâu......
“ Vì Lục Vân Trạm?” Anh ta hỏi.
Ngôn Tiểu An trầm mặc cho là đúng.
“ Có đáng không?”
Lần này.
“ Đáng.” Ngôn Tiểu An ngẩng đầu, liếc nhìn Hứa Nguy: “ Nhưng, tôi không phải vì Lục Vân Trạm. Tôi chỉ muốn có đứa con của tôi và anh ấy. Tôi thực ra rất ích kỷ, muốn ở trên thế giới này, lưu lại chút huyết mạch của mình.”
“ Cô đã quyết định rồi?” Hứa Nguy nghiêm túc hỏi.
Phó Địch hơi ngạc nhiên nhìn thái độ của Hứa Nguy.
“ Vâng, tôi không hối hận.”
(/)
Trên trán Ngôn Tiểu An, mồ hôi lấm tấm, Phó Địch trước đó vẫn cho rằng là nước mưa hắt vào, lúc này mới phát hiện có gì đó bất thường: “ Đau à? Tối ăn gì rồi?”
“ Một miếng gà cay........”
“ Cô bị ung thư dạ dày cô không biết à?” lời của Ngôn Tiểu An còn chưa dứt, Phó Địch đã mắng: “ Dù cho cô có muốn mạng sống này hay không, nhưng nếu như cô muốn đứa bé này bình an mà sinh ra, sau này trân trọng bản thân một chút. Đừng có ăn những đồ cay nóng.”
Ngôn Tiểu An bị mắng té tát, không nói câu gì.
Sau khi Hứa Nguy đưa Ngôn Tiểu An về “ Lan Uyển” xong, nhận điện thoại của Phó Địch.
“ Hứa Nguy, mình cho rằng cậu ít nhất muốn so tài với Lục Vân Trạm. buông tay như thế à? Cậu can tâm sao? Đây không giống tác phong của cậu.”
Hứa Nguy châm một điếu thuốc: “ Người phụ nữ Ngôn Tiểu An này, mình rất muốn có được, nhưng trong lòng cô ấy, không hề có mình, Nam Lục Bắc Hứa, Lục Vân Trạm của nhà họ Lục có thói kiêu ngạo của mình, Hứa Nguy của nhà họ Hứa, cũng có kiêu ngạo của mình.”
“ Không hối hận?”
“ Không hối hận.”
Lúc này, Hứa Nguy trả lời hết sức kiên định, anh ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, anh ta hối hận! Hai tháng sau
Đứa bé trong bụng Ngôn Tiểu An đã hơn năm tháng rồi, bắt đầu lộ bụng rồi.
Nhưng vì ung thư dạ dày, bụng của cô, không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn ra bà bầu đang mang thai hơn năm tháng.
Từng ngày cứ trôi đi, Ngôn Tiểu An tích cực phối hợp với trị liệu của Phó Địch, đại minh tinh An Lan, dù cho bận thế nào, mỗi lần khi cô đi kiểm tra, đều ở bên cạnh cô.
Những sợ hãi mà bà bầu mang thai lần đầu đều sợ, mơ hồ với tương lai, vì có An Lan bên cạnh, Ngôn Tiểu An cũng không đỡ lo hơn.
Từ sau hôm ăn cơm ở nhà họ Ngôn, Lục Vân Trạm cũng không hề quay về “ Lan Uyển”.
Mà không biết có phải vì ảo giác của Ngôn Tiểu An không, Lục Vân Trạm trong công việc, cũng cố gắng né tránh cô.
Trong đoàn thư ký tổng tài, nghiễm nhiên Chu Nhai trở thành thư ký số Ngôn Tiểu An, còn Ngôn Tiểu An, không có sự điều động về bất cứ chức vụ nào, tự dưng trở thành hữu danh vô thực.
Lục Vân Trạm đang né tránh cô.
Cô hiểu.
Là vì Ngôn Chi Tinh.
Mỗi ngày trong công ty, cơ hội Ngôn Tiểu An có thể gặp Lục Vân Trạm, càng ngày càng ít.
Tất cả mọi việc, Lục Vân Trạm đều giao cho Chu Nhai, còn việc Ngôn Tiểu An làm, cũng không ít hơn trước kia.
“ Ngôn Tiểu An, đánh máy tập hồ sơ này.” Chu Nhai ném tập tài liệu dày về phía Ngôn Tiểu An: “ Trước khi tan làm nộp cho tôi.” Nói xong, cao ngạo bước đi.
Vương Hiểu Hiểu liếc nhìn tập hồ sơ dày cộp đó, tức giận thay Ngôn Tiểu An: “ Chu Nhai, cậu ức hiếp người quá đáng quá!Chơi trò gì thế? Báo cáo tháng có cần thiết phải đánh máy ra không?”
Hứa Nguy đứng ở bên cạnh nhìn, thần sắc phức tạp. Mãi hồi lâu......
“ Vì Lục Vân Trạm?” Anh ta hỏi.
Ngôn Tiểu An trầm mặc cho là đúng.
“ Có đáng không?”
Lần này.
“ Đáng.” Ngôn Tiểu An ngẩng đầu, liếc nhìn Hứa Nguy: “ Nhưng, tôi không phải vì Lục Vân Trạm. Tôi chỉ muốn có đứa con của tôi và anh ấy. Tôi thực ra rất ích kỷ, muốn ở trên thế giới này, lưu lại chút huyết mạch của mình.”
“ Cô đã quyết định rồi?” Hứa Nguy nghiêm túc hỏi.
Phó Địch hơi ngạc nhiên nhìn thái độ của Hứa Nguy.
“ Vâng, tôi không hối hận.”
(/)
Trên trán Ngôn Tiểu An, mồ hôi lấm tấm, Phó Địch trước đó vẫn cho rằng là nước mưa hắt vào, lúc này mới phát hiện có gì đó bất thường: “ Đau à? Tối ăn gì rồi?”
“ Một miếng gà cay........”
“ Cô bị ung thư dạ dày cô không biết à?” lời của Ngôn Tiểu An còn chưa dứt, Phó Địch đã mắng: “ Dù cho cô có muốn mạng sống này hay không, nhưng nếu như cô muốn đứa bé này bình an mà sinh ra, sau này trân trọng bản thân một chút. Đừng có ăn những đồ cay nóng.”
Ngôn Tiểu An bị mắng té tát, không nói câu gì.
Sau khi Hứa Nguy đưa Ngôn Tiểu An về “ Lan Uyển” xong, nhận điện thoại của Phó Địch.
“ Hứa Nguy, mình cho rằng cậu ít nhất muốn so tài với Lục Vân Trạm. buông tay như thế à? Cậu can tâm sao? Đây không giống tác phong của cậu.”
Hứa Nguy châm một điếu thuốc: “ Người phụ nữ Ngôn Tiểu An này, mình rất muốn có được, nhưng trong lòng cô ấy, không hề có mình, Nam Lục Bắc Hứa, Lục Vân Trạm của nhà họ Lục có thói kiêu ngạo của mình, Hứa Nguy của nhà họ Hứa, cũng có kiêu ngạo của mình.”
“ Không hối hận?”
“ Không hối hận.”
Lúc này, Hứa Nguy trả lời hết sức kiên định, anh ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, anh ta hối hận! Hai tháng sau
Đứa bé trong bụng Ngôn Tiểu An đã hơn năm tháng rồi, bắt đầu lộ bụng rồi.
Nhưng vì ung thư dạ dày, bụng của cô, không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn ra bà bầu đang mang thai hơn năm tháng.
Từng ngày cứ trôi đi, Ngôn Tiểu An tích cực phối hợp với trị liệu của Phó Địch, đại minh tinh An Lan, dù cho bận thế nào, mỗi lần khi cô đi kiểm tra, đều ở bên cạnh cô.
Những sợ hãi mà bà bầu mang thai lần đầu đều sợ, mơ hồ với tương lai, vì có An Lan bên cạnh, Ngôn Tiểu An cũng không đỡ lo hơn.
Từ sau hôm ăn cơm ở nhà họ Ngôn, Lục Vân Trạm cũng không hề quay về “ Lan Uyển”.
Mà không biết có phải vì ảo giác của Ngôn Tiểu An không, Lục Vân Trạm trong công việc, cũng cố gắng né tránh cô.
Trong đoàn thư ký tổng tài, nghiễm nhiên Chu Nhai trở thành thư ký số Ngôn Tiểu An, còn Ngôn Tiểu An, không có sự điều động về bất cứ chức vụ nào, tự dưng trở thành hữu danh vô thực.
Lục Vân Trạm đang né tránh cô.
Cô hiểu.
Là vì Ngôn Chi Tinh.
Mỗi ngày trong công ty, cơ hội Ngôn Tiểu An có thể gặp Lục Vân Trạm, càng ngày càng ít.
Tất cả mọi việc, Lục Vân Trạm đều giao cho Chu Nhai, còn việc Ngôn Tiểu An làm, cũng không ít hơn trước kia.
“ Ngôn Tiểu An, đánh máy tập hồ sơ này.” Chu Nhai ném tập tài liệu dày về phía Ngôn Tiểu An: “ Trước khi tan làm nộp cho tôi.” Nói xong, cao ngạo bước đi.
Vương Hiểu Hiểu liếc nhìn tập hồ sơ dày cộp đó, tức giận thay Ngôn Tiểu An: “ Chu Nhai, cậu ức hiếp người quá đáng quá!Chơi trò gì thế? Báo cáo tháng có cần thiết phải đánh máy ra không?”
Danh sách chương